Hùng Khoát Hải mắt hổ trừng lên:
- Ngươi muốn chết.
Hắn đã chuẩn bị từ lâu, vung bàn tay lên, chuẩn bị tát vào không ngờ Ngôn Khánh lại giơ roi thép lên ngăn cánh tay của hắn lại.
- Tứ ca tên gia hỏa này đúng là có nghĩa khí.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười gật đầu:
- Đúng thế nhưng lá gan lại hơi nhỏ một chút.
Nhìn thấy bàn tay to của Hùng Khoát Hải, trái tim của Lương Lão Thực liên tục nhảy.
Một tát này mà vả vào người, chỉ sợ cũng tàn phế.
- A Lăng đem hắn về.
Lý Ngôn Khánh phân phó nói:
- Tuy nhiên đừng để người khác thấy, mang hắn từ cửa hông mà vào nhà, sau khi trở về thì thay y phục cho hắn.
- Vâng.
Không giết ta sao?
Lương Lão Thực liền vui vẻ.
Lý Ngôn Khánh cùng vớI Trưởng Tôn Vô Kỵ thúc ngựa tới, sau đó Lý Ngôn Khánh đột nhiên ghìm ngựa, trừng mắt nhìn Lương Lão Thực:
- Ngươi biết ta là ai đúng không?
- Tiểu nhân biết rõ.
Lưỡng Lão Thực theo bản năng hồi đáp.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười:
- Biết là ai thì tốt rồi, A Lăng mang hắn đi.
Lương Lão Thực ngơ ngác bị kéo đi, mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn tại sao không rõ hàm nghĩa của Lý Ngôn Khánh, liền lập tức nói:
- Ngôn Khánh, người kia thoạt nhìn có vẻ khó chịu với ngươi.
Lý Ngôn Khánh khóe miệng hơi nhếch lên, trên khuôn mặt nở ra nụ cười dữ tợn.
Nam tước Củng huyện Lý Ngôn Khánh gặp tao ngộ đạo phỉ chặn đường.
Lúc Lý Ngôn Khánh và Trưởng Tôn Vô Kỵ còn ở trên đường thì tin tức này đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Ba năm ở đây Vương Hoàng dùng một thân phận quản sự không xuất đầu lộ diện.
Ai cũng biết, Lý phủ bên trong là do Mao Tiểu Niệm một tay khống chế, nữ tỳ này đường đường trở thành quản gia nội phủ, quan hệ giữa Lý Ngôn Khánh và Mao Tiểu Niệm khiến người ta cũng hiếu kỳ vô cùng.
Mọi ánh mắt sau đó đều tập trung lên người của Mao Tiểu Niệm không ai còn để ý tới hai quản sự nữa.
Vương Hoàng có một mạng lưới tình báo trải rộng khắp Huỳnh Dương, có thể nói ở Huỳnh Dương chỉ cần gió thổi cây lay là hắn đã có thể biết được.
Mà Sài Hiếu Hòa lúc này biết được Lý Ngôn Khánh tập kích xong thì vô cùng sợ hãi.
Hắn tự mình dẫn hương dũng đi ra ngoài thành trì Củng huyện nghênh đón đoàn người Lý Ngôn Khánh.
- Sài huyện lệnh những mao tặc kia không đáng nhắc tới, bọn chúng đã bị ta đánh cho tan tác, đầu lĩnh cũng bị giết chết.
- Tuy nhiên ta có một chuyện cần phải nhắc nhở Sài huyện lệnh, bệ hạ sắp xuôi tới Giang Đô, lúc đó sẽ đi qua Củng huyện, lên thuyền ở sông Lạc.
Ba năm qua, Củng huyện dưới sự cai quản của huyện lệnh có thể nói là mưa thuận gió hòa bách tính an vui, Sài huyện lệnh nhờ vậy cũng thăng chức rất nhanh, nhưng lần này vì chuyện của mao tặc mà bị ảnh hưởng đến tiền đồ thì không đáng. Hôm nay Từ Lang tướng bị điều tới Lộc Đề sơn, mao tặc mới càn rỡ như thế, nếu như bệ hạ nói là trị an của Củng huyện không phải là công lao của huyện lệnh thì sao?
Sắc mặt của Sài Hiếu Hòa liền trở nên khó coi.
Hắn vốn xuất thân trọc quan, trước kia là huyện lại.
(Lại : chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến)
Nguyên nhân bởi vì lúc Lưu Nguyên Tiến tàn sát Giang Nam, huyện lệnh bỏ đi, lúc đó Sài Hiếu Hòa được Thổ Vạn Tự đề cử, từ huyện lại trở thành huyện chính, trong ba năm qua, Củng huyện yên bình là công lao của Từ Thế Tích, cuộc nói chuyện này với Lý Ngôn Khánh làm cho hắn sinh ra lo lắng.
Đúng thế, Từ Thế Tích trấn thủ La Khẩu, từ trước tới giờ chưa từng phát sinh đạo tặc.
Vậy mà Từ Thế Tích vừa đi, đã lập tức xảy ra chuyện này, chẳng lẽ không phải nói, Củng huyện an bình không quan hệ tới Sài Hiếu Hòa?
- Xin hỏi Lý huyện nam tước, những đạo phỉ này ẩn náu ở nơi nào?
Lý Ngôn Khánh lắc đầu:
- Chuyện này ta không biết rõ, nhưng đạo phỉ này tựa hồ vô cùng hiểu rõ tình hình của huyện lệnh, ta thấy bọn mao tặc này cũng không bình thường, quan trọng nhất là bọn họ biết Từ lang tước đã bị điều đi, mà huyện lệnh chưa tiếp nhận việc quản lý trị an kịp thời.
- Ý của nam tước là trong thành có tai mắt?
Lý Ngôn Khánh mỉm cười:
- Chuyện này còn cần phải Sài huyện lệnh điều tra.
Dứt lời hắn cáo từ Sài Hiếu Hòa, cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ rời đi.
Ở dưới thành Củng huyện, Sài Hiếu Hòa cau mày một chút rồi đột nhiên nói:
- Kể từ hôm nay, Củng huyện tăng cường kiểm tra hai cổng thành, xuất nhập thành trì cần phải có thẻ bài, mới có thể đi lại, ban đêm thì cấm đi lại, đối với thương hộ, cần phải lên danh sách.
- Đại nhân, vậy có quá đột ngột không?
- Nếu không đột ngột thì làm sao bắt được mao tặc?
Sài Hiếu Hòa hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía đoàn người Lý Ngôn Khánh, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Vương Hoàng mới phát hiện ra đầu mối.
Đầu hạ, tiết trời trở nên nóng bức, khắp nơi đào hạnh phiêu linh.
Hậu trạch Lý phủ như một cái hồ nhân tạo, nổi lên một màn hơi nước nhàn nhạt, Lý Ngôn Khánh thì ngồi ở bên bờ hồ, lẳng lặng thả câu.
Hậu viện yên tĩnh vô cùng.
Chỉ là ngẫu nhiên truyền ra tiếng ngáy của Hùng Khoát Hải thì thật không phù hợp cho lắm.
Câu cá?
Hùng Khoát Hải về chuyện ăn cá thì lão luyện.
Nhưng hắn nghĩ hoài mà không ra, tại sao thiếu gia có thể ngồi yên một chỗ thả cần câu trong hồ được?
Vương Hoàng lặng yên tới sau lưng của Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh tuy cảm thấy nhưng cũng không có hành động gì.
Vương Hoàng không cất tiếng ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn chiếc phao trên mặt hồ, tựa hồ như từ chiếc phao đó nhìn ra chuyện gì đó thú vị.
Chiếc phao đột nhiên rung lên.
Lý Ngôn Khánh lộ ra vẻ tươi cười, hắn đem lưỡi câu thu hồi, trên lưỡi câu đã mắc một con cá chép. Hắn cười ha hả, gỡ con cá chép rồi lại ném vào trong hồ, chỉ thấy con cá chép giãy vài cái, hiện ra một mảng bọt nước rồi trốn vào trong mặt nước.
- Tiên sinh có phải tới thử vận may không?
Vương Hoàng cười lắc đầu sau đó khẽ nói:
- Công tử, có đầu mối rồi.
- Sao?
- Doãn gia mười ngày trước từng xuất ra ba mươi xe lương thảo nhưng không biết là đưa cho người phương nào.
- Còn nữa, theo thám tử nói, không lâu trước đây nhị quản sự của Doãn gia đặt hàng năm mươi chiếc áo giáp, hai trăm thanhh đại hoành đao, nói là trang bị cho hộ viện ở trong nhà, nhưng đồ quân nhu này vẫn không xuất hiện ở trong Doãn phủ.
- Ha ha, có lẽ là mang tặng cho người khác rồi.