Đúng lúc này từ trong đám người truyền tới một thanh âm vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên vô cùng đột ngột, khiến cho mọi người không thể không quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Ngôn Khánh lưng đeo đai lưng ngọc, ở trên bậc thang mỉm cười vỗ tay.
- Công tử.
- Đúng là Ngỗng công tử.
- Đúng là Lý huyện Nam tước.
Trong đám người lập tức vang lên từng tiếng xôn xao.
Đám người Tiết Thu nhao nhao đứng dậy chắp tay về phía Ngôn Khánh ở xa xa.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Nhị vị trò chuyện với nhau đặc sắc diệu luân, Ngôn Khánh cũng có phần muốn góp vui.
Khổng Dĩnh Đạt đứng dậy hỏi:
- Nhưng không biết Lý công tử cầu đạo gì.
- Mười năm trước ta tiến tới đất thục Tiết đại lang có biết không?
Tiết Thu mỉm cười nói:
- Tiết Thu có biết.
- Lúc đó ta tới đất thục, gặp tiên hiền được dạy bảo, lại lập được nhiều chí nguyện to lớn.
- Nay ta mở Kỳ Lân quán, nghe chư quân đàm đạo lập tức hiểu ra, đem chí nguyện to lớn này nói ra với chư quân.
Cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ hay bất kỳ ai trong Kỳ Lân quán đều lớn tiếng nói:
- Nguyện nghe chí nguyện to lớn của Lý huyện nam tước.
- Lấy giấy bút tới đây.
Lý Ngôn Khánh cười lớn rồi bước lên trên Kỳ Lân đài.
Lý Truân Phong vội cầm đạo thư đi theo sau hắn.
Hắn từ trong tay của một sĩ tử tiếp nhận giấy bút, sa di Hoằng Nhẫn được hắn gọi tới, khẽ vén tay áo lên mà mài mực. Từ trong tờ giấy trắng như tuyết bắt đầu hiện ra những dòng chữ to như phượng múa.
Bọn họ nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy liền dần thay đổi sắc mặt.
Tiết Thu khẽ đọc:
- Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.
Chúng nhân nhất tề hít một ngụm hơi dài, Lý Ngôn Khánh nhìn mọi người sau đó lại nhìn Hoằng Nhẫn và Lý Truân Phong tâm địa chuyển động mà đề bút viết:
Đại Nghiệp năm thứ mười hai tháng ba ngày mười sáu, Lý Ngôn Khánh tại Kỳ Lân quán tràn đầy cảm xúc mà viết.
Hoằng Nhẫn mài mực, Lý Truân Phong tùy tùng.
Mặt mày Lý Truân Phong liền trở nên hớn hở, mà Hoằng Nhẫn cũng nở ra một nụ cười rạng rỡ.
Đây chính là Ngỗng công tử Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh viết, trên đó lại còn có tên của mình, cho dù là người tu hành cao thâm cũng động tâm, huống chi Lý Truân Phong và Hoằng Nhẫn mới chỉ còn là hài đồng.
Tối đến, Lý Ngôn Khánh cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng nhau trở về Củng huyện.
Dọc theo con đường, Trưởng Tôn Vô Kỵ tựa hồ rầu rĩ không vui.
Hắn mấy lần muốn mở miệng nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng cũng tới gia viên.
Lý Ngôn Khánh lúc này đã biết mẫu tử Cao phu nhân đã tới.
Hơn nữa Đậu Phụng Tiết cũng tới Củng huyện.
Khi tới phủ, sắc trời đã tối, Cao phu nhân đã nghỉ ngơi, Trưởng Tôn Vô Cấu cũng nằm ngủ, Lý Ngôn Khánh cũng không quấy rầy bọn họ.
Hắn phân phó cho Mao Tiểu Niệm chuẩn bị một số đồ ăn, sau đó kéo Trưởng Tôn Vô Kỵ và Đậu Phụng Tiết vào trong lương đình ở hậu viện mà nghỉ mát ăn uống.
- Phụng Tiết, ta nhớ năm đó ngươi gửi thư nói là đảm nhiệm chức Ưng Dương phủ biệt Dương Sơn trấn, hiện tại tại sao lại tới đây?
Đậu Phụng Tiết đỏ mặt lên, hơi nhăn nhó:
- Cha ta vừa rồi định một chuyện hôn nhân cho ta, chính vì điều này mà ta phải quay về.
- Chuyện hôn nhân?
Ngôn Khánh không kìm được hiếu kỳ mà hỏi:
- Không biết là khuê nữ nhà ai mà được phúc này?
- À, chính là Lý Vĩnh Gia thất nữ nhi của Đường quốc công.
- Lý Vĩnh Gia?
Lý Ngôn Khánh chưa từng nghe qua cái tên này.
- Lý Vĩnh Gia phẩm hạnh thế nào, bề ngoài ra sao?
Đậu Phụng Tiết lắc đầu nói:
- Ta nào biết được, chuyện này là do tam thúc cùng với Đường quốc công định ra người khác không được biết, thứ tử của tam thúc là Đậu Đản năm trước mất vợ, vì vậy Đường quốc công thương lượng, đem Lý Vĩnh Ninh gả cho Đậu Đản, thuận tiện định chuyện chung thân của ta.
- Ta lần này đi Thái Nguyên chính là vì chuyện này.
- Ngươi muốn đi Thái Nguyên?
Lông mày của Ngôn Khánh khẽ cau lại mà khẽ nói:
- Hiện nay Thái Nguyên không quá yên ổn, ngươi chỉ mang theo vài tùy tùng chỉ sợ nguy hiểm.
- Không sao, thúc tổ ta đã sắp xếp xong xuôi, chờ đến Hà Đông huyện Đường quốc công sẽ phái người tới đón.
- À đúng rồi ta nghe nói Bùi đại lang hiện tại đã trở thành Ưng Dương Lang Tướng Ngư Chử Khẩu, ngươi để cho hắn tới quan khẩu tiếp ta.
Tam thúc của Đậu Phụng Tiết là Đậu Kháng.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì cười nói:
- Chuyện đó thì đáng gì, ta sẽ phái người tới Ngưu Chử Khẩu đưa tin để Bùi Nguyên Khán ở Tị Thủy Quan tiếp ngươi.
- Nghe nói hắn cũng đã thành thân rồi.
- À, năm ngoái đã thành thân với Tạ Lệ Châu của Dương Hạ Tạ thị.
- Không chỉ có hắn mà lão Từ cũng đã thành thân rồi, hắn cưới muội muội của Hoành Nghị. Hoành Nghị đại khái năm sau cũng thành thân, lấy con gái của Phùng gia.
- Hóa ra mọi người đều đã thành thân cả rồi.
Đậu Phụng Tiết cười tủm tỉm, trong giọng nói mang thêm vài phần hâm mộ.
Nhưng đúng vào lúc này, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại đặt chén rượu xuống mà nói:
- Ngôn Khánh, hôm nay ngươi cố ý đúng không?
Lý Ngôn Khánh mỉm cười cầm lấy bầu rượu rót cho hắn một chén rồi nói:
- Vô Kỵ, ngươi cuối cùng cũng đã chịu mở miệng, ha ha ta vẫn một mực chờ ngươi hỏi ta đó.
Sắc mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ trở nên đại biến.
- Nói vậy đúng thật là ngươi cố ý gây nên?
Lý Ngôn Khánh gật đầu:
- Có thể nói là như vậy.
- Ngươi....
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở hổn hển.
- Ngươi cũng biết tên Hứa Kính Tông kia biên soạn Gian Vọng chú làm ô thanh danh của ngươi?
- Ta biết rõ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh ngạc há hốc mồm nhìn Ngôn Khánh hồi lâu mới khẽ nói:
- Ngươi biết?
- Ta đương nhiên biết rõ, Vô Kỵ ngươi và Phụng Tiết không phải là người ngoài ta cũng không gạt hai người.
- Ngươi lúc đi lên đài ta cũng minh bạch ý của ngươi, ngươi có phải muốn đuổi Hứa Kính Tông đi bảo toàn danh dự cho ta phải không?
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Ngươi đã biết tại sao còn muốn.Khoan đã, chuyện này....
Lý Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Đúng thế, là ta đang âm thầm trợ giúp.
- Vì sao?
- Ngươi có biết ta mở Kỳ Lân quán hàng năm tốn biết bao nhiêu không?
- Ngươi có biết ta vì muốn trấn an những lưu dân kia mà tốn bao nhiêu không? Vô Kỵ, ta có thể nói cho ngươi biết, ba năm nay nạn đói bộc phát khắp nơi, dân chúng chết vì đói rất nhiều.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liền im miệng không nói.
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Đậu Phụng Tiết cất tiếng hỏi.