Lý Ngôn Khánh phục hồi tinh thần nhìn về phía xa xa, quả nhiên chỉ thấy một đội kỵ quân từ đại doanh đi ra nhanh chóng tới gần Củng huyện.
Đánh lén?
Ngôn Khánh cảm thấy mơ hồ.
Nhìn cảnh tượng này, cũng chỉ có mấy chục người thôi, không có khả năng đánh lén.
Hay là quân đình thám thính?
Tựa hồ không giống, nói thật ban ngày giao phong, Ngôn Khánh có lẽ không hiểu rõ tình hình của phản quân cho lắm, nhưng phản quân ở Củng huyện đã rõ như lòng bàn tay, dù sao Củng huyện là đại địa phương nhân khẩu vô số, không có khả năng phong tỏa tin tức.
Ngược lại phản quân viện quân không ngừng không dễ biết được.
Không phải là đánh lén, không phải quân thám thính thì là cái gì?
Lý Ngôn Khánh đang cảm thấy kỳ quái thì đội ngũ của phản quân đã đến gần Củng huyện.
Ngôn Khánh khoát tay ý bảo quân tốt cảnh giới ở phía trên không cần lo lắng, hắn nheo mắt lại, cẩn thận quan sát, người cầm đầu rất lạ mắt ước chừng bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, hình dáng bất phàm. Ở dưới chân của hắn là một con hãn huyết bảo mã, toàn thân đen nhánh, hùng tuấn dị thường. Con ngựa này bốn vó cũng to hơn nhiều so với ngựa bình thường, có một nhúm lông trắng ở phía dưới, còn gọi là Tứ Đề đạp tuyết. Ngôn Khánh liếc mắt nhìn đã nhận ra, con ngựa này còn có tên là Sư Tử Thông, vì có bốn vó trắng như tuyết nên được gọi là Đạp Tuyết Sư Tử thông.
Loại ngựa này có thể nói là một ngày đi nghìn dặm.
Thậm chí so với Ngọc Đề Tuấn trước kia của Lý Ngôn Khánh còn cao hơn một bậc.
Nhưng loại người này chỉ có người thân phận cao quý mới cưỡi được.
Người bình thường thì không thể nào mua nổi, càng không thể nào nuôi nổi, lương câu như vậy. Ngôn Khánh nhìn Đạp Tuyết Sư Tử thông này thì có thể đoán được thân phận địa vị của người kia.
Lúc này người đứng sau người kia chính là Hàn Thế Ngạc.
Trong bảy ngày này Ngôn Khánh cùng với Hàn Thế Ngạc giao thủ không ít với nhau nên có thể lập tức nhận ra ngay.
Chủ nhân của Đạp Tuyết Sư Tử Thông ở trên ngựa cầm lấy một cây trường giáo nặng trịch, đầu đội nón trụ hoàng kim sư tử, đai lưng ngọc quấn quanh tinh thần vô cùng phấn chấn, hắn ghìm chặt chiến mã, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt. Trong lúc lơ đãng ánh mắt của hắn và Lý Ngôn Khánh chạm vào nhau.
Người kia đột nhiên nở ra nụ cười.
- Tại hạ là Hoằng Nông Dương Huyền Cảm, xin hỏi trên thành có phải là Bán Duyến Quân?
Quả nhiên là hắn?
Ngôn Khánh thầm kêu lên một tiếng, ở trên đầu thành khẽ khom người, trầm giọng nói:
- Lý Ngôn Khánh bái kiến đại tướng quân, lễ bộ thương thư Dương đại công tử.
Dương Tố xuất thân vọng tộc Dương Thị ở Hoằng Nông, cùng với Dương Quảng không cùng một nhà.
Dương Huyền Cảm mở miệng không đề cập tới quan chức chỉ nói tới quê hương của mình cho thấy thái độ của hắn lần này không tới gây chiến mà là tới nói chuyện phiếm.
Ngôn Khánh với tư cách là Trịnh thị tộc nhân trước kia, đối với quy củ của thế gia vọng tộc dĩ nhiên là hiểu rõ.
Hắn tuy đã rời khỏi Trịnh gia, vứt bỏ họ Trịnh nhưng với cách làm của Dương Huyen Cảm đối đãi coi như là ngang hàng, nếu như Ngôn Khánh không đáp lại thì sẽ bị các thế gia môn phiệt khinh bỉ.
Cho nên Ngôn Khánh đành phải dùng lễ đối đãi.
Trong lúc Ngôn Khánh dò xét Dương Huyền Cảm, Dương Huyền Cảm vẫn nghiêm túc dò xét Lý Ngôn Khánh.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, hối hận lúc trước không nên nghe lời Lý Mật, bỏ qua cho Lý Ngôn Khánh, hiện tại Lý Ngôn Khánh tuổi tuy không lớn nhưng trong lời nói, khí độ đều toát ra phong thái mà thường nhân không thể so sánh.
Dương Huyền Cảm dưới trướng cũng có rất nhiều người là thế gia đệ tử nhưng không thể so sánh với Lý Ngôn Khánh.
Hiện nay Lý Ngôn Khánh đã là một cái đinh trong con đường hành quân tới Lạc Dương của hắn, lần này nhìn thấy Lý Ngôn Khánh, Dương Huyền Cảm biết rõ, khả năng hắn thuyết phục Lý Ngôn Khánh đầu hàng là không thể.
Nghĩ tới đây Dương Huyền Cảm thầm kêu khổ.
Đồng thời Lý Ngôn Khánh cũng đã quan sát Dương Huyền Cảm xong, trong lòng cũng sinh ra cảm khái.
Đừng nhìn hắn mới mười lăm tuổi, cộng lại cả hai đời thì hắn đã sinh hoạt tới hơn năm mươi năm.
Kỳ thật Lý Ngôn Khánh cũng biết vì sao Dương Huyền Cảm lại tạo phản, Dương gia dựa vào việc soán ngôi Bắc Chu mà có được giang sơn cho nên Dương thị phụ tử đối với quyền thần rất kiêng kỵ, mà cha của Dương Huyền Cảm cũng là quyền thần đệ nhất của nhà Tùy, Dương Tố văn võ song toàn tài học xuất chúng.
Không chỉ có binh pháp mưu lược hơn người mà hắn còn là một thi nhân danh sĩ.
Cộng thêm với Hoằng Nông Dương thị, là thế gia vọng tộc so với Quan Đông không kém bao nhiêu.
Cho nên ngay cả lúc Dương Kiên còn sống cũng phải úy kỵ hắn vài phần.
Dương Quảng luận về tài hoa thì hơn hẳn Dương Kiên.
Nhưng luận về khí độ thì không thể so sánh với Dương Kiên được.
Ngay cả Dương Kiên cũng không tiếp nhận được Dương Tố thì Dương Quảng có thể tiếp nhận được sao? Chỉ sợ nếu như Dương Tố không chết sớm thì Dương Quảng sớm muộn cũng sẽ ra tay với hắn.
Cho dù Dương Tố chết rồi, Dương Quảng đối với Dương Huyền Cảm vẫn rất cố kỵ.
Cố kỵ gia thế của hắn, cố kỵ mạng lưới quan hệ thanh danh của hắn, cố kỵ tài hoa của hắn... Đối với sát cơ của Dương Quảng, Dương Huyền Cảm làm sao không cảm thấy đượ, đừng nhìn hắn là lễ bộ thượng thư, trụ quốc đại tướng quân nhưng hắn đối với Dương Huyền Cảm vô cùng rõ ràng, chỉ cần Dương Quảng ra tay trước nhất định sẽ đối phó với hắn, cho nên ngồi một chỗ chờ chết thì không bằng liều mình một phen, cuối cùng Dương Huyền Cảm đành lựa chọn tạo phản.
Lý Ngôn Khánh thu hồi suy nghĩ, hướng về Dương Huyền Cảm dưới thành mà nói:
- Ta đã nghe danh đại công tử từ lâu chỉ tiếc không có cơ hội gặp mặt công tử, đàm luận gió trăng, hôm nay không ngờ lại là binh qua tương kiến. Công tử tới đây Ngôn Khánh vô cùng cảm kích tuy nhiên hôm nay chúng ta lâm vào thế đối địch, thứ cho Ngôn Khánh không thể dùng rượu nhạt tiếp đãi, chỗ thất lễ này, kính xinh đại công tử có thể thông cảm.
Lời này đã tỏ rõ thái độ của hắn.
Nếu như ngươi không tạo phản chúng ta có thể noi theo cổ nhân mà đàm luận gió trăng.
Nhưng hiện tại ngươi là phản tặc thì đừng trách ta vô lễ, ngươi muốn khích lệ ta đầu hàng thì tuyệt không có khả năng, có bản lĩnh thì ngươi đánh Củng huyện, ta thua và chết cũng không đáng tiếc.
Hắn đối với Dương Huyền Cảm không giống như đối với Ngu Nhu.
Ngôn Khánh nói những lời này xuất phát từ sự tôn trọng Dương Huyền Cảm, lại còn thêm sự tôn trọng với phụ thân của hắn là Dương Tố.
Dương Huyền Cảm khẽ giật mình sau đó bỗng dưng nở ra nụ cười:
- Ta không phải đến đây chiêu hàng cũng không phải noi theo Ngu Nhu tự rước nhục.
- Lý tiểu ca, ta muốn hỏi ngươi một câu, nếu như trước kia ta tiếp tục chiêu mộ ngươi thì ngươi có hiệu lực vì ta không?
Ngôn Khánh ngạc nhiên nhìn Dương Huyền Cảm sau đó nở ra nụ cười.
Người này quả nhiên phóng khoáng, hắn cho rằng bây giờ mình phản lại hắn là vì trước kia hắn không tiếp tục chiêu mộ mình.