Đại chiến đã đến, lẽ ra nên vứt bỏ mọi tạp niệm.
Bùi Thục Anh nhớ lại câu nói này lại suy nghĩ, chỉ sợ lúc này trong lòng của Bùi Thục Anh tâm tình đã trở nên loạn lạc.
Nàng cần phải yên lặng một chút.
Đồng thời đối với Ngôn Khánh nàng cũng tín nhiệm vô cùng.
Ngôn Khánh cũng tinh tường, loại chuyện này nói nữa cũng không có tác dụng gì, hơn nữa hắn hiện tại gánh gác an nguy của bách tính, quả thật không thể để nữ nhi tình trường làm cho xao động, tuy nhiên hành động vừa rồi đã cho thấy khoảng cách giữa hai người đã bị xuyên phá, tiếp theo phải phát triên thế nào Lý Ngôn Khánh không thể làm chủ. Loại chuyện này hắn có thể chủ động nhưng quyết định vẫn nằm trong tay của Bùi Thục Anh.
Tất cả phải đợi chiến sự chấm dứt xong rồi mới nói được.
Một lúc sau Tô Liệt suất lĩnh kỵ quân yên lặng rời khỏi Củng huyện.
Đối với bổn sự của Tô Định Phương Lý Ngôn Khánh rất có lòng tin, người này tính tình cương trực tuyệt không phải là người sợ chết, bán bạn cầu vinh. Với năng lực của Tô Liệt cùng với hổ vệ làm hạch tâ, ba trăm kỵ quân này không chừng có thể tạo được sự quyết định cho chiến cuộc.
Sau khi Tô Định Phương cất bước đi rồi, công việc của Ngôn Khánh lạ lu bu lên.
Hiện tại hắn không để tâm tới bát nữa, mặc kệ sau này sẽ thế nào nếu trận đánh này mà thua thì cũng không có ý nghĩa gì.
Cũng không biết ở Lạc Dương mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.
Lúc này Lễ bộ thượng thư Dương Huyền Cảm đã phát động khởi sự ở Lê Dương, mấy vạn đại quân từ từ xuất phát hướng về phía Sông Lạc. Vốn mưu sĩ của Dương Huyền Cảm là Lý Mật dâng cho hắn ba cách đánh, thượng sách là chiếm trác quận, cắt đứt đường lui của quân Tùy, có thể một lần hành động mà chiến thắng. Trung sách là đánh Trường An lập nên thế bất bại. Hạ sách là đánh Lạc Dương, ngăn cản viện binh của quân Tùy, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà Dương Huyền Cảm lại chọn hạ sách.
Dựa theo kế hoạch của Dương Huyền Cảm, Lương quận thái thú Dương Tích Thiện sẽ theo Lạc thủy xuất kích, thái thú Hà Nam Dương Huyên Đĩnh sẽ xuất phát về phía nam. Hắn ở Lê Dương khởi binh sau đó nhanh chóng vượt qua Hoàng Hà, khống chế Hổ Loa quan, đoạn tuyệt viện binh, chiếm lĩnh Huỳnh Dương, ngăn cản viện binh Đông Lai.
Rồi sau đó ba đạo nhân mã hội tự ở Lạc Dương, một trận công thành.
Nào biết được, lúc khởi sự được một ngày dưới trướng của Dương Huyền Cảm có một tên tướng lĩnh tên là Đường Vi.
Cảm thấy được Dương Huyền Cảm có ý tạo phản, hắn rời khỏi Lê Dương đi thông tri với các quận ở xung quanh, phong tỏa mọi nơi khiến cho Dương Huyền Cảm không thể dễ dàng lấy được các thành trì, kể từ đó Dương Huyên Cảm bất ngờ bị chắn ở phía bắc Hoàng Hà.
Dương Tích Thiện công chiếm Huỳnh Dương xong dĩ nhiên vô cùng vui sướng.
Thế nhưng mà trận chiến này không thập toàn thập mỹ như kế hoạch.
Đầu tiên binh mã ở Huỳnh Dương chưa bị toàn diệt, Phòng Huyền Linh suất lĩnh 800 phủ binh, yểm hộ thân sĩ quan lại nơi này lớp lớp chém giết ra khỏi vòng vây. Lúc truy kích lại gặp phải sự phục kích của huyện úy Quản Thành Từ Thế Tích cùng với Thôi thị tộc binh. Chẳng những cứu được đám người Phòng Huyền Linh mà còn đánh bại phản quân.
Đám người Phòng Huyền Linh cũng không có ý định đoạt lại Huỳnh Dương mà nhanh chóng lui quân về Quản thành tập trung hỏa lực đối phó.
Kể từ đó, Huỳnh Dương huyện tuy bị chiếm nhưng Quản thành đã có phòng bị, muốn công kích Quản thành không phải là một chuyện dễ dàng, đánh thì tổn hao quá lớn, không đánh thì sẽ trở thành một đại phiền toái.
Chuyện ở Quản thành còn chưa giải quyết được lại còn nghe nói Củng huyện đã bị Lý Ngôn Khánh khống chế.
Dương Cung Đạo mạo muội xuất kích muốn khôi phục đoạt Củng huyện khiến cho Dương Tích Thiện vô cùng hoảng sợ, kế hoạch hoàn mỹ này tại sao lại xuất hiện chuyện bất ngờ, Củng huyện nhất định phải cướp lấy nếu không trên đường tới Lạc Dương chẳng phải đã vướng một cái đinh hay sao? Tên Lý Ngôn Khánh kia đã có danh tiếng là Lý vô địch cho dù Dương Cung đạo lợi hại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dương Tích Thiện cũng bất chấp Phòng Huyền Linh ở Quản thành, lập tức hạ lệnh mệnh cho Hàn Thế Ngạc làm tiên phong, suất lĩnh một vạn quân, suốt đêm đi tới Củng huyện.
Hàn Thế Ngạc là con của danh tướng Hàn Cầm Hổ, nổi tiếng học giỏi.
Người này không chỉ có binh pháp xuất chúng mà còn có mưu lược hơn người, đồng thời còn có một thân võ nghệ lợi hại, được chân truyền của Hàn Cầm Hổ.
Tuy nhiên nếu không như vậy thì Hàn Thế Ngạc làm sao có thể được Dương Huyền Cảm coi trọng.
Hàn Thế Ngạc nhận được tin tức lập tức nhổ trại thẳng tiến về Củng huyện, tới giờ Dần hắn đã tới gần Củng huyện lại biết được Dương Cung Đạo đại bại bị bắt sống.
- Lý vô địch thật là lợi hại.
Hàn Thế Ngạc âm thầm cảm thán đồng thời suất bộ hướng về phía Củng huyện xuất phát.
Lúc hừng đông, Hàn Thế Ngạc đã đóng doanh trại xuống.
Hắn không phải là Dương Cung Đạo mặc dù cao ngạo nhưng không phải là người lỗ mãng, cho nên binh tới dưới thành cũng không xuất động công kích.
Đồng thời Ngôn Khánh biết được Hàn Thế Ngạc ở dưới thành cũng không mạo muội nghênh chiến.
Hắn tự mình dẫn chúng tướng leo lên thành lâu, trong nắng sớm nhìn ra xa xa, chỉ thấy doanh trại quân đội dựng lên khiến cho Lý Ngôn Khánh phải âm thầm sợ hãi.
Phương pháp hạ trại này của Hàn Thế Ngạc chỉ sợ là Phong Hậu bát trận đồ.
Cái gọi là Phong Hậu bát trận đồ nghe nói là do Dư Giả Y theo phương vị bát quái lập nên bát trận theo thứ tự là Thiên Phúc trận, Địa Tái trận, Phong Dương trận, Vân Thùy trận, Long Phi trận, Hổ Dực trận, Điểu Tường trân, Hòa Xà trận. Bát trận tương liên, biến hóa ảo diệu.
Trưởng Tôn Thịnh cũng là cao thủ sử dụng bát trận đồ, nhưng Trưởng Tôn Thịnh nói rằng cho dù ông có bỏ ra cả đời cũng không biết hết được.
Hàn Thế Ngạc dùng bát trận hạ trại, có ý khoe khoang.
Ngôn Khánh đứng sau bức thành, mắt hổ khép lại, lẳng lặng quan sát, Hàn Thế Ngạc này quả nhiên hơn hẳn Dương Cung Đạo.
Đúng lúc này lại nghe trong đám phản quân truyền tới từng tiếng kèn.
Từng đạo từng đạo phản quân từ bên trong xông ra chém giết, nhanh chóng kết thành trận thế, ở chính giữa có một chữ Hàn viền vàng trong ánh nắng sớm vô cùng chói mắt.
- Phụng lệnh Hàn tướng quân xin Lý công tử ra mặt trả lời.
Một đám kỵ quân chạy như bay, một viên quan tướng ra mặt ghìm chặt chiến mã mà lớn tiếng la lên.
Ngôn Khánh nhăn lông mày lại trầm giọng nói:
- Ta chính là Lý Ngôn Khánh.
- Lý công tử tướng quân nhà ta nghe qua danh tiếng công tử không ngờ hôm nay có thể gặp mặt.
- Nay hoàng đế vô đạo vô cùng hiếu chiến, đến nỗi dân chúng lầm than, nay Dương công tử khởi binh không phải mưu cho mình mình mà còn cứu bá tính trong dầu sôi lửa bỏng.
Viên chiến tướng này mồm miệng thao thao bất tuyệt.