Sau lưng, Thẩm Quang từ từ lau thanh đao chảy máu đầm đìa.
Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thì ở hai bên, giống như hai hung thần ác sát hướng về phía hắn mà nhe răng cười.
Phía dưới là máu tươi tràn ngập, trước mặt là đầu người đầm đìa, cho dù là người tâm trí kiên cường cũng khó có thể bình tĩnh được. Hàn Trọng cơ hồ không cân nhắc, cất tiếng đầu hàng.
Trong lòng của hắn từ giờ phút đó đối với Ngôn Khánh đã có sợ hãi thật sâu.
Ngôn Khánh đưa lưng về phía hắn, nhìn chém giết dưới thành cơ hồ không để ý tới những lời nói kia của Hàn Trọng.
- Đến lúc rồi
Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn sắc trời:
- Thẩm Quang bắt đầu đi.
Thẩm Quang ứng tiếng, từ trong người lấy ra một ống trúc bắt đầu đốt vào kíp nổ.
Một âm thanh nổ mạnh vang lên, lửa khói màu xanh bay lên trên không trung.
Ở chân trời ánh lửa lập lòe hàng trăm thiết kỵ như điện chớp từ trong bóng tối chém giết.,
Tất cả đều mặc khôi giáp màu đen mặt che mặt nạ, cầm đầu là đại tướng chính là Tô Liệt, chỉ thấy hắn tay cầm trường mâu xung trận lên phía trước.
Ở phía sau lưng kỵ quân phóng ngựa như bay tới, từng luồng mưa tên công kích về phía phản quân, đám phản quân lúc này đã vô cùng sợ hãi, có người thông minh lăn từ trên yên ngựa xuống, vứt binh khí ôm đầu không nhúc nhích.
Đây là tư thế tiêu chuẩn của đầu hàng.
Tô Định Phương bỏ qua những hàng tốt kia, như làn gió xẹt qua bọn họ.
Dương Cung Đạo lúc này cũng biết đại thế biến mất, định mang theo thân binh lao ra ngoài chỉ thấy sau lưng truyền tới từng tiếng gào thét:
- Con dê non kia ca ca ta đã phân phó, ngươi đã đến thì đừng hòng đi xem búa.
Bên tai truyền tới một tiếng hét lớn, Dương Cung Đạo cúi đầu, một cây búa đã ném bay cả nón trụ của hắn.
- Chủ nhân nhà ta nó, mời Dương tướng quân vào thành uống trà.
Cũng không biết, Hám Lăng từ chỗ nào xông ra chém giết, ngăn đường đi của Dương Cung Đạo lại.
Hám Lăng hoành đao một vòng,Thanh Tông mã tọa kỵ của Dương Cung Đạo hí dài một tiếng, móng trước đã bị mạch đao chặt đứt, Dương Cung Đạo từ trên chiến mã té xuống mặt đất, thân quân đi theo một loạt từ trên xuống dưới muốn cứu Dương Cung Đạo nhưng lại bị Hám Lăng và Hùng Khoát Hải hai người một trước một sau ngăn lại, đao vân quya cuồng búa ảnh hừng hực, chỉ thấy huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết vang rền.
Dương Cung Đạo đầu óc choáng váng, vất vả đứng lên thì thấy một đạo kỵ mã bay tới.
Tên đại tướng khẽ vươn tay ra, thoáng cái đã nắm được áo giáp của Dương Cung Đạo hét lớn một tiếng:
- Ngươi lên đây cho ta.
Thân hình to lớn của Dương Cung Đạo cứ như vậy mà bị nhấc lên.
Ở bên tai của hắn vang lên một thanh âm lạnh lùng:
- Tô Liệt ta mong tướng quân vào thành làm khách.
Lời nói còn chưa dứt chỉ thấy ở phía sau đầu của Dương Cung Đạo đã bị một cú đánh mạnh, hắn lập tức hôn mê.
Ở trên đầu thành, Hàn trọng kinh hãi nói:
- Cái này là chiến tranh gì chứ, rõ ràng là đồ sát... Không ngờ Dương tướng quân lại không chịu nổi một đòn.
- Hàn Trọng.
- Có mạt tướng.
Thanh âm của Lý Ngôn Khánh vang ở bên tai Hàn Trọng:
- Ta cho ngươi một công lao.
- Mạt tướng làm sao có thể đoạt công lao của công tử.
Ngôn Khánh cười ha hả:
- Không được từ chối, công lao này phải dành cho ngươi không thể dành cho ai khác.
- Chút nữa Dương Cung Đạo bị áp giải về thành, làm phiền ngươi tự tay tiễn hắn lên đường, ta không muốn gặp hắn, ngươi xử lý xong đem đầu hắn giắt lên cửa thành.
- A....
Hàn Trọng cứng họng, mặt đỏ tới mang tai.
Ngôn Khánh quay người nói với Thẩm Quang phía sau:
- Lão Thẩm chúng ta trở về thôi, cô cô mọi người chỉ sợ đang nóng lòng, bây giờ quay về nếm tay nghề của cô cô.
- Ha ha, tay nghề của Bùi chân nhân đúng là không kém.
Thẩm Quang cười cười tủm tỉm gật đầu, đi theo Lý Ngôn Khánh xuống dưới tường thành.
Hàn Trọng cảm thấy mồ hôi lạnh từng giọt ứa ra.... lúc này ở dưới lầu đại hỏa hừng hực, cả người hắn phát lạnh, chiêu thức này của Lý Ngôn Khánh đúng là cao cường, đem hắn giết Dương Cung Đạo, sau này hắn không thể nào có đường lui nữa.
Ngôn Khánh nếu vẫn còn giữ vững Củng huyện tất cả đều vui vẻ.
Nhưng nếu như Củng huyện thất thủ, Dương Huyền Cảm bọn họ biết Dương Cung Đạo chết ở trong tay của hắn thì hắn cũng chỉ có con đường chết, hắn cũng tinh tường, bây giờ hắn không giết Dương Cung Đạo cũng chỉ có con đường chết, nhìn những ánh mắt quân tốt xung quanh lạnh như băng, Hàn Trọng cũng giật nảy mình.
Phản qua ba nghìn người nhưng lại thuần kỵ quân.
Trong trận chiến này, chiến mã bắt được 500 con, tù binh bắt được 500 người.
Đối với những dân chúng huyện Củng thức trắng đêm chưa ngủ mà nói, tin thắng trận truyền về, Lý công tử dùng hai nghìn hương dũng đánh bại ba nghìn thiết kỵ đối với bọn họ đúng là một viên thuốc an thần.
Củng huyện từ thời Bắc Ngụy đã trải qua chiến hỏa vô số.
Bọn họ rất rõ ràng, trận chiến này đai thắng Củng huyện sẽ phải trải qua chém giết thảm thiết.
Tuy nhiên vậy thì sao?
Quan trọng nhất là bọn họ có một người để tin cậy, thanh danh của Ngôn Khánh là vô địch, hắn tung hoành ở Cao Ly không ai làm gì được, chỉ nguyên điều này thôi đã khiến cho người dân ở đây tin phục. Hôm nay một trận chiến này, người dân Củng huyện lại càng sùng bái, mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần hiện tại có Ngôn Khánh là bọn họ yên tâm rồi.
Vô số phòng xá lại đốt sáng từng ngọn đèn dầu lên.
Rất nhiều nam tử lau binh khí dưới ánh đèn đó.
Ngày mai sẽ phải khai chiến.
Bọn họ sẽ giết một phen cho thống khoái.
Sông Lạc cũng không thiếu người hiếu võ, bốn trăm năm chiến hỏa, đã đúc kết thành một làn gió thượng võ.
Bọn họ khát vọng nhiệt huyết, khát vọng lập công lao sự nghiệp.
Từ thời Khai Hoàng cho tới nay, Đại Tùy kỷ luật sâm nghiêm, muốn bằng vũ dũng mà lấy công huân càng khó, hôm nay phản quân tiến đến dưới thành, những dân chúng bình thường cũng có thể mượn cơ hội này mà kiến công lập nghiệp.
Lý Ngôn Khánh lúc này ở huyện nha, đèn đuốc bên trong sáng trưng.
Có mười bốn võ tăng đóng ở trong hộ viện, mà tiền viện thì có tới hơn trăm tên hộ vệ chờ đợi.
Ngôn Khánh đi tới tất cả lộ ra ánh mắt kinh sợ, cửa thành rừng rực đại hỏa, hiện rõ thủ đoạn khốc liệt của Lý vô địch, ai có thể dám bất kính?
- Công tử, Bùi chân nhân nói là đã chuẩn bị đồ ăn ở phía sau xong.
- Cô cô đâu rồi?
- Hiện nay đang ở hậu trạch chờ đợi.
Ngôn Khánh khoát khoát tay ý bảo hạ nhân kia rời khỏi rồi nói với Thẩm Quang:
- Lão Thẩm, đi ăn no đi, sau hừng đông chỉ sợ nhiều ngày sau khó có thể thưởng thức mỹ thực rồi... Tô Liệt sau khi xong việc kêu hắn đến gặp ta.
- Còn nữa đem tin chiến thắng thông báo vào trong nhà, ta biết Đàm Tông gia gia lúc này cũng đang rất nôn nóng.