Huỳnh Dương quả nhiên là thất thủ.
Kỳ thật Lý Ngôn Khánh đã biết rằng Hổ Lao quan đã thất thủ, khi đó hắn có một dự cảm xấu. Dương Tích Thiện đa mưu túc trí, hắn động binh há có thể là chỉ chiếm Hổ Lao quan, nhất định là có hậu chiêu. Hổ Lao quan bị phá, Huỳnh Dương thất thủ đại biểu cho đây là chìa khóa để tới Lạc Dương.
Lúc này Ngôn Khánh đã loáng thoáng đoán được ý đồ của Hàn Trọng.
Vốn Củng huyện Trương huyện lệnh đã bị thu mua, chỉ đợi Hổ Lao Quan và Huỳnh Dương hai địa phương bị phá Trương huyện lệnh lập tức đầu hàng.
Phản quân khi đó có thể xuôi theo Lạc thủy mà tấn công về phía Lạc Dương, về phần Yển sư chỉ là một tiểu thành căn bản không ngăn được phản quân.
Tuy nhiên không hiểu được người công phá Hổ Lao quan là ai mà có thể nghĩ ra được kế sách như vậy.
Lại để cho Hàn Trọng dẫn người vào Củng huyện chẳng lẽ muốn thừa dịp cháy nhà mà hôi của sao?
Ngôn Khánh nghĩ tới đây đột nhiên cười lạnh.
Ngươi dùng kế, chẳng lẽ ta lại không dùng kế được sao?
- Tiểu yêu, ngươi đã có kế lui địch sao?
Thấy Lý Ngôn Khánh cười lạnh, Bùi Thục Anh lập tức hỏi thăm.
Ngôn Khánh đang muốn trả lời thì Tô Liệt đã chạy tới.
- Công tử vừa có tin tức của thám mã, phía Hổ Lao quan đã có binh mã điều động.
Theo thám mã nói phản quân giống như là hướng về phía Củng huyện mà đến, trước giờ hợi đã tới trước cửa thành.
- Lần này muốn hành động sao?
Ngôn Khánh cười hắc hắc nói:
- Có biết phản quân ở Hổ Lao quan là do người nào lãnh binh không?
- Đã xác minh chính là do Dương Cung Đạo.
- Dương Cung Đạo?
Bùi Thục Anh lần này không khỏi kinh hô:
- Ngay cả hắn cũng làm phản rồi sao? Tuy nhiên hắn làm phản thì Hổ Lao quan thất bại cũng đúng.
Ngôn Khánh kinh ngạc hỏi:
- Xin cô cô chỉ giáo.
- Dương Cung này chính là hữu võ vệ tướng quân, đóng ở độ khẩu, tuy nhiên thực tế là để giám thị Bùi Hoằng Sách. Tộc thúc của ta tính tình nhu nhược, đối với hắn có hơi phóng túng, Dương Cung Đạo ở Hổ Lao quan có thể nói là phó tướng.
- Tộc thúc rời khỏi Hổ Lao quan, người kế nhiệm hẳn là Dương Cung.
- Người này ngang ngược kiêu ngạo trong mắt không xem ai ra gì, tuy nhiên bàn về võ nghệ thì không hề kém, có bản lĩnh chém tướng đoạt cờ, được gọi là Dương gia hổ.
- Dương gia hổ sao? Chẳng qua chỉ là một con dê mà thôi.
Lý Ngôn Khánh cười lạnh một tiếng:
- Hắn muốn tạo phản, vậy thì cứ để cho hắn tạo phản.
Bùi Thúy Vân vội hỏi:
- Ngôn Khánh, đã có đối sách rồi sao?
Lý Ngôn Khánh cười nhạt một tiếng:
- Tiểu chất có một kế khiến hắn cung kính dâng thủ cấp lên.
Ở bên cạnh Tô Liệt cũng hưng phấn.
Đúng như Lý Ngôn Khánh phỏng đoán, biến cố ở Củng huyện đã truyền tới Hổ Loa quan.
Thân là con của Dương Tố quyền thần khai quốc Tùy thất, Dương Tích Thiện lại không được như Dương Huyền Cảm, hắn đại đa số đối với Dương Huyền Cảm như là cái bóng, điều này cũng không đại biểu cho năng lực của Dương Tích Thiện không đủ, hắn thực sự năng lực không kém, tuy nhiên lại thiếu đi một phần khí phách.
Người này tinh tế tỉ mỉ khéo mưu đồ, tuy đã mua chuộc huyện lệnh Củng huyện nhưng Dương Tích Thiện đối với Củng huyện vẫn thường xuyên chú ý.
Nguyên nhân rất đơn giản, Củng huyện còn có một mãnh hổ, chính là Ngỗng công tử Lý Ngôn Khánh. Dương Tố khi còn sống đối với Ngôn Khánh vô cùng tán thưởng, thậm chí còn có tâm mời chào, đáng tiếc là Lý Ngôn Khánh đã bị Trịnh gia chú ý, vì đủ loại nguyên nhân cho nên cuối cùng Dương Tố vẫn không được gặp hắn. Trước khi lâm chung, Dương Tố có phần hối tiếc, dặn dò người nhà đem một bản vẽ Lý Ngôn Khánh sưu tầm được hạ táng cùng với hắn.
Dương Huyền Cảm đối với chuyện này không quá để ý nhưng Dương Tích Thiện thì không như vậy.
Dương Tích Thiện là một người hiếu thuận, đối với phụ thân vô cùng sùng bái cho nên mỗi lời nói của Dương Tố Dương Tích Thiện đều lắng nghe, thời gian trôi qua Ngôn Khánh mỗi một lớn lên, đặc biệt sau khi trải qua cuộc chiến Cao Ly, thanh danh của Lý Ngôn Khánh đã đạt tới đỉnh phong, hắn tuy không được khen thưởng gì nhưng danh tiếng Trịnh vô địch mọi người đều biết.
Thậm chí ngay cả Dương Huyền Cảm sau khi mời chào thất bại cũng không chú ý tới Lý Ngôn Khánh lắm.
Nhưng Dương Tích Thiện thì thủy chung vẫn lưu ý.
Người này ở Củng huyện sẽ mang lại phiền phức, đúng lúc Dương Tích Thiện muốn giải quyết Lý Ngôn Khánh thì Ngôn Khánh lại bị Hoang Lang đạo ám sát, bản thân bị trọng thương, chuyện này khiến cho Dương Tích Thiện được thả lỏng một chút.
Tuy thả lỏng một chút nhưng không có nghĩa là không phòng bị.
Dương Tích Thiện sau khi điều Bùi Hoằng Sách đi người tiếp nhận Hổ Lao quan chính là Dương Cung Đạo, người này biết được Củng huyện phát sinh lập tức sai người nói cho Dương Tích Thiện biết đồng thời sắp đặt binh mã nhanh chóng xuất phát chuẩn bị thừa dịp Lý Ngôn Khánh dừng chân chưa ổn ở Củng huyện sẽ khởi binh đoạt lại.
Dương Cung mệnh cho con của Lai Hộ Nhi là Lai Uyên tiếp nhận Hổ Lao quan.
Hắn mang theo ba nghìn thiết kỵ từ từ hướng về phía Củng huyện, thân là đệ tử hoàng thất, Dương Cung Đạo tính tình rất ngang ngược kiêu ngạo, Dương Quảng sau khi đăng cơ có ý chèn ép hoàng thất, cũng khiến cho Dương Cung Đạo cảm thấy áp lực, hắn cùng với hán vương Dương Lượng giao hảo rất tốt, cuối cùng Dương Lượng rơi vào tay của Dương Quảng, phẫn hận mà chết.
Điều này khiến cho Dương Cung Đạo thêm bất mãn với Dương Quảng.
Trong màn đêm, Củng huyện ngủ say giống như là một con cự thú.
Từ xa nhìn lại thị trấn tối đen như mực, tuy nhiên ngẫu nhiên vẫn có âm thanh truyền ra, ở trên thành, đại kỳ hữu khí vô lực rủ xuống, lộ ra một vẻ mệt mỏi.
Thám mã hồi báo:
- Củng huyện cửa đóng chặt, thủ vệ trên thành cũng không để ý lắm.
Dương Cung Đạo thân cao tám thước, dưới hàm có râu ngắn, tăng thêm vài phần khí khái, dưới chân hắn là một thớt ngựa Thanh Tông, tay cầm một cây giáo dài.
Nghe thám mã báo tin, Dương Cung Đạo nhịn không được mà cười lạnh.
Lúc này có người hiếu kỳ tiên lên hỏi một câu:
- Dương tướng quân vì sao lại bật cười?
- Ta cười tên tiểu tử kia.
- Cái gì là Trịnh vô địch... ta nhổ vào, chỉ là một tên trẻ con vận khí không tệ mà thôi, có thể gánh nổi hai chữ Vô Địch sao? Tiểu tử kia thắng một hồi đắc ý quên mình, ngay cả phòng vệ cơ bản cũng không biết, chư quân đây là chiến công trời ban cho chúng ta, ta hôm nay lấy thủ cấp của tên tiểu tử kia xem ai còn dám thổi phồng hắn nữa không.
- Người đâu châm lửa.
Một gã người hầu lập tức thắp sáng ngọn đuốc, vọt tới bên ngoài Củng huyện vòng quanh ba lần, không lâu sau ở trên thành cũng có một bó đuốc sáng lên, lắc lư trái phải, sau đó lại cao thấp chính là ước định trước đó với Dương Cung Đạo.