Mà Trương Tu Đà đối với Dương Quảng cũng trung thành và tận tâm cho tới chết.
Nếu như hai người sinh hoạt trong thời kỳ thái bình thịnh thế còn có thể làm ra một giai thoại quân thần đáng tiếc Trương Tu Đà chết trận sau đó không lâu là Dương Quảng.
Ngôn Khánh không biết phải đánh giá Trương Tu Đà thế nào nhưng đối với người này hắn lại vô cùng kính nể.
Trương Tu Đà là một thần tử điển hình, đồng thời cũng theo chủ nghĩa lý tưởng, hắn dám khai mở giải phóng lương thực đúng là yêu dân như con, nếu không có Dương Quảng cũng theo tư tưởng này thì Trương Tu Đà chưa chắc giữ được tính mạng.
Nhưng cũng chính bởi vì vậy mà Trương Tu Đà mới tận tâm tận lực cống hiến vì Dương Quảng.
Ngôn Khánh không cho rằng Trương Tu Đà xứng đáng với hai chữ danh tướng nhưng ít nhất hắn cũng là một người vô cùng trung thành.
Thời gian giữa mùa hạ, nhiệt độ càng lúc càng tăng.
Thương thế của Lý Ngôn Khánh càng ngày càng có chuyển biến tốt đẹp nhưng đối với bên ngoài hắn vẫn nói thương thế của hắn nghiêm trọng cần phải có thời gian tĩnh dưỡng.
Đầu tháng năm, Bùi Thúy Vân cùng với mấy khuê trung hảo hữu trở về Lạc Dương.
Lúc đi ra khỏi rừng Ngôn Khánh xin nàng chiếu cố với người nhà Ngư Câu La một chút, bởi vì Ngư Câu La vốn cùng với Thổ Vạn Tự phụng mệnh xuất chinh dẹp loạn ở Giang Nam.
Người đi theo còn có cháu của Mạch Thiết Trượng Mạch Tử Trọng dùng tước vị Vân Ky Úy, chức Đô úy mà xuất phát.
Bởi vì bổ nhiệm đột ngột nên Ngư Câu La không kịp dàn xếp chuyện trong nhà đành phái người tới Củng huyện mong Lý Ngôn Khánh chiếu cố người nhà một chút
Lại nói tiếp Ngư Câu La cũng biết Lý Ngôn Khánh không cự tuyệt.
Lý Ngôn Khánh hiểu rất rõ Ngư Câu La, người này không quan tâm tới tiền bạc, thời gian qua khẳng định rất khó khăn, cho nên lần này Ngôn Khánh để cho Bùi Thúy Vân mang tới nhà Ngư Câu La một ngàn quan tiền ít nhất là cũng để cho người nhà bọn họ sống thoải mái hơn. Ngư Câu La có hai người con một người đã chết trận ở chiến trường Liêu Đông, một người khác thì đã bị tàn phế.
Ngư Câu La lần này đi chinh chiến không biết bao giờ mới có thể quay trở lại.
Một nghìn quan này, ít nhất cũng khiến bọn họ duy trì trong thời gian dài.
Mấy ngày nay Lý Ngôn Khánh ở hậu hoa viên tại lương đình cùng với Bùi Thục Anh nói chuyện.
Mùa hạ nóng bức sóng nhiệt cuồn cuộn.
Bùi Thục Anh mặc một áo đạo bào rộng thùng thình, dáng người thướt tha lộ ra vài phần vũ mị.
Nàng đánh một khúc đàn, Mao Tiểu Niệm mang cho nàng một chén chè đậu xanh để giải nhiệt, Bùi Thục Anh dường như rất sợ ở cùng một chỗ với Lý Ngôn Khánh cho nên mỗi lần nói chuyện đều kêu người khác lại gần.
Bùi Thục Anh sợ rằng cô nam quả nữ tình ngay lý gian rước lấy chỉ trích.
Trước kia người ta nói thế nào thì Bùi Thục Anh cũng không để trong lòng nhưng hiện tại Ngôn Khánh đã lớn, hắn đã mười lăm tuổi tuổi tác này đã có thể cưới vợ kết hôn, Bùi Thục Anh làm sao không cố kỵ mấy lời đồn.
Nàng ở Củng huyện đã nhận lấy không ít lời ông tiếng ve
Ngôn Khánh đối với những chuyện này cũng bất đắc dĩ.
- Tiểu yêu, ngươi tại sao mấy ngày nay không đến đây,lâu rồi cũng chưa ngâm thơ phú, có chuyện gì bận rộn sao?
Ngôn Khánh nói:
- Hai ngày trước Đàm Tông đại sư mang tới một bộ Kim Hoàng Kinh, nhờ tiểu chất sao chép, hơn nữa gần đây chiến cuộc Liêu Đông khá phức tạp, làm sao có thời gian ngâm thơ phú đây.
- Sao?
- Ngày hôm trước Mã lão gia tìm tổ phụ của ta nói là huyện nha đột nhiên gia tăng thêm ba phần thuế má.
- Nghe Mã lão gia nói huyện lệnh chiêu mộ binh lính rất nhiều, tiểu chất cảm thấy chuyện này thật không thích hợp.
Bùi Thục Anh nói:
- Chuyện này có gì không đúng? Ngươi đã quên vài ngày trước Ngõa Cương tặc xâm phạm biên giới thiếu chút nữa thì công phá Huỳnh Dương, huyện lệnh cũng lo lắng có bọn cướp quấy rối Củng huyện cho nên mới hạ lệnh trưng binh mà thôi.
- Không đúng
Lý Ngôn Khánh lắc đầu nói:
- Nếu như trưng binh thì phải báo cáo một tiếng với quận phủ.
- Nhưng hôm qua Phòng đại ca phái người gửi thư với tiểu chất nghe khẩu khí thì quận Huỳnh Dương binh lực hư không, cũng không có nửa điểm tin tức của Củng huyện, tin tức huyện lệnh tự tiện đề cao thuế má cũng không bình thường khiến tiểu chất cảm thấy rất bận tâm.
- Ngươi đó lo buồn vô cớ rồi.
Bùi Thục Anh mặt mày giãn ra mà cười nói:
- Củng huyện ở sông Lạc phía đông là Huỳnh Dương, phía Tây là Lạc Dương, phía nam có Dĩnh Hà, làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Chớ quên rằng lưu thủ Hà Nam là Cung Tử Cái cũng có thói quen chinh chiến, kinh nghiệm sa trường rất nhiều, là danh tướng Tùy thất đương thời, Hổ Lao quan thủ bị Bùi Hoằng Sách là tộc thúc của ta, nếu có chuyện gì thì đã thông báo với ta rồi.
Tuy nhiên trong lòng Lý Ngôn Khánh vẫn cảm thấy nặng trịch và áp lực.
- Nếu không thì như vậy tiểu chất tới núi Tung sơn triệu hồi người trở lại, dù sao ở nhà phòng sá cũng không ít, không cần phải chen chúc.
- Dù sao cẩn thận thêm một chút cũng an toàn thêm một chút.
- Tiểu Niệm ngươi lập tức báo với Thẩm Quang cho hắn phái người lên Tung sơn mệnh cho Tạ An Dân và Đảng Sĩ Hùng dẫn nhân mã về, đúng rồi ngươi tới Phách Cốc ổ nói với Đàm Tông đại sư, Kim Võng Kinh đã sao chép xong mong ông ta tới lấy.
Ngôn Hổ ở lại Củng huyện một tháng rồi cáo từ rời đi.
Bất luận là Ngôn Khánh cũng tốt, Ngôn Hổ cũng thế, đều cho rằng hiện tại không phải là lúc làm rõ quen hệ, hiện tại chỉ có Trịnh Thế An và Đậu phu nhân là nhận ra Ngôn Hổ Đậu Phu nhân thì chắc chắn không nói ra.
Tiểu Niệm đáp ứng rồi quay người đi truyền tin.
Chưa đợi nàng đi ra khỏi lương đình, Thẩm Quang đã mang theo Mã Tam Bảo dọc theo hoa viên đi vào trong lương đình.
Mã Tam Bảo vừa tới lương đình đã quỳ một chân xuống đất run giọng nói:
- Công tử chuyện lớn không hay rồi, công tử mang tiền mua lương câu ở Kim Thành ba mươi con không hiểu tại sao lại bị sai dịch huyện nha ngăn lại, nói là ba mươi thớt lương câu kia toàn bộ bị tịch thu.
Nguyên Hổ Vệ là đội ngũ mà có sức chiến đấu ghê gớm nhất bọn họ từ trong núi thây biển máu Cao Ly chém giết mà ra, vô cùng ác liệt, cho nên đối với Lý Ngôn Khánh vô cùng tin phục, kỷ luật nghiêm minh trung thành và tận tâm.
Hơn nữa bọn họ còn có kinh nghiệm, phối hợp ăn ý...
Hộ vệ trong nhà của Lý Ngôn Khánh có chừng một trăm người.
Nhưng trong mắt hắn một trăm hộ vệ này không thể nào so sánh được với đội ngũ hổ vệ kia.
Cho nên hổ vệ phải được trang bị tốt nhất.
Chiến mã bình thường không xứng với hổ vệ cho nên hắn đã sai Mã Tam Bảo tới Kim Thành quận chọn lựa kỹ càng ba mươi thớt đại uyển, những con ngựa này tuy không thể nói là ngày đi nghìn dặm nhưng đều là cực phẩm.
Dù sao những loại thần tuấn trời sinh như Ngọc Đề Tuấn cũng không dễ đạt được.