Không lâu sau người ở trên phố Lạc Dương cũng truyền tới tin tức, không phải là Ngỗng công tử muốn đoạn tuyệt với Trịnh gia mà là Trịnh gia muốn khai trừ Ngỗng công tử.
Lập tức sĩ lâm xôn xao.
Người nhà họ Trịnh vốn không đúng trước đây Ngỗng công tử làm có hơi kịch liệt nhưng cũng có nguyên nhân trong đó.
Hơn nữa người ta ngay cả công lao to lớn cũng không muốn chỉ muốn đòi lại công đạo vậy tại sao lại khai trừ người ta ra khỏi gia tộc? Nếu vậy không phải là Trịnh Tỉnh không đáng chết, Bán Duyến Quân phải chịu sự khi dễ mưu hại nhục nhã của Trịnh gia sao?
Đủ loại ngôn luận từ bốn phương tám hướng truyền ra khiến cho Trịnh gia rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Hiển nhiên Trịnh gia đối với chuyện này chưa hề chuẩn bị.
Bọn họ vốn định rằng tới Thanh Minh tế tổ sẽ tuyên bố khai trừ Trịnh Ngôn Khánh ra, nhưng không ngờ Trịnh Ngôn Khánh lại đi trước một bước, đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh gia.
Thậm chí không tiếc sửa họ khôi phục họ của tổ tiên hắn.
Người nhà họ Trịnh muốn đuổi Trịnh Ngôn Khánh ra khỏi tộc không ngờ bọn họ lại là người mất mặt.
Chưa đợi Trịnh Thiện Nguyện có phản ứng thì Quản thành tộc trưởng Thôi Thị đã phái người đến nhà cầu kiến.
- Trịnh thị quả thật không thể dung người như vậy sao?
Thôi Chí Nhân đưa tới một phong thư trong đó chỉ có một câu này.
Trịnh Thiện Nguyên đỏ mặt tới tận mang tai cũng không biết phải trả lời thế nào.
Rốt cuộc là ai để lọt phong thanh khiến cho tên tiểu tử Trịnh Ngôn Khánh kia ra chiêu trước? Khai trừ là một chuyện Trịnh Ngôn Khánh chủ động rời khỏi là một chuyện khác.
Phải biết rằng trong mắt thế nhân Ngỗng công tử là người bị hại.
Bất kể thế nào người bị hại luôn được coi là chính diện còn Trịnh gia trở thành nhân vật phản diện.
Trịnh Ngôn Khánh bị mưu hại, mất đi điền sản ruộng đất.
Những tin tức này không ngừng truyền ra, còn có cả chuyện Trịnh gia có ý đồ lấy cả nơi ở của Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh gia hết đường chối cãi.
Trịnh Nguyên Tống đi lên lương đình, khuôn mặt ngây ngốc, nhìn Trịnh Nguyên Thọ già yếu ở bên trong mang một phong thư đặt tới trước mặt hắn.
- Thư của ai?
- Là thư của phu nhân Đường quốc công.
Trịnh Nguyên Thọ đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Trong thư viết gì?
Trịnh Nguyên Tống thở dài một hơi:
- Phu nhân Đường quốc công hiện đang ở Củng huyện.
Trịnh Nguyên Thọ sắc mặt trở nên tái nhợt:
- Hiền đệ Đường quốc công cùng với đệ không phải là thân gia hay sao, tại sao không tới Huỳnh Dương mà ở Củng huyện?
- Đệ cũng vừa nhận được tin tức này.
Trịnh Nguyên Tống nói:
- Đứa con thứ ba của Đường Quốc công hiện tại đang ở Củng huyện cầu y.
- Đậu phu nhân đối với chúng ta vô cùng bất mãn, ngôn từ trong thư rất nặng, nó đại ca dùng chiêu này vô cùng độc ác.
Trịnh Tỉnh có tội không?
Triều đình xử hắn có không công bằng sao?
Trịnh gia các ngươi làm vậy liệu có nhân nghĩa không?
Trịnh thị hương môn đệ tử từ thời Trịnh Huyền truyền tới nay luôn dùng hai chữ nhân nghĩa nói với người ngoài, vậy mà bây giờ lại làm ra chuyện như vậy.
Trịnh Tỉnh có nên giết không triều đình xử lý có sai không?
Trịnh Nguyên Thọ hai má run rẩy, nhìn Trịnh Nguyên Tống:
- Hiền đệ đệ đi An Viễn đường tìm Nhân Cơ một chút, xem có thể mời hắn ra điều giải hay không?
Hắn hận Trịnh Ngôn Khánh nhưng không thể không thừa nhận chiêu này của Trịnh Ngôn Khánh rất độc.
Thoáng một cái đã khiến cho Trịnh gia đối lập với cả sĩ lâm, chuyện này nếu như xử lý không tốt thì gia tộc mấy trăm năm này không thể gượng dậy nổi.
Cừu hận cùng với gia tộc Trịnh Nguyên Thọ cũng phải chọn gia tộc.
Để cho Trịnh Nhân Cơ ra mặt điều giải một chút không thể nói là có thể lập tức hòa hoãn cục diện nhưng sau khi chiến sự Liêu Đông xảy ra mọi người cũng bớt để ý đến chuyện này hơn, dù sao Trịnh gia ngoại trừ cúi đầu thì không có biện pháp nào khác.
Không ngờ tên gia hỏa kia còn có đòn này.
Trịnh Nguyên Thọ cảm thấy mình đối với Trịnh Ngôn Khánh đã hơi xem thường, nếu sớm biết thế này Trịnh Nguyên Thọ đã không để Trịnh Tỉnh tham chiến.
Ở Bình Lương...
Lý Cơ buông thư ra sắc mặt trở nên âm trầm bất định.
- Cửu gia quốc công gửi thư có gì phân phó không?
Đối diện với hắn là một văn sĩ chừng năm mươi tuổi, hai gò mấ thon gầy, đôi mắt lóng lánh, đang vuốt râu nhẹ giọng hỏi thăm.
- Quốc công đã tới Thái Nguyên bệ hạ mệnh cho quốc công làm lưu thủ Thái Nguyên, An phủ sứ Sơn Tây.
Văn sĩ kia nghe xong liền nở ra một nụ cười.
- Thái Nguyên chính là trọng địa Bắc Cương, lương thực đầy đủ, bệ hạ cho quốc công tới Thái Nguyên cho thấy rõ ràng quốc công đã được bệ hạ coi trọng đây đúng là chuyện tốt.
- Nhưng mà tại sao Cửu gia lại mất hứng, trong nhà hẳn xảy ra chuyện gì?
- Là Yêu nhi của ta....
Lý Cơ nói một câu rồi lại nở ra một nụ cười đắng chát.
Văn sĩ biết rõ, ái tử trong miệng của Lý Cơ là ai, chỉ kinh ngạc hỏi:
- Bán Duyến Quân làm sao vậy? Nghe nói hắn không phải đã bị hoàng đế trách phạt đóng cửa suy nghĩ ở Củng huyện hay sao? Chẳng lẽ hắn hiện tại đã tiến về Liêu Đông chinh phạt Cao Ly rồi sao?
Lý Cơ lắc đầu:
- Hoàng đế binh bại dựa vào yêu nhi mà vãn hồi một chút mặt mũi.
- Lần này nếu như lại cho yêu nhi đi tham chiến chẳng phải là nói hắn chỉ có thể dựa vào yêu nhi mà chiến thắng hay sao?
- Quốc công gửi thư nói Yêu nhi và Trịnh gia đã đoạt tuyệt quan hệ, cải thành họ Lý.
Văn sĩ ngạc nhiên cất tiếng hỏi:
- Hẳn là Bán Duyến Quân đã nghe được tin tức nào đó.
Lý Cơ nói:
- Trong thư nói Yêu nhi đổi sang họ Lý là vì trước kia tổ tiên của nó họ Lý về sau được Trịnh Thế An thu dưỡng nó bán mình làm nô, mới chuyển sang họ Trịnh, hôm nay cắt đứt liên hệ với Trịnh gia thì phải khôi phục dòng họ của mình.
- Chuyện này thật quá trùng hợp ta nghĩ đứa nhỏ này đã biết gì đó.
- Cảnh Văn huynh huynh cũng biết yêu nhi thông minh khác thường nhân, ta vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp đem chân tướng nói cho nó biết. Hiện tại Quốc công cũng nói có nhận hay không toàn bộ do ta làm chủ mà hiện tại chị dâu của ta cũng đang ở Củng huyện.
- Cửu gia định cân nhắc thế nào?
Lý Cơ ngẩng đầu:
- Ta với yêu nhi nhung nhớ nhiều năm, ngay cả nằm mơ cũng muốn gặp nó.
- Nhưng mà Cảnh Văn huynh huynh cũng biết hiện tại ta và hắn nhận nhau thì có chỗ gì tốt? Hắn vốn có tiền đồ rộng lớn bây giờ nhận ta chỉ có thể mai danh ẩn tích trốn đông trốn tây không có lợi với yêu nhi, có thể nói là ta làm hại hắn, vậy thì ta làm sao có thể nhận nó được?
Vương Cảnh Văn cũng không khỏi cười khổ.