Tuy nhiên ánh sáng đột nhiên tắt đi, biến mất vô ảnh vô tung.
Đúng lúc này đại đội người Cao Ly xuất hiện, có Cao Bảo Tàng có Phác Kim Xương.
Bọn họ mặt đầy máu đen, vung đao vung thương hung ác đánh tới.
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi lấy tính mạng của ta.
Ngôn Khánh muốn trốn tránh nhưng không cách nào di động, trong mắt nhìn đao thương sáng loáng chém tới, hắn kêu to một tiếng rồi mở mắt ra.
- Ngôn Khánh, ngươi rốt cuộc đã tỉnh... dừng xe, toàn bộ dừng xe lại.
Màn xe được vén lên, Bùi Hành Nghiễm đã xuất hiện trước mặt hắn.
Trịnh Ngôn Khánh đầu đau vô cùng hắn nhìn Bùi Hành Nghiễm mà kinh ngạc hỏi:
- Bùi Nguyên Khánh, sao ngươi lại ở nơi này?
Bùi Hành Nghiễm chưa mở miệng thì Trịnh Hoành Nghị, Tạ Khoa Tiết Vạn Triệt bọn họ đã xuất hiện.
Hùng Khoát Hải ở ngoài xe khờ khạo nói:
- Từ từ vào, từ từ vào.
- Các ngươi...
Trịnh Ngôn Khánh vỗ vỗ trán, từ từ tỉnh táo lại.
- Chúng ta hiện tại đang ở đâu?
Trịnh Hoành Nghị hai mắt sưng đỏ nói:
- Ngôn Khánh, chúng ta vừa ra khỏi Trác Thành, hiện tại là Tín Đô.
- Tín Đô quận?
- Về đến nhà rồi, về đến nhà rồi.
Trịnh Hoành Nghị nói:
- Ngày đó huynh té xỉu ở Lương Thủy, Vệ phủ úy vô cùng lo lắng, hắn suốt đêm mang huynh trở về Thông Định trấn, theo đại phu nói, huynh vì quá mệt mỏi cho nên bất tỉnh, sau đó Tiết tướng quân phái người đem chúng ta tới Trác quận... vừa vặn vài ngày trước bệ hạ nhận được thi thể của Mạch Thiết Trượng trong tay người Cao Ly, Mạch mập đã sớm trở về.
- Bọn họ muốn đợi huynh tỉnh lại nhưng mà...
- Mạch mập nói hắn sẽ ở Lạc Dương chờ huynh, vài ngày trước từ Lạc Dương truyền tới chiếu lệnh, mệnh cho huynh lập tức trở về Đông đô, bệ hạ muốn triệu kiến huynh ở Lạc Dương, Tiết đại tướng quân cũng không dám kéo dài cho nên để Bùi đại ca và Tiết tứ ca đưa huynh trở về. Ngôn Khánh huynh đã hôn mê mười lăm ngày, khiến cho chúng ta đều sợ hãi.
- Ta hôn mê mười lăm ngày?
Trịnh Ngôn Khánh dùng sức chà xát hai gò má.
Lúc này Thẩm Quang mang theo một lang trung tới, chuẩn đoán cho Trịnh Ngôn Khánh.
- Trịnh công tử mạch đập đã yên tĩnh lại, không còn đáng ngại, tuy nhiên thể cốt suy yếu cần phải từ từ điều dưỡng, ta nhớ trước mặt chính là Võ Ấp huyện, chúng ta đêm nay có thể đặt chân tới đó, ta sẽ làm hai đơn thuốc, đến Lạc Dương là có thể khỏi hẳn.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ nói:
- Như vậy thì đa tạ đại phu.
Thẩm Quang đem lang trung xuống xe.
Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến lên, tuy nhiên người đánh xe đã đổi thành Hùng Khoát Hải và Hám Lăng.
Tiết Vạn Triệt ở phía trước lãnh binh ba người Tạ Khoa, Bùi Hành Nghiễm và Trịnh Hoành Nghị thì ở trong xe nói chuyện với Trịnh Ngôn Khánh. Bùi Hành Nghiễm hiện tại đã là Quan Bái dũng tướng lang, lúc chinh phạt Liêu Đông cùng với Vũ Văn Thành Đô phụ trách việc bảo hộ Dương Quảng.
Dương Quảng sau khi triệt binh đã sắp xếp thương nghị cho người Cao Ly, muốn đòi lại thi thể của Mạch Thiết Trượng.
Mà sứ giả phụ trách đàm phán chính là thúc tổ của Bùi Hành Nghiễm, Bùi Thế Củ không yên tâm cho nên để Bùi Hành Nghiễm đi bảo hộ.
Không ngờ rằng thi thể của Mạch Thiết Trượng chưa lấy về thì Trịnh Ngôn Khánh đã chém giết từ Cao Ly quay trở về.
Vệ Văn Thăng nhận được tin tức liền phái Tiết Vạn Triệt đi xem xét, tuy nhiên Bùi Hành Nghiễm nghe nói Trịnh Ngôn Khánh có khả năng trở về cũng nhịn không được mà đi theo.
Bùi Hành Nghiễm không tin rằng Trịnh Ngôn Khánh sẽ đầu hàng người Cao Ly.
Vì vậy hắn làm huyên náo khiến Bùi Nhân Cơ rất không vui, bây giờ Trịnh Ngôn Khánh trở về đã chứng minh rằng Bùi Hành Nghiễm đúng, hắn cười hì hì nói:
- Đến lúc này xem cha ta nói thế nào.
- Ta đầu hàng người Cao Ly? Chuyện này từ đâu ra?
Trịnh Ngôn Khánh vẻ mặt mờ mịt.
- Chuyện này...
Bùi Hành Nghiễm muốn trả lời nhưng lại bị Trịnh Hoành Nghị khẽ kéo một cái.
- Chỉ là một chút đồn đãi nhàm chán ngoài phố, Ngôn Khánh ngươi chớ để ý, lần này chúng ta bắt sống Cao Kiến Vũ, có thể nói là lập đại công, sau này bệ hạ nhất định phong thưởng, ngươi không phát hiện sắc mặt của tên Cao Kiến Vũ khi tỉnh lại khó coi đến mức nào đâu.
Hắn không muốn nói Trịnh Ngôn Khánh cũng không ép.
- Cái tên Cao Kiến Vũ đâu rồi?
Bùi thị lang đã áp giải Cao Kiến Vũ trở về Lạc Dương.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì ho khan hai tiếng, trong lòng có một chút vui sướng, tuy nhiên hắn nhớ tới Ngọc Đề Tuấn lại hỏi:
- Ngọc Đề nhi đâu rồi?
Tạ Khoa nói:
- Ở phía sau, trên xe.
- Chúng ta mang Ngọc Đề nhi trở về Thông Định trấn, vốn Vệ phủ úy muốn mai táng tại chỗ nhưng Hoành Nghị nói ngươi và Ngọc Đề Tuấn tình cảm rất sâu cho nên muốn chôn Ngọc Đề Tuấn ở quên hương, Vệ phủ úy liền sắp xếp một xe ngựa cho ngươi mang Ngọc Đề Tuấn trở về.
Cùng nhau về nhà?
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên có một cảm giác cô đơn chua xót.
- Hoành Nghị đa tạ ngươi sắp xếp như vậy là tốt nhất, trong lòng Ngọc Đề nhi cũng nghĩ như vậy.
- Ngôn Khánh, ngươi vừa tỉnh lại có nên nghỉ ngơi một chút không?
Tạ Khoa thấy Trịnh Ngôn Khánh tràn đầy cảm xúc thì không tốt nên khẽ liếc mắt, cười ha hả nói:
- Chờ tới Võ Ấp chúng ta dàn xếp xong rồi nói chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh vừa mới tỉnh lại thân thể cũng hơi hư nhược.
Vì vậy hắn vội vàng đáp ứng rồi nằm xuống.
Bùi Hành Nghiễm bọn họ đi ra ngoài, Trịnh Ngôn Khánh một mình nằm trong xe, mơ mơ màng màng mà mệt rã rời, tuy nhiên hắn vẫn thầm lẩm bẩm: Ta đầu hàng người Cao Ly? Chuyện này từ đâu mà ra?
Võ ấp ở thời kỳ hán Cao Tổ đã là một thành huyện.
Trước kia nó thuộc Tín Đô quận, sau đó quy về An Bình viên quận, ở thời kỳ Nam Bắc triều, chính quyền hủy bỏ ấp huyện, mãi đến thời kỳ Khai Hoàng được khôi phục, trong năm Đại Nghiệp, Tùy Dạng Đế phá bỏ châu thành quận, Võ Ấp huyện được quy về quản hạt của Tín Đô quận.
Đây là một thị trấn có diện tích không lớn, chỉ khoảng chín nghìn bảy trăm hộ, nhân khẩu chưa đủ bốn vạn.
Đêm đó huyện lệnh Võ Ấp khoản đãi, Trịnh Ngôn Khánh cũng không tham gia, thứ nhất hắn hơi mệt mỏi, thứ hai hắn muốn yên tĩnh một chút.
Vì vậy Bùi Hành Nghiễm cùng với Tiết Vạn Triệt đến dự tiệc, Trịnh Ngôn Khánh, Tạ Khoa cùng với Trịnh Hoành Nghị thì trực tiếp tiến vào trạm dịch.
Trạm dịch đã sớm nhận được tin tức đem ba tên lính ở ngoài nghênh đón.
Trịnh Ngôn Khánh lần này từ Cao Ly đi về mang về bốn trăm người đại bộ phận đều ở lại với Vệ Văn Thăng tại Thông Định trấn, những quân lính này tuy là tàn binh bại tướng nhưng có thể từ chỗ chết tìm được đường sống đối với tình hình Cao Ly rất hiểu rõ, vượt xa người khác.
Cuối cùng nguyện ý đi theo Trịnh Ngôn Khánh có mười tám hổ vệ.