Phùng Trí Đại khom người nói:
Cao nguyên Cái Mã ở phía bắc bán đảo Triều Tiên.
Ở phía bắc là Áp Lục Giang, ba mặt núi vây quanh, theo thứ tự là Ma Thiên Lĩnh, Lang Lâm Sơn cùng với Phó Chiến Lĩnh, ở đây cũng là con đường phải đi qua Tát Thủy.
Trịnh Ngôn Khánh điều binh rời khỏi thành ngày đêm tiến ở trong núi.
Ở phía sau lưng không ngừng truy binh khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không dám chậm chạp, lần hành quân này kiệt lực, đường núi gập ghềnh cộng thêm với rất nhiều thương binh, thời tiết của Cao Ly lại vô cùng giá lạnh nên nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Lúc đi ra khỏi Địch Du Lĩnh, còn tới một nghìn năm trăm người mà hiện tại chỉ còn hơn một nghìn người mà thôi.
Cũng may là lương thảo mang theo sung túc, không lo đói khát, nhưng mà hành quân này khiến cho một đám trở nên hữu khí vô lực.
Sáng sớm, Trịnh Ngôn Khánh đã thấy được độ khẩu Tát Thủy.
Nơi này còn gọi là Phong Nam độ, là độ khẩu duy nhất từ Địch Du Lĩnh tới đây.
Bởi vì nơi này tựa vào Địch Du Lĩnh, lại vắng vẻ nghiêm mật ít có người biết, Trịnh Hoành Nghị sau khi tìm thiểu Phong Nam độ chỉ có một trại binh mã, mùa đông sông đóng băng có thể đi qua, chấp nhận được tới năm cỗ xe ngựa đi qua đồng thời cũng không sao. Phía Bắc nơi này chính là phong khẩu Lang Lâm Sơn, sau khi tiên vào phong khẩu, xuyên qua Lang Lâm sơn là có thể tiến về Áp Lục Giang.
Trịnh Ngôn Khánh không dám lãnh đạm liền triệu tập quân ngũ chuẩn bị công kích Phong Nam độ.
Nhưng sau đó rất nhanh có thám mã hồi báo Phong Nam độ không một bóng người, không có tung tích của người Cao Ly.
- Hoành Nghị, Phong Nam độ không có chút binh mã nào sao?
Trịnh Hoành Nghị gãi gãi đầu nói:
- Ta đích xác nghe người dân địa phương nói nơi này có một trại binh mã, khi nào rút khỏi ta cũng không rõ lắm.
- Có phải người Cao Ly thực hiện chính sác vườn không nhà trống, vì ngăn cản binh mã chúng ta không được nên tự hủy bỏ không?
Tạ Khoa nhịn không được suy đoán nói:
- Gần đây chúng ta tập kích quân trại của người Cao Ly và điền trang của bọn họ khiến cho họ có không ít thương vong.
Trên lý luận mà nói, giải thích này của Tạ Khoa không phải là không thể tiếp nhận.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh đã cảm giác thấy mắt trái nháy liên tục, chẳng lẽ người Cao ly đã phát hiện ra ý đồ của hắn? Không thể, người Cao Ly vẫn một mực ở sau truy kích mà.
- Mạch Tử Trọng, ngươi mang trọng binh qua sông, điều tra tình huống.
Trịnh Ngôn Khánh vừa ra lệnh, Mạch Tử Trọng lập tức đáp ứng mang theo trọng kỵ nhanh như điện chớp qua sông, sau đó hắn truyền tới tin tức, ở bên kia sông cung không có tung tích của người Cao Ly, hết thảy đều bình thường.
- Mệnh cho Đậu Hiếu, chuẩn bị qua sông.
Vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
Trịnh Ngôn Khánh tuy trong lòng bất an nhưng đã đến đây thì trở về chỉ có con đường chết.
Cho nên hắn hạ lệnh toàn quân nhanh chóng qua Phong Nam độ.
Một đội nhân mã sau đó qua Phong Nam độ vẫn không có chuyện gì bất thường.
- Truyền lệnh tam quân, đi qua Phong Khẩu, tiến về Lang Lâm sơn.
Trịnh Ngôn Khánh rất rõ ràng thời gian cấp bách, vì vậy hạ lệnh cho binh mã hành quân hướng về phía Phong Khẩu Lang Lâm sơn, gấp rút tiến lên.
Nhìn thấy khoảng cách với Phong Khẩu ngày càng gần.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng cảm thấy bất an mãnh liệt.
Từ xa nhìn lại, Lang Lâm Sơn yên tĩnh dị thường, nhưng yên tĩnh này lại khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy không thích hợp.
Đội ngũ trước mắt tới gần Phong khẩu, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên hạ lệnh cho tam quân đình chỉ tiến lên.
- Ngôn Khánh tại sao lại đình chỉ tiến lên.
- Các ngươi chẳng lẽ không thấy rằng ở trong cánh rừng này vô cùng yên tĩnh sao.
Đám người Trịnh Hoành Nghị kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu hỏi:
- Yên tĩnh chẳng lẽ không tốt sao, còn nữa, hiện nay trời rét, yên tĩnh một chút cũng là bình thường. Ngôn Khánh huynh đa nghi quá rồi, có phải huynh trông gà hóa cuốc không?
Trông gà hóa cuốc?
Trịnh Ngôn Khánh vẫn do dự như trước.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ hiện tại không thể cân nhắc thời gian nhiều.
Đội ngũ dưới trướng mặc dù nhiều rồi nhưng tâm tư lại không thống nhất, không thể sánh với hổ vệ trước kia hắn nói gì thì nghe nấy.
Trịnh Ngôn Khánh cắn răng một cái:
- Tam quân tiến lên mau chóng qua Phong khẩu.
Lời nói còn chưa dứt chỉ thấy trên dãy núi đột nhiên có mấy con chim rừng bay ra loạn xạ, Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình ý niệm xoay chuyển, hắn quát to một tiếng chỉ nghe một hồi thanh âm tù và vang lên quanh quẩn ở trên không trung, binh mã Cao Ly từ bốn phía lao ra chém giết.
Có người lớn tiếng hô lên:
- Bắt sống Trịnh Ngôn Khánh, ai bắt sống được thưởng vạn kim.
Trong chốc lát Tùy quân đại loạn.
Từng đội từng đội binh mã Cao Ly từ trong rừng xông ra, cầm lấy đao thương tấn công.
Trịnh Ngôn Khánh kinh hãi hắn vội vàng cầm giáo xem tình thế.
Tuy nhiên hiện tại không có thời gian cho hắn cân nhắc quá lâu, Trịnh Ngôn Khánh liền la lên nói:
- Xông về phía trước, chỉ cần qua được Phong khẩu là có thể có được con đường sống.
- Đại hắc tử, A Lăng.
- Hai người các ngươi lập tức hiệp trợ cho Mạch Tử Trọng mở con đường máu ở Phong Khẩu, vô luận thế nào cũng phải để cho đại quân vượt qua được Phong Khẩu.
- Tuân mệnh.
Hùng Khoát Hải và Hám Lăng không nói nhiều lời, thúc ngựa phóng ra ngoài Phong Khẩu.
Lúc này khắp núi đồi, người Cao Ly đã tới tràn ngập, Tùy quân sau khi trải qua bối rối cũng chỉ có con đường xông về phía trước, liều chết đánh mà thôi. Trịnh Ngôn Khánh mang theo Thẩm Quang và Đậu Hiếu áp sát phía sau, ngăn cản người Cao Ly trùng kích, có một số Tùy quân ngồi xuống mặt đất, vứt binh khí đi, lộ vẻ đầu hàng.
Cao Ly cũng không bỏ qua những người này điên cuồng chém giết, khiến bọn họ trở thành một đống thịt nát.
Cũng khó trách, Trịnh Ngôn Khánh giết chóc người Cao Ly rất nhiều đặc biệt là đánh xong một trận lại giết toàn bộ dân chúng, cho nên Ất Chi Sinh hạ lệnh, bất kể đầu hàng hay không cũng phải giết, điều này tuy khiến quân Tùy khiếp vía nhưng cũng khiến cho bọn chúng bị bức bách phải chiên đấu.
Song phương chém giết một hồi, Tùy quân vừa đánh vừa lui.
Phong khẩu tuy có người Cao Ly tọa trấn nhưng Mạch Tử Trọng, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng điên cuồng trùng kích bọn chúng cũng không ngăn nổi.
Một thông lộ ở sơn khẩu khai mở, Tùy quân lập tức lui vào trong núi.
Trịnh Ngôn Khánh vừa cầm mã giáo vừa cầm tiên, mã giáo nhấc lên, ngân tiên lập lòe, chỉ thấy máu nhuộm đỏ chinh bào của hắn, thây ngã đầy đất.
- Ngôn Khánh, mau bỏ đi.
Đậu Hiếu sau khi đưa quân vào trong sơn khẩu đã quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh trong đám loạn quân.
Hắn quay đầu ngựa cầm thương chém giết, Thẩm Quang và Hám Lăng hai người cũng dùng sức bật một cỗ xe chứa đầy dầu mỡ ra, Hùng Khoát Hải anh dũng vung đại búa, giết người trong loạn quân mở một con đường máu, Trịnh Ngôn Khánh cùng với Đậu Hiếu hai người cùng nhau chém giết vượt qua vòng vây.