Nhưng rốt cuộc không để ý đến cái gì thì hắn nghĩ không ra, trong nhất thời Ất Chi Văn Đức leo lên xe ngựa vẫn lẩm bẩm:
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi muốn thế nào đây?
Liêu Đông ba ngày tuyết rơi liên tục, từ Liêu Đông tới Bình Nhưỡng, ngàn dặm đất đều dày đặc tuyết đọng, lộ ra khí trời rét căm, ở vùng đồng quê lộ ra khí trời cô tịch.
Địch Du Thành ở Địch Du Lĩnh chính là nơi giam giữ tù binh của người Cao Ly.
Tùy binh đánh Cao Ly thất bại, hơn hai mươi vạn đại quân bị tiêu diệt trên bờ sông Tát Thủy, tù binh sau đó cũng không tập trung tại một chỗ mà được phân tán ra.
Địch Du Lĩnh chính là thượng nguồn của Tát Thủy, mà Địch Du Thành cũng là căn cứ trọng điểm ở nơi này.
Ở trong thành giam tầm 2000 tên tù binh Tùy quân, tướng canh giữ ở Địch Du Thành có tên là Xa Lý Hán, cấp bậc phó tướng binh tào, dưới trướng có 400 tinh binh.
Họ Xa là tiện họ của người Cao Ly, nghe nói trước kia vì làm ra xe mà được họ.
Ở Cao Ly, Binh tào phó tướng cũng gần bằng quân chủ, Xa Lý Hán xuất thân ti tiện, mà được chức phó tướng một mặt là vì hắn đứng đúng theo phe, được Ất Chi gia tộc thưởng thức về sau trong vòng mười năm đã leo lên chức Binh tào phó tướng, ở Cao Ly đã là một chuyện rất giỏi, năm nay hắn ba mươi ba, tiền đồ xán lạn.
Xa Lý Hán được Ất Chi gia tộc thưởng thức, tuy một nguyên nhân là do hắn biết nịnh nọt nhưng bản lĩnh chân thật của hắn cũng không tệ.
Hắn cầm một cây đại khảm đao, uy phong dũng mãnh tính tình tàn bạo, rất dễ giết người, hành quân chiến tranh là một hảo thủ, ở trong quân cũng rất có uy vọng. Lúc Ất Chi Văn Đức đốc chiến Liêu Đông đã từng có thời điểm mang Xa Lý Hán đi, tuy nhiên không ngờ hắn sau khi xay rượu đã giết một đệ tử quý tộc, Ất Chi Văn Đức muốn bảo hộ hắn nên đem hắn tới vùng Địch Du Lĩnh nghèo nàn, một mặt là để dẹp bớt lửa giận của quý tộc một mặt là để Xa Lý Hán tỉnh táo, chờ thời cơ chín muồi sẽ điều hắn ra.
Nào biết cuộc chiến Liêu Đông kết thúc nhanh chóng, ba mươi vạn năm nghìn quân Tùy đại bại.
Xa Lý Hán không có cơ hội thi triển, chỉ có thể thành thật ở Địch Du thành.
Cũng may ở nơi này hắn tìm được niềm vui nếu không thì hắn đã sớm vì nhàm chán mà trở nên phát điên.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, Xa Lý hắn mặc một chiếc áo bào bằng bông, trong tay cầm một ly rượu bằng đồng, há miệng lớn ra mà uống rượu.
Trong doanh tù binh có một khối đất trống.
Từ trong khối đất trống, có mười tù binh Tùy quân đang điên cuồng chém giết.
Có hai ba chiếc tử thi ở trong vũng máu.
Xa Lý hán khóe miệng mở rộng, hưng phấn gầm rú:
- Giết chết bọn hắn... Đám tùy cẩu, đem đối phương giết hết, chiên thắng sẽ được ba cân thịt bò và một ly rượu ngon. Con mẹ nó, đám Tùy cẩu này thật vô dụng, khó trách bị Mạc Ly Chi đánh cho tơi bời.
Những hầu cận ở bên cạnh cũng hò hét trợ vui cho Xa Lý Hán.
Xa Lý Hán đem đám tùy quân tù binh tập trung một chỗ hoặc là đơn đả độc đấu hoặc là quần chiến, nhìn đám quân Tùy tự chém giết lẫn nhau, máu chảy thành sông, Xa Lý Hán trong lòng vô cùng sảng khoái, lõa tử không có biện pháp lên chiến trường nhưng lão tử có biện pháp thu thập các ngươi.
Dù sao ai cũng không để ý tới những đám Tù binh này chết hay sống, thậm chí Tùy đế Dương Quảng cũng không để ý.
Giết chết một vài tên, đến đầu xuaa năm sau, đám tù binh này sẽ bị đưa vào trong Địch Du Lĩnh khai hoang.
Đến lúc đó có thể còn sống đi ra chỉ sợ cũng không còn bao nhiêu.
Ở trong trường giác đấu, hai gã tùy quân liên thủ giết chết địch nhân.
Xa Lý Hán cười to:
- Hai tên tiểu tử này khá hay, đoạt binh khí bọn hắn lại, sắp xếp cho tốt.
- Xa binh tào, sắp xếp thế nào?
Xa Lý Hán nghĩ nghĩ:
- Tùy cẩu chân tay mềm yếu, chém giết không sảng khoái... Xa Phúc Khang An, ngươi mang mười người tới giáo huấn bọn chúng cho tốt, bọn chúng muốn uống rượu xem bản lĩnh của bọn chúng thế nào. Tùy cẩu nếu các ngươi có thể hô to ba tiếng, Tùy cẩu đáng chết, lão tử sẽ thưởng rượu thịt cho các ngươi... Ha ha ha ha...
- Liêu đông man di đáng chết.
Hai gã tùy quân nghiêm nghị hô, vung binh khí trong tay ném về phía người Cao Ly.
Bọn họ còn tưởng chém giết chiến thắng xong còn được ăn cơm no, ai ngờ người Cao Ly không giữ lời, đã như vậy đằng nào cũng chết bọn họ đành liều mạng.
Tuy nhiên sau một hồi ác chiến, vết thương trên người bọn họ trở nên chồng chất.
Đám Cao Ly xung quanh người đông thế mạnh, vừa xông lên hai ba bước đã bắn mấy mũi tên trí mạng, đem hai gã Tùy quân ngã xuống vũng máu.
Xa Lý Hán hơi mất hứng.
Hắn đang muốn tìm người giác đấu thì lại có thân binh báo lại:
- Binh tào, ngoài thành Tát Thủy có binh tào Phó Ninh, áp giải Tùy cẩu đến đây.
- Phó Ninh?
Xa Lý Hán khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy.
Hắn chưa từng nghe nói đến cái tên Phó Ninh này, tuy nhiên hắn cũng biết Phó thị ở Bình Nhưỡng là dòng dõi quý tộc.
Đương nhiên, Phó thị không thể cùng với Uyên tộc hay Ất Chi tộc sánh được, nhưng bọn họ cũng là nhị đẳng quý tộc, có nhiều nhân tài kiệt xuất.
Phó gia ở Bình Nhưỡng khống chế mười bến cảng, có gia tài bạc triệu.
Đệ tử Phó gia nhiều người ở trong triều làm quan cho nên Xa Lý Hán không dám lãnh đạm, hắn ở Địch Du Thành chờ đợi một năm, cũng rất thông minh, biết rằng mình mặc dù có Ất Chi Văn Đức bảo hộ nhưng nếu đắc tội với những quý tộc kia cũng sẽ gặp tai họa.
Huống chi Phó gia và Ất chi gia tộc quan hệ mật thiết với nhau.
Nếu như đắc tội với người Phó gia, dù Xa Lý Hán được Ất Chi Văn Đức coi trọng thì cũng gặp phiền phức.
Xa Lý Hán nghĩ tới đây lập tức tiến ra Địch Du Thành nghênh đón.
Tuy nhiên hắn vẫn rất cẩn thận, mặc áo giáp trụ quan, cầm hoành đao bên người phòng ngừa vạn nhất tên tiểu tử Phó Ninh này hung hăng, dù sao quý tộc ở Bình Nhưỡng đều ngạo mạn.
Sau lưng Phó Ninh có một trại binh mã, đều ăn mặc theo kiểu kỵ quân, áp giải hai mươi tên Tùy quân tù binh, nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi.
- Phó binh tào, mọi người đây là...
Phó Ninh ở trên ngựa chắp tay:
- Những tùy cẩu này muốn thừa dịp tuyết rơi vượt qua sông Tát Thủy may mà ta lúc tuần tra phát hiện ra, chém giết được hai mươi tên còn lại đều bị bắt. Tuy nhiên đường xá xa xôi vô cùng mệt mỏi, cho nên ta mang bọn họ đến những nơi này, thuận tiện muốn xin chén rượu của Xa phó tướng, không biết có được không?
Xa Lý Hán bất giác nhíu mắt lại, nhìn qua đám tù binh.
Chỉ thấy trong đó có hai cự hán thân cao gần trượng, một trắng một đen, toát ra sát khí đậm đặc, trên mặt còn có máu đen, đám tù binh cũng tinh thần héo hon, áo giáp dơ bẩn, trong gió lạnh còn run run.
Hoài nghi trong lòng hắn sớm đã nhạt nhòa vô tung.