Tình cảnh này, Trịnh Ngôn Khánh không dám xem thường, không thể dễ dàng tin đối phương, Thẩm Quang từ phía xa xuất hiện, nhanh chóng đi tới cạnh Trịnh Ngôn Khánh nói nhỏ
hai câu, Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, ý bảo Thẩm Quang lui qua một bên.
- Phùng Quả, các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Phùng Quả không nói ra lời, nước mắt chảy xuống.
Chỉ thấy hắn thần sắc kích động, đi tới hai bước đột nhiên quỳ gối trước mặt Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh công tử, xin hãy cứu nhị công tử nhà tiểu nhân.
- Nhị công tử nhà ngươi?
Trịnh Ngôn Khánh cất tiếng nói:
- Phùng Trí Đại bị làm sao vậy?
Phùng Quả nghe được lại bật tiếng khóc lớn.
Tiếng khóc rất quái dị, cao vút mà bén nhọn, không giống thanh âm của nam tử, Trịnh Ngôn Khánh không để ý, điều hắn hiện tại quan tâm chính là Phùng Quả tại sao lại xuất hiện ở nơi này, mà đám người kia hiện tại hạ lạc nơi nào.
- Nhị công tử nhà tiểu nhân, còn có Mạch công tử đều bị người Cao Ly bắt đi rồi.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh chấn động, hắn liền đi tới phía trước đỡ Phùng Quả đứng dậy:
- Ngươi đừng vội theo ta vào trong rừng rồi nói chuyện... các ngươi hiện tại nghỉ ngơi hồi phục, Trịnh Hoài An chuẩn bị lương khô và nước uống cho mọi người nghỉ ngơi.
Trịnh Hoài An lập tức mang người từ trong rừng đi tới.
Đám Tùy quân Phùng gia đã sớm mệt mỏi ngồi xuống, tiếp nhận đồ ăn ở trong tay của Trịnh Hoài An, ăn như hổ đói, Phùng Quả thì theo Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong rừng, Trịnh Ngôn Khánh huýt sáo, hổ vệ liền giãn ra.
Nhìn những hổ vệ sinh long hoạt hổ, tinh thần phấn chấn, Phùng Quả trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu sớm biết như vậy đã khuyên bảo nhị công tử đi theo Trịnh Ngôn Khánh, tuy người ta cũng không rút khỏi đây nhưng nhìn bộ dạng này thì tinh thần vô cùng phấn chấn, so với một đám tàn binh của mình thì hơn xa. Trịnh Hoành Nghị mang đồ ăn tới, Phùng Quả đã vô cùng đói bụng, sau khi cảm ơn liền ăn như hổ đói.
Sau khi ăn một cái bánh bao nhân thịt vào bụng trong lòng hắn lúc này đã yên tâm hơn rất nhiều, bắt đầu giải thích với Trịnh Ngôn Khánh tao ngộ mà bọn hắn gặp ở dọc đường.
Sau khi ở Đại Thành chia tay Trịnh Ngôn Khánh xong, Mộc Nghị cùng với Mã Nguyên theo đám người Phùng Trí Đại đi về hướng bắc, lúc đầu bọn họ vô cùng thuật lợi, thu nạp tới hơn bảy trăm tàn binh bại tướng, sau khi thương nghị, đám người Mộc Nghị không che giấu hành tung nữa mà trực tiếp chinh phạt, chiến thắng liên tục, tàn sát thôn trang khiến đám người Mộc Nghị vô cùng đắc ý.
Mộc Nghị thậm chí còn muốn dẫn người phản công Bình Nhưỡng nhưng bị Phùng Trí Đại can ngăn.
Tuy nhiên sau đó Cao Kiến Vũ dẫn binh truy kích, đám người Mộc Nghị liền chính diện giao phong.
Lúc đầu tuy chiếm thượng phong nhưng sau đó Cao Kiến Vũ tập trung binh lực tùy quân tổn thất thảm trọng, Mộc Nghị một lần ở trong chiến đấu đã bị người Cao Ly bắn chết tại Tát Thủy, về sau Mã Nguyên vì báo thù cho Mộc Nghị đã tàn sát ba thôn trang, sau đó lại trúng phục kích của Ất Chi Sinh, toàn quân cơ hồ bị diệt.
Mạch Tử Trọng cùng với Phùng Trí Đại lãnh đạo hơn trăm người giết chóc vượt qua trùng vây lớp lớp.
Nhưng lúc qua sông lại bị Cao Kiến Vũ đuổi theo, Mạch Tử Trọng và Cao Kiến Vũ bị thương, bị bắt làm tù binh, Phùng Quả lúc trước phụ trách chiếu cố hoàng phiêu mã, cộng thêm võ nghệ cao cường đã mang theo hơn ba người khác chạy trốn ra ngoài.
Nhưng sau khi chạy trốn được Phùng Quả không biết đi đâu, đành phải mang theo một đám tàn binh bại tướng chạy trốn tứ phía.
Cũng may Vu Trọng Văn suất lĩnh toàn bộ quân đánh Áp Lục Giang, khiến cho tình cảm của bọn người Phùng Quả cũng tốt hơn được một chút.
Nhưng cho dù là vậy một đường bôn ba ba mươi người cuối cùng chỉ còn hơn mười người.
Trịnh Ngôn Khánh muốn an ủi nhưng lại không biết phải làm thế nào, hắn liền kêu Trịnh Hoành Nghị tới gần thấp giọng phân phó:
- Đi qua mang cho bọn họ một số áo giáp của binh sĩ Cao Ly, cũng nên thay đổi binh khí một chút.
Trịnh Hoành Nghị gật đầu nhân lệnh mà đi.
- Phùng Quả, ngươi sắp tới có tính toán gì không?
- Xin công tử niệm tình đồng đội cứu công tử nhà tiểu nhân thoát khỏi khổ ải.
Phùng Quả nói chuyện xong lại quỳ gối trước mặt Trịnh Ngôn Khánh:
- Nếu như công tử có thể cứu công tử nhà ta, Phùng Quả cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa...
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Nhưng mà ngươi có biết Phùng nhị công tử và Mạch công tử bị giam giữ ở nơi nào không?
- Sau khi chiến bại, Phùng Quả cũng đã nghe ngóng.
Nhị công tử cùng với Mạch công tử hai người sau khi bị bắt làm tù binh đã bị tạm giam ở Liên Sơn độ, tuy nhiên về sau có rất nhiều chuyện phát sinh, không biết bọn họ bị giam giữ ở đâu.
- Liên Sơn độ?
Trịnh Ngôn Khánh nghe được lông mi liền dựng lên, đi vào trong phòng lấy ra bản đồ.
Tạ Khoa ngay lập tức đánh hỏa tập lên, lửa cháy rực lên xác định vị trí Liên Sơn độ.
Ở thượng du Tát Thủy, gần thành Tát Thủy.
Lông mày Ngôn Khánh không khỏi nhăn lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Khoa rồi nhẹ giọng hỏi:
- Huynh cảm thấy thế nào?
- Liên Sơn độ cách Tát Thủy thành chừng hai mươi dặm.
- Nếu chúng ta mạo muội công kích, người Cao Ly trong nửa canh giờ có thể tới, vô cùng nguy hiểm...
- Vậy theo ý của huynh?
- Dựa theo kế hoạch lúc trước đánh Trường Khẩu trấn trước.
- Phùng Quả nghe được sợ hãi nói:
- Tạ công tử ngươi....
- Phùng Quả, ngươi không cần phải sốt ruột, thực sự không phải ta không muốn cứu công tử nhà ngươi nhưng muốn cứu thì phải đánh Trường Khẩu trấn trước.
Phùng Quả vẻ mặt mờ mịt.
Trịnh Ngôn Khánh cùng với Tạ Khoa nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở ra một nụ cười.
Không sai, muốn cứu Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại thì cần phải đánh Trường Khẩu trấn trước, đánh nơi này xong không biết sẽ làm thần kinh bao nhiêu người đau đớn.
Trịnh Ngôn Khánh đứng lên nhìn thoáng qua Phùng Quả.
- Ngươi mau màng người nhập quân với Trịnh Hoành Nghị ta không cần biết công tử nhà của ngươi có còn sống hay không nhưng ta muốn nói rằng muốn cứu công tử nhà ngươi thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
- Bằng không chớ có nói ta không niệm tình đồng đội.
Phùng Quả tuy không rõ đánh Trường Khẩu trấn với việc giải cứu Phùng Trí Đại có liên hệ gì.
Nhưng hắn cũng biết Trịnh Ngôn Khánh là hi vọng duy nhất của mình.
Cho nên liền đứng lậy chắp tay hành lễ:
- Phùng Quả sẽ nghe theo công tử sai bảo.