Sau khi tụ hợp Hổ Vệ lại, Tạ Khoa và Trịnh Hoành Nghị nhịn không được mà hỏi:
- Chúng ta tiếp theo nên đi đâu?
Đối với vấn đề này, Trịnh Ngôn Khánh nhất thời cũng không nghĩ ra được đáp án.
Thẳng đến Tát Thủy?
Chỗ đó vừa trải qua một trận chiến, hàng chục vạn binh mã người Cao Ly đang điên cuồng vây quét quân Tùy, Tát Thủy khó tránh được một màn mưa máu.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Sau hừng đông chúng ta rút khỏi Nguyên Sơn, tìm chỗ nghỉ ngơi và hồi phục, mau chóng đi thám thính tình huống ở Bình Nhưỡng, ta đoán chừng Bình Nhưỡng hiện tại trạm gác trùng trùng điệp điệp, muốn vượt qua Tát Thủy thì rất khó khăn, Trịnh Hoành Nghị đệ thông thạo tiếng Cao Ly, chuyện này giao cho đệ.
Trịnh Hoành Nghị mừng rỡ.
Hắn vội vàng gật đầu:
- Sau hừng đông đệ sẽ đi tìm hiểu tin tức.
- Vậy chúng ta bây giờ....
- Trước hết hãy tiến về Tam Nguyên Thủy.
Trịnh Ngôn Khánh trầm giọng trả lời:
- Trước hừng đông phải tiến tới Tam Nguyên Thủy.... chỗ đó ông ngòi giao nhau, khe rãnh giao thoa, lại có cây cối rậm rạp có thể ẩn nấp.
Ở Hán Thành và Bình Nhưỡng chúng ta cũng thuận tiện tìm hiểu tin tức.
Tạ Khoa lập tức tuân mệnh, thúc mã tiến tới nói cho Đậu Hiếu biết.
Ngay lập tức hổ vệ tiên tới Tam Thủy Nguyên, ẩn nấp trong một núi rừng rậm rạp.
Nguyên Sơn bị tập kích, tin tức này nhanh chóng được truyền ra.
Trong lúc nhất thời, người Cao ly trong lòng căm phẫn, đối với loại hành vi đánh lén này bọn họ vô cùng oán giân, đồng thời lại sinh ra một vẻ sợ hãi.
Cao Nguyên hạ lệnh dùng bốn mươi đoàn đội ngũ chắn từ Nguyên Sơn đến Tát Thủy, thiết lập trạm gác ngăn Trịnh Ngôn Khánh lại.
Cao Kiến Vũ tự mình đốc chiến, dùng hàng trăm đoàn binh mã vây quét đại quân nhà Tùy.
Mà Ất Chi Văn Đức thì lưu thủ tại Tát Thủy, tổng cộng năm vạn năm nghìn người ở lại tiêu diệt toàn bộ Tùy quân.
Ở phương diện La quốc, quốc chủ Kim Bá Tịnh phái người tới nguyện ý hiệp trợ người Cao Ly tác chiến một mặt vì ái nữ của hắn là Kim Đức Mạn, một phương diện khác, Tùy quân chiến bại khiến cho Kim Bá Tịnh có khủng hoảng không hiểu nổi, lập tức dựa vào người Cao Ly để tránh tai nạn. Lần đi này, phò mã La quốc Kim Long Thụ làm chủ sói, thực cốt hoa lang Thất Túc làm phó tướng, tiểu quốc tiên Kim Thành Tín vì bảo vệ công chúa thất bại cho nên bị áp tải tới Kim thành hỏi tội.
Vốn phó tướng Mộc Hoành trấn là Thất Túc cũng bị hỏi tội.
Nhưng Cao Ly chiến thắng khiến cho mỹ tộc quyền thế tăng vọt, nên Thất Túc được dùng đưa tới Cao Ly để truy nãn Trịnh Ngôn Khánh, giải cứu Kim Đức Mạn.
Mà ở Bắc Tề lúc này, bởi vì trước đây không lâu bị Cao Ly đánh bại, nguyên khí đại thương cho nên cũng không có nhiều biểu hiện... Tóm lại người Cao Ly sau trận chiên này đã uy danh đại chấn.
Ở bên bờ Tát Thủy, từng chiếc cầu nổi được đặt lên mặt sông.
Cao Kiến Vũ lúc này đứng chắp tay từ biệt với Ất Chi Văn Đức.
- Cao quận vương, lần này đi phía bắc, lão thần có một câu, không biết có nên nói hay không.
Ất Chi Văn Đức mái tóc trắng xóa, giữa lông mày lộ ra một vẻ uể oải.
Từ khi chiến sự Liêu Đông xảy ra, mãi đến lúc phục kích Vu Trọng Văn ở Tát Thủy, năm tháng thời gian qua đi, đối với Ất Chi Văn Đức mà nói, đây là một thời gian tiêu hao tinh lực của hắn vô cùng lớn, Ất Chi Văn Đức lúc này không chịu nổi nữa, cho nên mới đổi Cao Kiến Vũ lên phía bắc.
Đối với Ất Chi Văn Đức, Cao Kiến Vũ thủy chung tôn trọng tận trong tâm.
Hắn vội vàng khom người mà nói:
- Kính xin Mạc Ly Chi chỉ giáo.
- Lần này chúng ta chiến thắng Tùy quân, nhưng hiện tại Tùy quốc nhân lực hùng hậu, chúng ta không sánh được, quận vương lần này hãy lấy Áp Lục giang làm biên giới, thiết lập phòng tuyến, ta đoán rằng Tùy nhân nhất định sẽ rất nhanh lui binh nhưng hoàng đế Tùy quốc không bỏ ý đồ sớm muộn cũng quay đầu trở lại khi đó Liêu Đông khó trở thành bình chướng, chỉ có thể dùng Áp Lục giang ngăn cản binh mã nhà Tùy.
Quân vương lần này đi dùng thế phòng ngự làm chủ.
Nhanh chóng liên hệ với Chúc Nhân, mong bọn họ tập kích quấy rối Liêu Đông, đồng thời cũng phải giải quyết nhanh với Đột Quyết, thiết lập minh ước với Khiết Đan tộc, đến lúc đó hoàng đế Tùy quốc muốn tấn công Cao Ly thì minh ước cũng có tác dụng.
Tóm lại lần này quận vương qua sông phải lấy thủ làm chủ, kết giao minh hữu.
Cao Kiến Vũ lộ ra vẻ mặt kính trọng:
- Lão mưu quốc nói như vậy, Cao Kiến Vũ nhất định nhớ kỹ.
Hắn do dự một chút rồi nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên phái Nam Tát Thủy hiện nay đều là bại quân Tùy quốc, lão mưu quốc cần phải lưu ý một chút.
- Có phải là vị Ngỗng công tử Bán Duyến Quân, Vân Kỵ Úy Trịnh Ngôn Khánh?
Cao Kiến Vũ khẽ giật mình:
- Lão mưu quốc biết người này?
Ất Chi Văn Đức cười hắc hắc:
- Ta làm sao không biết, người này ở trung thổ có văn danh rất lớn... không chỉ là xuất thân ở Trịnh thị môn phiệt Quan Đông mà còn là môn sinh đắc ý của hữu kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh. Nghe nói hắn theo Trưởng Tôn Thịnh cũng không lâu nhưng biểu hiện hiện tại xem ra đã được chân truyền của Trưởng Tôn Thịnh... Ta ngược lại muốn chiếu cố cho vị Ngỗng công tử này.
Nghe Ất Chi Văn Đức nói như vậy, Cao Kiến Vũ cũng buông lỏng tâm tình ra.
Ất Chi Văn Đức có danh xưng là quỷ hồ, đa mưu túc trí tính toán không hề bỏ sót.
Hắn đã chú ý tới Trịnh Ngôn Khánh,như vậy Trịnh Ngôn Khánh nhất định Trịnh Ngôn Khánh sẽ bị giày vò vô cùng.
Ngay lập tức Cao Kiến Vũ chắp tay:
- Lão mưu quốc đã thành trúc tại hung(tính toán kỹ càng), Cao Kiến Vũ cũng không nói năng rườm rà nữa.
- A, quận vương cũng biết câu thành trúc tại hung sao?
Cao Kiến Vũ nói:
- Lúc trước ở trong quân trướng của Lai Hộ Nhi, Cao Kiến Vũ từng lấy được một quyển sách trong đó có một quyển sách có một bài văn có bốn chữ này.
- Quận vương có biết bốn chữ này xuất phát từ đâu không?
- Chuyện này... Kiến Vũ không biết.
Ất Chi Văn Đức cười nói: Chính là từ Trịnh Ngôn Khánh kia.
Cao Kiến Vũ không khỏi hít sâu một hơi sau đó nở ra một nụ cười nhẹ nhõm.
- Trịnh Ngôn Khánh này quả nhiên là có bổn sự, Kiến Vũ thấy hắn vịnh trúc làm thơ, tài văn chương vô cùng, kính xin lão Mạc Ly Chi nếu như có khả năng thì bắt sống được người này, vô cùng có ích cho Cao Ly.
- Chuyện này ta đã có chủ trương.
Hai người nói xong, Cao Kiến Vũ một lần nữa chắp tay, hướng về phía Cao Kiến Vũ mà từ biệt.
Ất Chi Văn Đức đưa mắt nhìn theo Cao Kiến Vũ mới mang hầu cận trở về doanh trại.
Tuy nhiên hắn vừa ngồi xuống thì chất nhi của hắn là Ất Chi Sinh đã bối rối hoảng hốt đi vào trong trướng.
- Thúc phụ, chuyện lớn không hay rồi.
Ất Chi Văn Đức khẽ giật mình:
- Có chuyện gì mà kinh hoảng vậy?
- Đêm qua, đêm qua....
Ất Chi Sinh thở hổn hển:
- Đêm qua một chi quân Tùy đã đánh lén Thạch Đa sơn.