Ở trên đường phố khắp nơi đều là dân chúng Cao Ly chạy trốn, phó tướng cũng không quan tâm, cùng với tùy tùng mở một đường máu, vất vả lắm mới chạy tới cửa thành, đã thấy một đạo kỵ quân chờ sẵn, nhắm vào hắn mà chém, phó tướng kia sợ quá co rụt đầu lại tránh khỏi hăn chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy tiếng cung phát ra, một đạo huyết quang xuất hiện, mũi tên đã ghim tới giữa mặt hắn.
- Ta chính là thiên triều giáo úy Trịnh Hoành Nghị, các ngươi nghe đây, ai đầu hàng thì sẽ không bị giết.
Trịnh Hoành Nghị ở trong thành ghìm ngựa lại lớn tiếng la lên.
Mà lúc này Nguyên Sơn thành đã hóa thành một biển lửa.
Bên ngoài Nguyên Sơn thành, có bốn tòa núi theo thứ tự là Trường Đức Sơn, Ngọa Ngưu Sơn, Nam sơn và Bắc Vọng Sơn.
Trịnh Ngôn Khánh đang ở Nam sơn nhìn về phía Nguyên Sơn thành, trê mặt hiện ra một nụ cười.
- Kim Đức Mạn công chúa, Nguyên Sơn đã nằm trong tay chúng ta.
Hắn cúi đầu nhìn Kim Đức Mạn ở bên cạnh:
- Về phần tiểu quốc tiên, lúc này chỉ sợ vẫn còn cùng với Mộc Hoành đau khổ chờ đợi.
Sắc mặt Kim Đức Mạn tái nhợt, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi chớ đắc ý.
- Đây vẫn là cảnh nội Cao Ly, người Cao Ly và La quốc sẽ không bỏ qua, cho dù ngươi có chạy thoát thì phụ thân cũng tâu lên bệ hạ của các ngươi lấy tính mạng của ngươi.
- Trước khi ta chết ta sẽ để cho công chúa điện hạ xuống hoàng tuyền chờ trước.
Sắc mặt của Trịnh Ngôn Khánh trở nên lạnh nhạt, tựa hồ không để ý tới sự uy hiếp của Kim Đức Mạn, lạnh lùng mà trả lời.
Sắc mặt của Kim Đức Mạn trở nên trắng bệch.
Sau khi Trịnh Ngôn Khánh bắt Kim Đức Mạn làm tù binh, muốn mượn nàng ta theo con đường La quốc trở về nhưng sau đó hắn hiểu được cục diện chính trị liền từ bỏ ý định này. La vương Kim Bá Tịnh chắc chắn không dám mạo phạm người Cao Ly, hơn nữa ở bên cạnh còn có mỹ thất, chuyện mượn đường này không thể nào.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không muốn chết trong tay tổ tiên của đám bổng tử.
Vì vậy hắn điều động Thẩm Quang đưa thư, về sau Trịnh Ngôn Khánh lại nghiêm mật chú ý động tĩnh của Mộc Hoành trấn.
Kể cả chuyện Mộc Hoành trấn phái người mang tin từ Kim Thành tới Nguyên Sơn cũng nằm trong lòng bàn tay của Trịnh Ngôn Khánh. Đã không cách nào mượn đường của La quốc vậy thì chỉ có thể lui về Liêu Đông, tuy nhiên Liêu Đông hiện tại Cao Kiến Vũ đã bố trí tầng tầng cửa khẩu nên Ngôn Khánh lập tức nảy ra ý hay.
Trong thời gian ngắn cao ly điều động người ở Nguyên Sơn.
Chỉ cần binh mã vận động sẽ sinh ra một lỗ hổng.
Cho nên sau khi Phác Xương kim đem binh mã tới Mộc Hoành trấn, ánh mắt của Trịnh Ngôn Khánh một mực nhìn về phía Nguyên Sơn trấn.
Áo giáp mà Trịnh Hoành Nghị giữ lại đã phát huy tác dụng.
Trịnh Hoành Nghị có thể nói năng lưu loát tiếng Cao Ly cho nên Trịnh Ngôn Khánh để Trịnh Hoành Nghị lừa người Cao Ly mở cửa Nguyên Sơn ra, cũng phái Hùng Khoát Hải và Hám Lăng núp ở trong quân làm bảo hộ.
Sau khi Nguyên Sơn thành mở cửa, Đậu Hiếu và Tạ Khoa suất lĩnh đội ngũ khác tiếp ứng.
Tuy Nguyên Sơn còn có hơn hai trăm quân Cao ly nhưng trong mắt Trịnh Ngôn Khánh điều này không đủ uy hiếp. Hùng Khoát Hải và Hám Lăng là hai hung thần, Đậu Hiếu, Tạ Khoa, Trịnh Hoành Nghị cung mã thuần thục, võ nghệ đều không tầm thường.
Thẩm Quang đi theo sau lưng Trịnh Ngôn Khánh, một phương diện bảo hộ Trịnh Ngôn Khánh, một phương diện thì tạm giam Kim Đức Mạn.
Đối với nữ vương sau này này, Ngôn Khánh dĩ nhiên không thể lơi lỏng.
Tuy nhiên hắn vẫn không biết phải xử trí nàng thế nào cho nên mới tạm giữ bên người.
Nguyên Sơn ánh lửa hừng hực, tiếng kêu dần dừng lại.
Thẩm Quang nhìn sắc trời, thúc ngựa đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh:
- Thiếu gia, có thể đi xuống rồi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ gật đầu nói:
- Trịnh Hoài An.
- Có tiểu nhân.
- Lập tức thông báo cho Hoành Nghị và Đậu Hiếu cùng với Tạ giáo úy, chúng ta còn hai canh giờ nữa, bọn họ thu dọn lương thảo, hai canh giờ sau chúng ta rút khỏi Nguyên Sơn.
Đánh Nguyên Sơn chẳng qua chỉ là cắn xé một phòng tuyến của người Cao Ly mà thôi.
Trịnh Ngôn Khánh quyết không ở trong thành mà thủ, Kim Đức Mạn lúc này nghe thấy Trịnh Ngôn Khánh ra mệnh lệnh này thì hiếu kỳ mà hỏi:
- Ta nghe các ngươi công kích Bình Nhưỡng thất bại, hôm nay cướp được Nguyên Sơn tại sao lại bỏ đi?
Trịnh Ngôn Khánh nhìn nàng một cái rồi lạnh lùng cười:
- Ở đây chờ chết sao? Điều này chẳng phải hợp tâm ý của ngươi?
Nói xong hắn ra lệnh điều ngựa xuống dưới, Thẩm Quang thì giữ Kim Đức Mạn lên ngựa từ từ xuống phía Nam, hướng về phía Nguyên Sơn mà bước đi.
Lúc này chiến sự ở trong thành Nguyên Sơn đã chấm dứt.
Chỉ thấy có một khoái mã từ trong thành chạy ra vọt tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, ghìm chặt yên ngựa.
Hắn mặt mày tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
Trong tay cầm một phần công văn run nhè nhẹ.
- Hoành Nghị ngươi làm sao vậy?
- Ngôn Khánh, đệ vừa rồi ở trong phủ phát hiện ra chiến báo tới Nguyên Sơn, quân ta ở Tát Thủy đã thảm bại.
Đại Nghiệp năm thứ tám tháng sau, hữu dực vệ đại tướng quân Vu Trọng Văn cùng với hữu đồn vệ tướng quân Tiết Thế Hùng, tả dực vệ đại tướng quân Vũ Văn Thuật, tổng cộng 30. vạn năm nghìn người vượt sông Áp Lục Giang tiến tới Bình Nhưỡng... Chỉ huy chiến cuộc Liêu Đông chính là Mạc Ly Chi, Ất Chi Văn Đức.
Người này trước kia đã đốt cầu nổi ở Liêu thủy, phục kích quân tiên phong, chém giết Mạch Thiết Trượng, Mạnh Kim Xoa hai vị đại tướng.
Sau đó Tùy quân vượt qua Liêu thủy, ở Liêu thủy đánh bại Ất Chi Văn Đức, giết hơn vạn người.
Ất Chi Văn Đức tự mình đi qua Áp Lục Giang đi vào trong đại trướng của Vu Trọng Văn xin hàng, Vu Trọng Văn vốn muốn giết chết hắn nhưng mà Tư mã của Tùy quân, An phủ sứ, hữu thượng thư Lưu Sĩ Long lại cho rằng hai nước giao binh không chém sứ giả, khuyên bảo Vu Trọng Văn thả Ất Chi Văn Đức ra.
Lưu Sĩ Long là An Phủ sứ Liêu đông, hắn có thể không nhìn ra tầm quan trọng của Ất Chi Văn Đức với Cao Ly nhưng Vu Trọng Văn thì nhìn ra, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thả Ất Chi Văn Đức.
Tuy nhiên sau khi để Ất Chi Văn Đức đi khỏi, y lại hối hận không thôi phái người đuổi theo, ý đồ bắt Ất Chi Văn Đức trở lại.
Nào biết Ất Chi Văn Đức đã sớm có phòng bị, ở Áp Lục Giang đã thay đổi thuyền, còn lưu lại một bức thư.
Trong thư nói: Đại tướng quân trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nếu thấy đủ bản lĩnh không sợ nguy hiểm thì cứ tới đuổi bắt.
Biểu hiện trong thư vô cùng khiêu khích Vu Trọng Văn, ý nói: Ngươi không phải lợ hại sao, cứ tới đây mà đuổi theo ta.