- Hoành Nghị, đệ biết xuất thân của Phùng Vinh không?
Trịnh Hoành Nghị gật đầu nói:
- Biết rõ, nhưng Ngôn Khánh huynh không cần khuyên bảo đệ, đệ thích nàng ấy, không phải nàng thì không cưới.
- Ta thấy chuyện này đệ tốt nhất phái người về Lĩnh Nam, cùng Phùng Trí Đại nói chuyện một chút để tránh phát sinh vấn đề.
Trịnh Hoành Nghị nghe xong hai con mắt cũng bừng sáng.
- Ngôn Khánh ca ca vẫn là huynh suy nghĩ chu toàn.
Từ Thế Tích nhịn không được mà hỏi:
- Các ngươi đang nghĩ gì thế?
Lý Ngôn Khánh không để ý tới hắn, gật gật đầu với Trịnh Hoành Nghị, hai người cùng cười hiểu ý.
Cuối cùng Ngôn Khánh vẫn ở Huỳnh Dương huyện ở lại một ngày.
Trịnh Nhân Cơ ở Động Lâm tự mời Lý Ngôn Khánh đến trao đổi, mà Trịnh gia cũng mang một tòa nhà cửa ở ven bờ Động Lâm bán cho Lý Ngôn Khánh, nhà cửa này vốn thuộc về Trịnh Thế An, năm đó Ngôn Khánh thao tác, để Trịnh Thế An tiến vào trong tộc lão hội, sau đó tu kiến một tòa nhà cửa ở ven Động Lâm hồ, về sau, Trịnh Tỉnh mưu hại, Trịnh Thiện Nguyện tịch thu tòa nhà cửa này lại.
Chuyện này vẫn là tâ bệnh của Trịnh Thế An.
Trịnh Nhân Cơ sau khi chấp chưởng Trịnh gia cũng một mực muốn tìm cơ hội trả cho Ngôn Khánh.
Hắn cũng tinh tường khả năng Ngôn Khánh trở về Trịnh gia là không lớn nhưng thực tế Lý Ngôn Khánh độc lập đối với Trịnh gia cũng có nhiều chỗ tốt.
Trịnh Nhân Cơ không phải là Trịnh Thiện Nguyện, trải qua nhiều kinh nghiệm, hắn so với năm đó nhìn thấy xa hơn.
Đúng thế, Lý Ngôn Khánh bởi vì có đại tang ở lại Củng huyện, nhưng Trịnh Nhân Cơ tin tưởng có thời cơ là Ngôn Khánh có thể bay lên, hắn nhất định không phải là vật trong ao trong hồ.
Hôm nay Trịnh gia do Trịnh Nhân Cơ làm chủ, thất phòng bị tiêu diệt, Trịnh Nguyên Thọ huynh đệ đi tới Thái Nguyên, Trịnh Thiện Quả đóng cửa thanh tu.
Mặt khác những phòng còn lại cùng với Trịnh Thế An có quan hệ không tệ , đặc biệt là Trịnh Tổ Hành và Trịnh Tổ Thịnh hai huynh đệ, nên Trịnh Nhân Cơ liền đem nhà cửa ở Đông Lâm hồ trả lại cho Lý Ngôn Khánh, Trịnh gia cao thấp không ai phản đối.
Phản đối có tác dụng sao?
Lý Ngôn Khánh cũng không khách khí.
Ở trong mắt hắn, sản nghiệp này vốn thuộc về hắn, Trịnh Nhân Cơ trong chốc lát xử lý xong việc nhà, Lý Ngôn Khánh cầm khế đất cáo từ rời đi.
Tuy nhiên hắn lại đem khế đất chuyển giao cho Từ Thế Tích.
- Nhà của của ngươi đều ở Củng huyện, hiện tại ngươi ở Huỳnh Dương thành thân cũng nên có chút sản nghiệp mới phải, lão bà của ngươi sau khi về nhà chồng cũng cần có chỗ đặt chân.
Từ Thế Tích không khách khí đem khế đất cất kỹ.
Đêm đó hắn ở ven Động Lâm hồ mời khách, ngoại trừ Ngôn Khánh còn có Thôi Thiện Phúc huyện úy Huỳnh Dương, lại còn có Lý Huyền Đạo, con của Lý Hành Chi, tộc nhân của Lũng Tây Lý thị, người này cũng là đương kim danh sĩ, văn chương phong lưu.
Nguyên quán của hắn ở Cô Tang, nhưng vì quan hệ của cha hắn nên phát triển ở Quản Thành.
Lúc loạn Dương Huyền Cảm diễn ra, có mời Lý Huyền Đạo tham dự, tuy nhiên Lý Huyền Đạo rất thông minh đã nhanh chóng sớm trốn khỏi Quản thành, lên núi Thiếu Thất tị nạn, sau khi Dương Huyền Cảm bị bình định Lý Huyền Đạo mới trở về Quản thành, quan hệ của hắn với Thôi Thiện Phúc rất tốt cho nên đáp ứng tới đây.
Trên tiệc rượu, Lý Huyền Đạo không tránh khỏi mà nhắc tới Thánh Hiền chú.
Lý Ngôn Khánh đứng ra mời Lý Huyền Đạo cùng tham dự nhưng Lý Huyền Đạo mặc dù cũng muốn nhưng có việc bận phải làm.
- Đại lang đã được Tề vương mời vào trong phủ của hắn.
Thôi Thiện Phúc biết huyền cơ bên trong nên mở miệng giải thích cho Huyền Đạo.
Tề Vương chính là thứ tử của Dương Quảng, Dương Giản.
Tuy nhiên sau đó Thôi Thiện Phúc xoay chuyển khẽ nói:
- Đại lang, ta nghe nói bệ hạ và hoàng hậu hình như không vui lắm về Tề Vương?
- Trước kia Tề Vương từng có ý tranh đoạt ngôi vị thái tử, bây giờ ngươi đi theo Tề Vương chỉ sợ có chỗ không tốt.
- Lý Ngôn Khánh biên soạn Thánh Hiền chú này đúng là một việc thiện.
- Đây không phải khiến cho ngươi có cơ hội phát triển tài hoa sao? Tại sao không làm việc lớn này, so với ghi chép ở trong phủ Tề vương chẳng phải tốt hơn trăm lần sao?
- Chuyện này....
Lý Huyền Đạo liền rơi vào trầm tư.
Ngôn Khánh nói:
- Đại lang không cần phải quá nóng lòng quyết định dù sao Kỳ Lân quán mới tu kiến còn cần phải có thời gian, Thánh Hiền chú là một đại sự mặc dù ta đã mời Tiết Thu nhưng muốn hoàn thành thì cũng không phải là ngày một ngày hai. Nếu như đại lang muốn thì có hể tùy thời tìm ta, Ngôn Khánh chắc chắn sẽ hoan nghênh.... Đúng rồi Thôi đại ca, sách mà huynh đáp ứng tặng cho ta đâu rồi? Khi nào thì tặng?
Lý Ngôn Khánh đem lời nói xoay chuyển khiên cho Lý Huyền Đạo cảm thấy xấu hổ.
Thôi Thiện Phúc cười nói:
- Nếu như ngươi cần thì bất kỳ khi nào ta cũng có thể đưa sang.
Trịnh Hoành Nghị cũng nói:
- Đúng thế, gia phụ cũng đã chuẩn bị ba trăm sách quý, sau khi Kỳ Lân quán xây xong lập tức mang tới cho huynh.
Ngôn Khánh chắp tay cười nói:
- Như vậy thì đa tạ chư quân.
Ngày hôm sau Lý Ngôn Khánh trở về Củng huyện.
Tiết Thu vẫn chưa tới, thứ nhất là vì gần tới cuối năm cần phải tế tổ xong mới có thể tới thứ hai là Kỳ Lân quán vẫn chưa xây dựng xong xuôi hắn đến cũng không có tác dụng, thứ ba Tiết Thu gửi thư, hắn sẽ cùng mấy vị bằng hữu tới, hoạt động lớn ở Củng huyện làm một chuyện thú vị lớn.
Cho nên Ngôn Khánh cũng không sốt ruột lắm.
Bình thường hắn ở trong nhà tranh đánh đàn tiêu dao tự tại, lúc thì tiến về Bách Hoa cốc, điều tra tiến độ của Kỳ Lân quán.
Khoảng thời gian trống trải thì hắn thiết kế mấy đồ chơi, phái người đến Ngô huyện cùng với Trương Trọng Kiên thương nghị.
Hôm nay Lý Ngôn Khánh từ Bách Hoa Cốc trở về bất ngờ nhận được một phong thư.
Thư từ Lạc Dương tới do cửa hàng Hùng Ký chuyển về, Lý Ngôn Khánh nhìn xong sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một lúc rồi gọi Hám Lăng:
- Lập tức tới Bách Hoa cốc gọi lão Thẩm trở về, ta có chuyện quan trọng muốn hắn ra mặt xử lý.
Thẩm Quang và Vương Hoàng nghe thấy tin tức lập tức chạy về.
Chỉ thấy Lý Ngôn Khánh đang ở trước cửa hiên đọc sách mà Mao Tiểu Niệm thì lẳng lặng pha trà.
- Trà vừa nóng, ngồi xuống uống một ngụm đi.
Lý Ngôn Khánh để cho Mao Tiểu Niệm dâng trà, Vương Hoàng và Thẩm Quang cũng không khách khí tiến lên ngồi xuống.
Hương trà vẫn vương vấn không bay đi.