Lý Cơ nghẹn ngào nói, mà Ngôn Khánh vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh như cũ.
Sau khi sống lại có rất nhiều chuyện ta đã quên rồi thế nhưng cảnh chém giết thảm thiết hôm đó trong trí nhớ của ta vẫn còn.
Lý Cơ nói cũng không khiến Ngôn Khánh cảm thấy quá nhiều xúc động, ngược lại hắn lại đoán ra một chút ẩn tình trong đó.
Hẳn là Lý Uyên cũng biết triều đình hành động.
Nếu không không sớm không muộn tại sao đúng lúc lại triệu hồi Lý Cơ trở về Quan Trung?
Nếu như Lý Uyên sớm biết chuyện này, tại sao cũng không đề cập cũng không báo cho Lý Cơ để hắn mang theo thê nhi đi?
Nghi hoặc này, không biết bao giờ mới có thể trả lời.
Lý Ngôn Khánh há hốc mồm, đột nhiên hỏi:
- Đường quốc công cũng biết triều đình muốn vây quét Ngôn gia phải không?
Lý Cơ sửng sốt sau đó lắc đầu nói:
- Nếu như huynh trưởng biết chuyện này tại sao không nói cho ta biết?
Sau đó hắn cười khổ nói:
- Xem ra ngươi đã biết trước rồi đúng không?
Lý Ngôn Khánh do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Cữu cữu vẫn còn sống, hiện nay đang xuất gia ở trong chùa Thiếu Lâm, hôm đó tới thăm con, mà Đậu phu nhân cũng ở đó.
- Sư phụ sư phụ nghe Đậu phu nhân nhắc tới nên tìm tới con đúng không?
Lý Cơ, không phải gọi là Lý Hiếu Cơ mới đúng.
Hắn nghi hoặc lắc đầu:
- Hổ ca còn sống ta cũng không rõ ràng lắm.
- Kỳ thật mười năm trước ta đã mơ hồ đoán được lai lịch của ngươi. Ngọc oa nhi, ngươi cùng với mẹ ngươi rất giống nhau, ta lần đầu nhìn thấy ngươi đã giật mình, về sau lão gia thúc kia tìm hiểu, ngươi được Trịnh gia thu dưỡng lúc đó cơ hồ cùng với thời gian mà Ngôn gia thôn gặp nạn. Tuy nhiên lúc đó ta không có chứng cứ, thêm nữa thân phận của ta vô cùng mẫn cảm, phải rời khỏi Lạc Dương nên không thể nhận biết.
Trong lòng Lý Ngôn Khánh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn còn tưởng Lý Hiếu Cơ bị Lý Uyên sai khiến nên mới tới đây.
Hóa ra không phải là như vậy.
Hắn há miệng muốn gọi Lý Hiếu Cơ một tiếng phụ thân.
Nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã tới miệng lại chẳng thốt ra được.
Lý Hiếu Cơ có thể nhìn ra suy nghĩ của Ngôn Khánh, trên khuôn mặt gầy gộc liền nở ra một nụ cười tươi.
Hắn đột nhiên tiến tới, ôm lấy Ngôn Khánh vào trong lòng, mười năm trước Lý Ngôn Khánh chỉ là một đứa con nít, mười năm sau, hắn đã thực sự lớn.
- Ngọc oa nhi, chớ ràng buộc mình.
- Ta biết rõ, mười sáu năm qua con đã phải chịu khổ, chúng ta không cần phải gấp gáp, ông trời đối với Lý Hiếu Cơ ta thật không tệ, đệ tử ta coi trọng nhất lại chính là con của ta.
- Đi, lần này chúng ta trở về, ta còn có một lễ vật chuẩn bị cho con.
Lý Hiếu Cơ cười cười dắt tay Lý Ngôn Khánh trở về.
Đây không phải là lần thứ nhất Lý Hiếu Cơ cầm tay của hắn nhưng không hiểu sao, Ngôn Khánh cảm thấy một cảm giác rất kỳ diệu.
Trong khoảnh khắc, hắn được Lý Hiếu Cơ kéo về gian nhà tranh.
Gia gia tuy đã đi nhưng ta lại có thêm một người thân.
Cảm giác này khiến cho Lý Ngôn Khánh cũng cảm thấy ấm áp.
Lý Hiếu Cơ vô cùng hào hứng như là một hài tử.
Hắn kéo Lý Ngôn Khánh ra ngoài gian nhà tranh, ở bên trong Vương Hoàng cũng mang theo con trai của hắn là Vương Khuê đứng ở trước cửa hiên mà nhìn.
- Cửu gia nhìn có vẻ rất cao hứng.
Vương Khuê nhịn không được mà nói một câu.
Vương Hoàng quay đầu nhìn hắn một cái, khẽ nói:
- Có con như vậy, thân là phụ mẫu làm sao lại không vui mừng cho được?
Hắn tựa hồ đang nói tới phụ tử Lý Hiếu Cơ, Lý Ngôn Khánh nhưng Vương Khuê biết rằng phụ thân ở bên trong cũng nói tới hắn và mình.
Kỳ thật phụ thân đối với ta, cũng rất kiêu ngạo.
Vương Khuê nhịn không được ưỡn ngực ra.
Lúc này Lý Hiếu Cơ đã mang theo Lý Ngôn Khánh dừng bước lại.
Chỉ thấy hắn vẫy tay, mấy gia tướng liền mang tới một chiếc xe ngựa, bỏ tấm vải phủ ra thì thấy ở trên xe có một chiếc lồng sắt.
Trong lồng sắt có một con ngựa.
Nhìn bề ngoài con ngựa này cũng không nhiều tuổi lắm nhưng vẫn có chỗ bất phàm.
Con ngựa này có vẻ bề ngoài rất quái dị, lông bờm của nó rất ngắn, từng cọng lông vòng kề sát người, giống như là một cái vảy giáp vậy, óng ánh ô quang, vô cùng quỷ dị.
Thân dài tám thước, chiều cao tới hơn trượng.
Móng ngựa rất lớn, lại lộ ra hình cung quỷ dị.
Hai con ngươi hiện lên ánh sáng màu đỏ, đỉnh đầu có một lông bờm màu đỏ, hàm răng nhọn hoắt, cạ vào song sắt như muốn phá lồng mà trốn đi.
- Con ngựa này tên là Long Tử, người Tây Vực thì gọi nó là Hốt Lôi Bác, ngày có thể đi cả nghìn dặm, hung hãn đến cực điểm, ngựa bình thường căn bản không thể ở cùng nó, hơn nữa tính tình nó cũng dữ dằn vô cùng. Có ngươi phở Cao Xương, tìm được thần mã này mê mẩn không ăn không uống, nửa tháng mà chết, cho nên người Tây Vực gọi loài ngựa này là Yêu Ma Tức, vừa kính vừa sợ, có thể nói đây là thần mã trong vạn con chưa có một con.
Lý Hiếu Cơ giới thiệu cho Lý Ngôn Khánh, trong giọng nói hiện ra một vẻ vui mừng.
Hốt Lôi Bác?
Lý Ngôn Khánh hiếu kỳ đi tới lồng ngựa, con ngựa cũng ngừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh nhịn không được muốn thò vào lồng vuốt ve nó.
Bỗng nhiên Lý Hiếu Cơ hét lớn:
- Ngọc oa nhi cẩn thận.
Trong khoảnh khắc đó, Long Tử kia thay đổi sắc mặt, há rộng miệng ra, hung hãn muốn cắn cánh tay của Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh nhanh chóng rụt tay lại, Long Tử không cắn trúng liền giận dữ, vung cổ đâm vào lồng sắt, thiếu chút nữa là khiến cho lồng sắt đổ xuống, sau đó nó hí lên vài tiếng gào thét bi thư.
Đám gia tướng liền mau chóng tới bên cạnh.
Lý Hiếu Cơ nói:
- Ngọc oa nhi con cần thận một chút, Long Tử này tính tình cương liệt lại rất giỏi ngụy trang.
Trước kia nó ra vẻ hiền lành, từng có một người bị nó mê hoặc kết quả cuối cùng bị nó đá gãy chân, loại ngựa này thủ đoạn nếu không phi thường thì không thể nào chế phục được nó.l
Thẩm Quang cũng chạy tới nhìn thấy Long Tử kia cũng phải âm thầm kinh hãi.
Hắn đã từng nghe qua loại thần mã này, nghe nói trước kia có một mã sư thu phục được nó, vì tuổi già sức yếu, có được Long Tử một tháng đã chết, khi mã sư kia mất, Long Tử chạy tới, đâm chết ở trên bia mộ, người sau dùng chữ Trinh mã để ca ngợi nó.
Tuy nhiên ngoại trừ mã sư kia, vẫn chưa có ai có thủ đoạn thu phục nó.
Cho dù là Thẩm Quang nhìn thấy thần mã này cũng phải thúc thủ vô sách.
Lý Ngôn Khánh bị thần mã giảo hoạt này chọc cho tức giận.