Đại Tùy sau khi đứng thẳng bọn chúng cũng chưa hề yên tĩnh. Tùy Đế vào năm Khai Hoàng thứ mười tám, có ý đồ chinh phạt Cao Ly nhưng không ngờ gặp phải mưa to gió lớn không thể động binh, Cao Ly sau đó thuần phục Đại Tùy, tự xưng là Liêu Đông cặn bã chi thần.
Nhưng mà biểu hiện của bọn chúng về phía tây lại không ngừng khuếch trương không ngừng khởi binh đánh Triều tiên.
Ý đố là chiếm toàn bộ bán đảo, âm thầm súc tích lực lượng.
Đối với chuyện này, Dương Quảng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hắn đối với Cao Ly không có hảo cảm, đồng thời một vùng đảo phái nam Bắc Tề cũng có ấn tượng không tốt, nguyên nhân cũng bởi vì năm Khai Hoàng thứ mười tám, Bắc Tề quốc mưu toan mượn đao giết người, bí mật điều động sứ giả liên hệ đại Tùy, nguyện dẫn đường cho Đại Tùy tiêu diệt Cao Ly, nhưng khi Tùy Văn Đế bắt đầu dụng binh thì Bắc Tề lại lén báo cho Cao Ly, muốn khơi mào chiến tranh song phương, cũng may quốc vương Cao Ly đã nhìn thấu mưu kế của Bắc Tề.
Kế sách vụng về này, Dương Quảng còn nhớ rõ.
Cho nên khi Cao Ly đánh Bắc Tề, hắn cũng không thèm để ý.
Năm Khai Hoàng thứ mười tám, nhà Tùy cùng với Cao Ly đã tiến hành hòa bình tới mười năm
Nhưng hôm nay Cao Ly lại...
... Tháng hai mùa xuân, Từ Thế Tích đang đi trên cầu.
Hổ mục, khắc mi, hắn đang cầm trong tay một cái dù, từ từ trong cơn mưa gào thét mà đi. Cây cầu này không cho phép ngựa đi qua cho nên Từ Thế Tích phải đi bộ, dọc chiếc cầu có thể nhìn thấy được sông Lạc đẹp tuyệt trần.
- Lão Từ.
Ở sau lưng có người la lên.
Từ Thế Tích dừng bước quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có một thiếu niên người cao cao, đang chạy lên.
Hắn thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Từ Thế Tích mà nói:
- Lão Từ, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?
- Vô Kỵ hiền đệ, có chuyện gì sao?
Thiếu niên kia đúng là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hắn hiện tại đã mười bốn tuổi bước vào tuổi nhập quan học.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Nguyên Khánh từ Nga Mi trở về rồi, hiện tại đang ở trong Thúy Kế lầu thiết yến, mời chúng ta tới dự.
- Những người tới dự không có người ngoài, ngoại trừ ngươi, ta và Nguyên Khánh chỉ có hai huynh đệ Hiếu Tuyên và Thiệu Tuyên mà thôi.
Bùi Hành Nghiễm ở Nga Mi một năm cuối cùng đã trở về.
Tuy nhiên nghe nói hắn trở về là do Bùi Thế Củ sai người đưa thư tới Nga Mích, ra lệnh triệu hồi hắn khẩn cấp về Lạc Dương.
Lúc này trở lại Lạc Dương làm gì?
Đáp án không khó đoán. Tùy Dạng Đế động viên cả nước, dùng binh với Cao Ly, mà Bùi Hành Nghiễm hiện tại cũng đã 16 tuổi, hắn không chăm lo đọc sách, làm quan bằng con đường đó tương đối khó khăn cho nên với xuất thân nhị phẩm của mình, Bùi Hành Nghiễm đi con đường có lợi nhất chính là đường võ mà thôi.
Trước đây có một ví dụ tuyệt hảo là Vũ Văn Thành Đô.
Vũ Văn Thành Đô dùng con đường võ huân mà làm quan, đánh dân tộc Thổ Dục Hồn, chém tướng đoạt cờ, lấy được sự ưu ái của Dương Quảng, mới hai mươi hai tuổi đã là quan tứ phẩm, Thiên Bảo tướng quân, hôm nay làm túc vệ trong cấm cung.
Đây là một con đường đi vô cùng tốt.
Bùi Thế Củ được phong làm dũng tướng lang tướng, thoe thánh giá trở về Trác quận.
Được gọi là Dũng Tướng Lang Tướng, dưới trướng làm sao không có dũng tướng cho được? Hắn không thể điều nhân thủ bên ngoài, cho nên người đầu tiên mà Bùi Thế Củ nghĩ đến chính là Bùi Hành Nghiễm, lập tức phái người triệu hồi Bùi Hành Nghiễm từ Nga Mi trở về Lạc Dương.
Từ Thế Tích dĩ nhiên cũng muốn đi.
Mặt khác, Hiếu Tuyên cùng với Thiếu Tuyên là người nhà họ Đậu, vì quan hệ với Ngôn Khánh cho nên cũng là bạn tốt của Từ Thế Tích.
Một phương diện khác, Trịnh Ngôn Khánh nhập thục đã hơn một năm.
Lúc này tuy có thư từ lui tới nhưng Từ Thế Tích cũng vô cùng nhớ mong.
Từ sau khi Trịnh Ngôn Khánh nhập thục, Trịnh Thế An bán sạch ruộng đồng của Đóa Đóa rời khỏi Lạc Dương. Người tiếp nhận sản nghiệp của Lạc Dương Trịnh thị chính là đường đệ của Trịnh Nhân Cơ, cùng với Từ Thế Tích cũng không có bao nhiêu giao tình, tuy nhiên hắn lại đối xử với Từ Thế Tích vô cùng tốt, kêu con trai của hắn là Trịnh Hoằng Tuấn gọi Từ Thế Tích là ca ca.
Dựa theo luật pháp đại Tùy, hai mươi mốt tuổi mới là thanh niên.
Nhưng ở trong gia tộc 14 tuổi đã là trưởng thành.
Trịnh Hoằng Tuấn là một đứa bé mười một tuổi trung hậu tuấn tú, cũng dễ rất thân cận, chỉ vì Từ Thế Tích ở cùng với yêu nghiệt Trịnh Ngôn Khánh nhiều năm, cho nên ở cùng với một đứa bé mười một tuổi bình thường Từ Thế Tích cảm thấy không được tự nhiên, cho nên hắn chuyển ra khỏi Trịnh phủ, ngụ tại nhà của Vương Chính.
Vương Chính đã cùng với Trịnh Thế An đi tới Củng huyện, nhưng phòng xá vẫn còn, giao cho Hùng Vĩ quản lý.
Từ Thế Tích chuyển ra khỏi Trịnh phủ, Hùng Vĩ cũng sắp xếp phòng cho hắn, Từ Cái còn phái nô tài tới chăm sóc hắn.
Nhiều năm ở trong Hoài Nhân phường cũng thanh nhàn.
Tuy nhiên thiếu đi Trịnh Ngôn Khánh, Từ Thế Tích cảm thấy mình ở trong thành Lạc Dương cũng mất đi nhiều niềm vui thú.
Hắn rất muốn đi gặp Bùi Hành Nghiễm nghe ngóng chuyện của Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng mà...
Từ Thế Tích gãi đầu hơi buồn rầu:
- Ta hôm nay chỉ sợ không có cách nào đi qua, buổi trưa học xá đến báo rằng cha ta đã đến.
Ta chỉ sợ phải về nhà một chuyến xem là có chuyện gì.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhăn mày lại tiếc nuối nói:
- Vậy thì đáng tiếc, Nguyên Khánh ngày mai phải trở về Hà Đông mà diết, ngươi nếu không đi qua thì không biết lúc nào mới có thể gặp được, tuy nhiên không sao, có gì thú vị thì ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết.
Từ Thế Tích gật đầu, ở trên cầu chắp tay cáo biệt Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hắn vừa đi trên cầu vừa suy tính mọi việc.
Từ Cái lần này đến Lạc Dương chỉ sợ có chuyện thương nghị với hắn.
Từ Thế Tích tuổi tác ngày càng lớn, hắn mặc dù không ở gia tộc nhưng chuyện ở trong nhà... Từ Cái đều phái người hỏi thăm ý kiến của hắn.
Lúc này Từ Cái tự mình đến hẳn là có đại sự.
Từ Thế Tích trong lòng bắt đầu tính toán.
Quê quán của hắn không quá yên bình, sau khi xảy ra chuyện Vương Bạc ở núi Trường Bạch khởi binh, Địch Nhượng tụ tập tại núi Ngõa Cương, còn có Lưu Bá Đạo tàn sát bừa bãi.
Lưu Bá Đạo ngang ngược đồng thời lại là quan lại thế gia.
Người này gia sản phong phú, trong nhà nuôi dưỡng mấy trăm thực khánh., mấy trăm người này cũng vì né tránh quân dịch cho nên tụ tập dân chúng làm loạn, ngoài ra ở Thanh Hà, Tôn An Tổ ám sát huyện lệnh, làm phản tại Cao Kê, Cao Sĩ Đạt cũng tạo phản tự xưng là Đông Hải Công, Trương Kim Xưng cũng ở Hà Khúc làm phản, mấy lần đánh tan quan quân địa phương.
Sĩ mã Sơn Đông nhao nhao làm phản khiến cho thế cục Quan Đông trở nên khó bề phân biệt.
Chắc hẳn phụ thân của hắn cũng cảm nhận được áp lực, giặc Ngõa Cương càng lúc càng ghê gớm, cho nên lần này tới đây thương nghị với hắn chuyện này.