Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ta quyết ý đi về phía La quốc theo biển về nhà.
Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy từ ngoài cốc truyền tới một tiếng quát chói tai:
- Ta không đồng ý.
Mộc Nghị cùng với Mã Nguyên, cùng với Mạch Tử Trọng, Phùng Trí Đại Phùng Quả ba người đi tới, Mộc Nghị lạnh lùng nói:
- Đại trượng phu đền đáp quốc gia, hôm nay thủy quân mặc dù đại bại nhưng mà ở Liêu đông đại chiến đang khốc liệt, chúng ta đáng lẽ phải tới đó tụ hội.
Đến lúc đó chúng ta có thể đi tiên phong, dẫn quân xuôi nam, đoạt lại Bình Nhưỡng, chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch thảm bại nhục nhã hôm nay.
Mộc Nghị nghe thao Phùng Trí Đại khuyên bảo chuẩn bị tới thương nghị với Trịnh Ngôn Khánh.
Vì tỏ thành ý, hắn mấy người ngay cả binh khí cũng không mang theo, vừa tới ngoài doanh thì nghe thấy Trịnh Ngôn Khánh muốn đi La quốc.
Mộc Nghị tính tình nóng nảy, nghe được thì giận tím mặt.
Hắn lớn tiếng chỉ trích Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh giáo úy, ngươi đọc sách thánh hiền, ăn lộc của vua, vì vua mà lo chuyện, tại sao lại muốn bỏ trốn?
Mạch Tử Trọng thầm nghĩ không tốt, sớm biết như vậy không nên để Mộc Nghị tới đây.
Ngôn Khánh đứng lên:
- Mộc đô úy, ông muốn rửa nhục muốn lập công huân với ta không quan hệ, đi tới La quốc chưa hẳn là đã thuận buồm xuôi gió, trong khi đi Liêu Đông cũng là cửu tử nhất sinh, ông nói ta nhát gan cũng được nói ta không cầu tiến cũng được, hiện tại ta chỉ muốn đem những người này...
Hắn đưa một ngón tay chỉ vào đám người Trịnh Hoành Nghị:
- Ta chỉ muốn dẫn bọn họ về nhà.
Lời hắn vừa ra khỏi miệng, ở trong cốc mọi người lặng ngắt như tờ.
Tuy nói trước kia Trịnh Ngôn Khánh đối với Mộc Nghị có nhiều ác cảm.
Nhưng hắn cũng biết nguyên nhân gì mà Mộc Nghị gây khó xử với mình nên cũng không để trong lòng.
Hiện tại Mộc Nghị hiên ngang lẫm liệt nói ăn lộc của vua thì phải lo chuyện của vua, Ngôn Khánh đối với hắn ngược lại sinh lòng hảo cảm, đại trượng phu đền đáp quốc gia không có gì sai, nhưng vấn đề ở chỗ, Trịnh Ngôn Khánh không muốn hành động theo kiểu anh hùng.
Liêu Đông tình hình chiến cuộc hiện nay thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh không biết.
Nhưng nếu như căn cứ theo sách sử ghi chép thì Liêu Đông gặp phải tai họa ngập đầu, Ngôn Khánh không phải là không muốn giành thắng lợi mà trận chiến này hắn vô lực can ngăn, thậm chí ngay cả việc hắn nhắn nhủ Trịnh Hoành Nghị, Trịnh Hoành Nghị còn không nghe nữa là...
Mộc Nghị nổi giận:
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi là gian tặc, đáng giết, đáng giết.
Thôi Thiện Phúc nhăn mày lại, tựa hồ không hài lòng lắm với Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh giáo úy, nói như vậy nhục nhã thảm bại hôm nay không truy cứu nữa sao?
- Ta biết ngươi là người nhát gan.
Phùng Trí Đại trào phúng rồi sau đó nói với Hoành Nghị và Tạ Khoa:
- Các ngươi thì sao? Có phải cũng muốn nghe theo chủ ý quỷ quái của tên nhát gan này không?
Trịnh Hoành Nghị ngữ khí lạnh nhạt mà nói:
- Ngôn Khánh có phải là người nhát gan hay không ta không biết, ta chỉ biết huynh ấy vốn không cần phải bị vây hãm ở trên núi, thế nhưng vì cứu ta mà từ Nam Thủy chém giết một phen, không những cứu được ta mà còn cứu được rất nhiều người, chớ luận Ngôn Khánh lựa chọn thế nào, ta đều ủng hộ huynh ấy. Còn các ngươi, một số người cũng được huynh ấy cứu, cũng không có tư cách gì chỉ trích.
Thôi Thiện Phúc rơi vào trầm mặc.
Mạch Tử Trọng thì lộ vẻ xấu hổ.
Phùng Trí Đại ngập ngừng nhưng cuối cùng không mở miệng nữa.
Mộc Nghị hung hăng dậm chân:
- Đã như vậy, chúng ta chia đường.
- Hảo hán thì theo ta rời khỏi nơi này, hướng về Liêu Đông, chỉ cần đại quân chúng ta tụ hợp thì có thể báo thù hôm nay.
Hắn hướng về mọi người trong cốc mà mở miệng.
Theo tình huống mà nói, hơn hai trăm người trong cốc đã ăn uống no nê, quân đội Mộc Nghị thì có hơn ba trăm người nhưng dù sao bụng đói kêu vang, sĩ khí sa sút cũng cần quân khỏe mạnh gia nhập vào.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở phía xa xa, dùng que cời lò khẽ khều đống lửa.
Hắn lạnh nhạt nói:
- Các ngươi muốn lập công lao sự nghiệp thì đi theo Mộc đô úy, nhưng nếu muốn về nhà thì ta dẫn các ngươi trở về.
Hắn không hét, cũng không gầm rú.
Trong chốc lát ở trong đám quân tốt đứng ra mấy chục người.
Bọn họ tiến tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh mà chắp tay hành lễ, sau đó lui về sau lưng Mộc Nghị.
Ngôn Khánh tựa hồ như không thấy, Trịnh Hoành Nghị thì tức giận tới cực điểm.
Hắn đứng dậy muốn trách cứ Mộc Nghị thì bị Trịnh Ngôn Khánh kéo lại.
- Các ngươi muốn lập công lao sự nghiệp ta không ngăn cản.
- Muốn đi thì đi, ta chúc các ngươi bay xa vạn dặm, nhưng nếu ở lại thì không được chần chừ, mặc dù ta hứa đem các ngươi trở về nhưng nếu trên đường thay lòng đổi dạ ta sẽ không để ý đến.
Lại có mấy người hành lễ với Trịnh Ngôn Khánh rồi lui về sau lưng của Mộc Nghị.
Ngôn Khánh vốn có gần ba trăm người nhưng hiện tại đã rời khỏi chỉ còn hơn một trăm người, thiếu đi hơn một nửa, hộ vệ tùy tùng dưới trướng Trịnh Ngôn Khánh, không ai rời khỏi, Hùng Khoát Hải, Hám Lăng đều tựa mình vào trong vách cốc mà nhắm mắt dưỡng thần.
Mộc Nghị oán hận trừng mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh giáo úy, chuyện hôm nay của ngươi ta nhất định sẽ tấu trình lên trên.
Ngôn Khánh ngẩng đầu cười cười:
- Mộc đô úy, đi đường cho tốt.
Thượng tấu triều đình?
Ngươi còn sống trở về rồi hãy nói, ta nhớ mang máng, trong sử sách quân đội Liêu Đông mấy chục vạn binh tốt, trừ ba nghìn quân của Vệ Văn Thăng có thể rút về thì còn lại tất cả đạo nhân mã toàn quân đều bị diệt sạch.
Mộc Nghị nổi giận đùng đùng, quay đầu rời đi.
Thôi Thiện Phúc hơi do dự chắp tay nói:
- Trịnh công tử, bảo trọng.
- Thôi đại ca, huynh cũng bảo trọng.
Mạch Tử Trọng đi tới phía trước, trầm tĩnh ngưng mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Trịnh công tử, lời nói của nhị lang có nhiều điều đắc tội, kính xin ngươi đừng trách, ta không biết vì sao ngươi không muốn tiến tới Liêu Đông cùng đại quân tụ hợp rửa sạch mối nhục ngày hôm nay nhưng ta biết ngươi không phải là ham sống sợ chết, có lẽ là lời không dễ nói ra.
Ơn cứu mạng, Mạch mỗ vô cùng cảm kích, nhưng mà ăn lộc của vua ta không rửa sạch được nỗi nhục ngày hôm nay thì không thể dừng chân. Không thể cùng Trịnh công tử kề vai chiến đấu thật là đáng tiếc, Trịnh công tử về nhà thuận lợi, có thể thay ta ân cần hỏi thăm Thúy Vân một chút.
Nói xong hắn quay người rời đi.