Trong mắt hắn, loại người thoát tục như Tôn Tư Mạc làm sao có thể có bằng hữu như vậy? Nhưng tưởng tượng chân nhân bất lộ tướng, có khi người ta cố ý tạo nên bộ dạng như vậy.
- Đại hắc tử, không được vô lễ.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng bảo Hùng Đại Hải ngưng lại rồi tiến tới chắp tay nói:
- Xin hỏi các hạ có phải là Hi Tiếu đạo trưởng không?
Triệu Hi Tiếu khẽ giật mình đánh giá Trịnh Ngôn Khánh một thoáng rồi nói:
- Oa nhi này, ngươi là ai, tới đây tìm Triệu Hi Tiếu có chuyện gì?
Trong ngôn ngữ hiện ra một ngạo khí bướng bỉnh.
Hùng Đại Hải giận tím mặt:
- Đồ con rùa, ngươi có phải là Triệu Hi Tiếu không.
- A, ta chính là Triệu Hi Tiếu, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Triệu Hi Tiếu bị tiếng gầm vừa rồi của Hùng Đại Hải sợ tới mức run rẩy, cổ co rụt lại trả lời ngay.
Đóa Đóa ở bên cạnh nhịn không được mà phì cười.
Triệu Hi Tiếu cũng cảm thấy hơi xấu hổ, muốn ưỡn ngực nhưng lại thấy bộ dạng hung thần ác sát của Hùng Đại Hải, lập tức bỏ đi ý niệm đó.
Ngôn Khánh cũng dở khóc dở cười... cái gọi là ác nhân có ác nhân trị, đạo lý đại khái là vậy.
- Đại Hải, không được vô lễ với Hi Tiếu đạo trưởng.
Trịnh Ngôn Khánh quay đầu quát lớn, sau đó quay lại, chắp tay cười nói:
- Đạo trưởng, tiểu tử chính là Trịnh Ngôn Khánh, cùng với Tôn tiên sinh có quen biết, lần này đi tới Nga Mi, muốn tìm Tôn tiên sinh... chỉ là không biết ông ấy tu đạo chỗ nào, may mắn là tiên sinh trong thư có đề cập tới đạo trưởng, cho nên mạo muội, kính xin đạo trưởng thứ tội.
Triệu Hi Tiếu giật mình, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi... chính là Ngỗng công tử?
Hắn nói xong câu này đột nhiên lộ ra vẻ tức giận:
- Thánh đồng chết tiệt, tại sao lại lưu tên ta lại, đáng thước ta vất vả chế luyện một lò kim đan... Tiểu tử ta mặc kệ ngươi tới tìm ai, mau trả một lò kim đan cho ta.
Cách Lôi Thần điện không xa là một ngôi chùa, ở trong đó sắp đặt Đại Hùng bảo điện và Quan Âm điện, hương khói cực kỳ thịnh vượng.
Trịnh Ngôn Khánh thật không ngờ Tôn Tư Mạc tiên sinh lại ở trong một ngôi chùa, hơn nữa quan hệ với tăng lữ bên trong lại vô cùng tốt.
Tuy nhiên tăng lữ trong chùa này đối với tên của Trịnh Ngôn Khánh thì có vẻ hơi căm thù.
Tôn Tư Mạc gặp Trịnh Ngôn Khánh, kinh hỉ một hồi:
- Ngôn Khánh, ngươi tại sao lại tìm tới nơi này?
Sáu năm không gặp, tướng mạo của Tôn Tư Mạc đã trở nên gầy gò, so với sáu năm trước, hắn còn có vẻ gầy đi một chút, lúc này gặp lại, da thịt hồng hào hiển lộ phần nào phong thái thần tiên không khỏi khiến người khác sinh lòng cúng bái.
- Tôn chân nhân, đúng là khó tìm quá.
Trịnh Ngôn Khánh cười khổ nói:
- Đệ tử, từ Lạc Dương tới đây, vào núi đã nửa tháng mà vẫn không tìm thấy, nếu không phải trong thư chân nhân đề cập tới Chim Quyên và Hi Tiếu tiên sinh thì chỉ sợ lúc này cũng chỉ có thể tay không quay về.
Ánh mắt của Tôn Tư Mạc lướt qua bả vai của Trịnh Ngôn Khánh, thấy được Hùng Đại Hải và Triệu Hi Tiếu sóng vai đứng ở ngoài cửa.
Dáng vẻ của Triệu Hi Tiếu có vẻ hơi thê thảm, trên khuôn mặt còn có dấu vết bị lửa hun, còn chưa kịp lau sạch sẽ, Tôn Tư Mạc nhìn qua, Triệu Hi Tiếu giận tím mặt.
- Tên đáng chết này, đang êm đẹp tự nhiên viết thư.
- Ngươi viết thư thì cũng thôi, tại sao lại nhắc đến tên của ta? Làm ta mất đi một lò kim đan, ngươi có biết, những kim đan kia tốn bao nhiêu công phu và tâm huyết của ta không?
Hắn càng nổi giận, càng mắng to.
Tôn Tư Mạc cũng không tức giận mà cười ha hả, thấy Triệu Hi Tiếu bực tức không thèm để ý.
- Tên hắc đại cái này, quấy rầy luyện đan thì cũng thôi...
- Nhưng hắn lại khiêng ta đi, hắn coi ta là hàng hóa sao?
Triệu Hi Tiếu giống như tìm được chỗ dựa, bắt đầu quở trách Hùng Đại Hải.
Nào biết Tôn Tư Mạc không thèm nhìn hắn, kéo tay Ngôn Khánh, dò xét một phen rồi nói:
- Không tệ, đã nhanh vượt qua ta rồi... ha ha Ngôn Khánh ngươi không cần lý tới tên điên này, hắn dáng vẻ như vậy làm sao mà luyện đan... Ngươi luyện mười hai lần cũng chưa thấy được viên kim đan nào, lần trước nếu không phải ta ra tay cứu hắn chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng bị mất.
Triệu Hi Tiếu hơi xấu hổ, gãi gãi đầu phất tay áo quay người rời đi.
- Này, Triệu điên.
Tôn Tư Mạc gọi Triệu Hi Tiếu.
- Đừng bảo là ta không nói trước, hôm nay Pháp Thuận đại sư làm thức ăn chay, mời người ngắm trăng.
- Ngươi nếu đi rồi, về sau đừng có hối hận.
Triệu Hi Tiếu lập tức ngừng bước chân:
- Pháp Thuận hòa thượng làm thức ăn chay, vậy ta cũng phải cân nhắc một chút.
Tôn Tư Mạc không thèm để ý tới hắn, kéo tay Trịnh Ngôn Khánh, đi tới thiện phòng:
- Ngôn Khánh, ngươi vừa vặn tới, để ta giới thiệu ngươi cho cao nhân.
- Ha ha,lại nói tiếp ngươi cùng với hắn cũng có chút liên quan đấy.
- Có liên quan với ta?
Trịnh Ngôn Khánh ngạc nhiên, hắn muốn mở miệng hỏi thăm thì đã thấy Tôn Tư Mạc kéo hắn, lôi vào trong điện. Ngôn Khánh luyện công nhiều năm, hạ bàn ổn định, người khác đừng nói là kéo hắn cho dù làm hắn chuyển động một bước thôi đã rất khó khăn.
Mà Tôn Tư Mạc kéo hắn dường như là không tốn sức.
Trịnh Ngôn Khánh bị Tôn Tư Mạc kéo đi vào bên trong.
- Nữ thí chủ, hậu điện là trọng địa, thứ cho không thể nghênh tiếp, kính xin nữ thí chủ tới thiện phòng nghỉ ngơi.
Đóa Đóa muốn đi theo nhưng lại bị một gã tăng nhân ngăn lại.
Trịnh Ngôn Khánh quay đầu nói với nàng:
- Đóa Đóa, ngươi đi tới Thiện phòng chờ ta, chút nữa ta sẽ tới tìm ngươi.
Đóa Đóa bất đắc dĩ phải gật đầu, mang theo Hùng Đại Hải cùng với hai con chó ngao theo tăng nhân kia về nhà nghỉ ngơi, mà Triệu Hi Tiếu và những người khác thì sửa sang lại y phục.
Ngôn Khánh theo Tôn Tư Mạc đi ra ngoài hậu điện, hai người xuyên qua một mảng rừng trúc.
Dọc theo con đường này chỉ thấy truyền theo thanh âm tiếng mõ.
- Tôn chân nhân, chân nhân dẫn ta đi gặp ai vậy?
- Ha ha, ngươi tới tự nhiên sẽ biết.
Hai người nhanh chóng chạy tới một thiện phòng, ánh nắng chiếu vào đình viện, trong nội viện còn dính sương sớm, may mà Trịnh Ngôn Khánh mặc quần áo trang sức người Liêu, nếu mặc quần áo bình thường chỉ sợ đã bị ướt nhẹp.
Trong sân có một loạt thiện phòng.
Ở bên trong có hai người, một người ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, một người kê cao gối mà ngủ.
Người kê cao gối mà ngủ kia mặc trang phục đạo gia, tựa hồ như đang ngủ say, người kia thì là một lão tăng, xếp bằng ngay ngắn, lâu lâu lại gõ mõ một lần.
Một tăng một đạo, hình dạng quái dị.
Tôn Tư Mạc ý bảo Trịnh Ngôn Khánh không lên tiếng, hai người ở bên cửa hiên ngồi xuống, lẳng lặng nhìn tăng đạo.