Ngay từ đầu, Trịnh Ngôn Khánh không có ý định mang theo Đóa Đóa, nhưng mà Đóa Đóa kiên trì hắn cũng đồng ý.
Đầu tiên, Đóa Đóa biết thổ ngữ người Liêu, có thể trao đổi thích hợp với dân bản xứ, tiếp theo Đóa Đóa bây giờ là Cốt Lan Đóa, là chất nữ của liêu soái Vinh Nhạc thành, điều này cũng khiến cho nàng bớt đi rất nhiều phiền toái, thứ ba võ nghệ của nàng không tệ, sẽ không liên lụy tới Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi cũng đáp ứng.
Bùi Hành Nghiễm muốn đi theo nhưng Trịnh Ngôn Khánh không đáp ứng.
Khuyên bảo một phen, cuối cùng cũng khiến Bùi Hành Nghiễm bỏ đi ý định này.
Hắn nói rõ tình huống với Cao phu nhân, mời Cao phu nhân cùng Vô Cấu ở lại điền trang.
Đầu hạ, vào một sáng sớm, Ngôn Khánh, Đóa Đóa và Hùng Đại Hải ba người mang theo hành lý dẫn Tế Yêu và Tứ Nhãn lên đường khởi hành.
Ba người đều thay đổi trang phục.
Họ mặc quần áo người Liêu, mang theo cung tên và đầy đủ lương thực.
Núi Nga Mi có diện tức tầm trăm dặm vuông, trong đó có bốn tòa núi lớn.
Đường đi vô cùng hiểm trở, thế núi phập phồng, có cảnh tượng hùng vĩ.
Đại Nga Mi chủ yếu dùng chùa chiền làm chủ, thờ cúng Bồ Tát.
Tôn Tư Mạc không có khả năng ở Đại Nga Mi tu đạo, cho nên không cần phải tìm kiếm nơi này, Tôn Tư Mạc có khả năng lớn nhất là ởi hai tòa núi nhị Nga Mi và tam Nga Mi, ở đó có không ít đạo quán, mặc dù Tôn Tư Mạc không ở đó nhưng cũng có thể thăm dò được tin tức của hắn. CHo nên mục tiêu của ba người Ngôn Khánh hôm nay là đi tới tam Nga Mi.
Vừa vòa núi, trong núi nổi lên sương mù.
Núi Nga Mi là nơi nổi danh có nhiều sương mù, sương mù tràn ngập trong núi, biến hóa nghìn vạn, khiến cho người ta có cảm giác tiến vào tiên cảnh. Ba người Trịnh Ngôn Khánh sau khi vào trong núi, dựa theo lời mô tả của dân bản xứ kiếm được tào đạo quán của Tam Nga Mi.
Thế nhưng nghe ngóng một hồi vẫn không đước hành tung của Tôn Tư Mạc.
- Tiểu Tú hình như Tôn tiên sinh nhàn vân dã hạc, chỉ sợ ông ấy chưa chắc ở lại những đạo quán này.
- Có thể ông ấy ẩn nấp trong núi sâu, trong một động phủ sơn dã nào đó, thổ nạp tu hành, không để ý tới thế sự? Nếu như thế thì tìm ông ấy vô cùng khó khăn.
Ngôn Khánh lầy từ trong người ra một phong thư.
Đó là bức thư mà Tôn Tư Mạc lần cuối viết cho hắn, Tôn Tư Mạc nói là đang tu hành thật tốt, trong thư cũng nói, ông ấy ở núi Nga Mi, cùng với mấy vị hảo hữu tu đạo, có rất nhiều đạo pháp tinh thâm.
Còn nói, còn có Viên thủ thành ở cùng, trong thư tràn ngập ngôn ngữ hâm mộ.
- Rất không có khả năng.
Trịnh Ngôn Khánh thấp giọng nói:
- Tôn tiên sinh nếu như cùng với người khác tu đạo thì không thể nào ở trong sơn dã động phủ.
Trịnh Ngôn Khánh lại lấy ra bức thư của Tôn Tư Mạc đọc lại lần nữa.
- Đóa Đóa, ngươi có biet nơi này chỗ nào có nhiều chim quyên nhất không?
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên hỏi khiến Đóa Đóa giật mình lắc đầu:
- Chuyện này ta làm sao biết được, đây cũng là lần thứ hai ta tới Nga Mi.
- Ta tìm đạo quán nào đó hỏi đạo sĩ một chút xem.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong cất bước chuẩn bị lên núi.
Tế Yêu và Tứ Nhãn lúc này bắt đầu sủa.
Từ phía xa xa truyền tới từng thanh âm khẹc khẹc, mấy con khỉ lông vàng xuất hiện.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình kinh ngạc nhìn về phía đó, không ngờ ở Nga Mi này, khỉ lại vô số.
Đời sau, khỉ ở Nga Mi thậm chí còn nhiều hơn hiện tạ.
Hắn tiến lên vỗ đầu của Tế Yêu và Tứ Nhãn, ý bảo chúng không sủa nữa.
- Đóa Đóa, chúng ta trở về.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong, thò tay kéo Đóa Đóa, nhận lấy túi đồ trên người của nàng.
- Ta nhớ ở trên đường có một tòa chùa miếu, chúng ta tới đó nghe ngóng một chút, Tôn tiên sinh nói, ông cùng với bạn bè của mình trong núi thưởng chim quyên, chắc hẳn nơi tu hành là một nơi có nhiều chim quyên.
Đóa Đóa đáp ứng, cũng không khách khí, cầm trong tay lợi kiếm sóng vai với Trịnh Ngôn Khánh mà đi.
Bất tri bất giác, mây mù càng trở nên dày đặc.
Ba người Trịnh Ngôn Khánh đi một hồi thật dài vẫn không dừng bước lại.
- Ta nhớ tòa chùa miếu kia cũng không xa... tại sao đi lâu như vậy vẫn chưa thấy hình bóng?
Trịnh Ngôn Khánh nói xong cùng với Đóa Đóa nhìn nhau.
Trong lòng cả hia cả kinh, một ý niệm không tốt dâng lên.
Không phải mình đã đi sang đường khác chứ?
- Tiểu Tú, không thể như vậy.
Đóa Đóa nhìn sắc trời:
- Sương mù hiện tại ngày càng dày đặc, sắc trời cũng trở nên âm trầm, chúng ta nếu như tiếp tục đi sẽ gặp nguy hiểm, theo ta tháy vẫn hay là tìm một chỗ ăn một chút rồi nghỉ ngơi đợi qua đêm tới hừng đông, nhận rõ phương hướng rồi lại tìm cũng không muộn.
Đi đêm trong đường núi đích thực là hiểm nguy trùng trùng điệp điệp.
Ngôn Khánh cũng không dám mạo hiêm vì vậy gật đầu đồng ý.
Ba người ở xung quanh đã tìm được một nơi khô ráo có thể che gió che mưa. Trịnh Ngôn Khánh dùng đá lửa nhóm lên một đống lửa, Hùng Đại Hải tìm được ở gần một con suối, đem túi nước chứa vào.
Ăn hết lương khô rồi uống nước suối.
Trịnh Ngôn Khánh để cho Đóa Đóa nằm phía sau hắn mà nghỉ ngơi.
Hai con chó ngao phủ phục cách đó không xa, chớp mắt mà nghỉ ngơi.
Hùng Đại Hải đem song phủ nặng trịch đặt ở bên cạnh, ngồi cạnh đống lửa nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trịnh Ngôn Khánh một lần nữa lấy phong thư ra bắt đầu đọc.
Ở trong thư xuất hiện một cái tên là Hi Tiếu đạo nhân, có vẻ là bằng hữu của Tôn Tư Mạc, vị Hi Tiếu đạo nhân này tựa hồ sống ở núi Nga Mi đã lâu, người biết hắn chắc hẳn nhiều hơn so với biết Tôn Tư Mạc.
Đem thư cất kỹ, Trịnh Ngôn Khánh hít sâu một hơi.
Trịnh Ngôn Khánh lúc tỉnh lại thì đã nghe thấy một thanh âm vui cười lờ mờ.
Hắn quay đầu nhìn thì đã không thấy bóng dáng của Đóa Đóa đâu, Hùng Đại Hải thì tựa vào tảng đá, vẫn còn đang ngủ gật, hai con chó ngao thì khôngthấyấy hình bóng đâu hết, điều này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cả kinh, hắn vội vàng cầm lấy thập tự đao, cảnh giác nhìn bốn phía.
Không có người nhưng lại có tiếng cười vọng lại.
Cảnh trí giờ phút này rất đẹp nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại vô tâm thưởng thức.
Trong rừng sâu núi thẳm này, khó tránh khỏi việc dã thú qua lại, huống chi còn có người liêu hoang dã đáng sợ, tùy thời có thể xuất hiện, khiến cho Ngôn Khánh không thể không cẩn thận.
Hắn lay tỉnh Hùng Đại Hải, men theo tiếng cười mà đi.
Đi ra chừng một dặm, đã thấy một mảng rừng tùng.
Tế Yêu và Tứ Nhãn chạy tới, khiến cho Trịnh Ngôn Khánh thở phào một hơi, hai con chó ngao sủa không ngừng, ánh nắng chiếu xuống rừng cây sum xuê, phía xa xa chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, một thiếu nữ thướt tha, trần truồng đứng trong dòng nước, mái tóc mây xõa xuống.