Nhìn thấy Hùng Đại Hải lồng ngực đen thui, biểu lộ dữ tợn, tên binh lính kia lời nói vừa ra đến miệng lập tức nuốt trở lại.
Ngôn Khánh tiến vào trong quân doanh chỉ thấy trong đó doanh trướng mọc lên san sát, thỉnh thoảng lại có thanh âm nữ nhân cười đùa, Trịnh Ngôn Khánh tiến tới một doanh trướng mở cửa ra thì thấy ai thân thể trần truồng đang ôm nhau, lộ nên những hình ảnh tình dục, nam nhân kia thấy hắn thì mở miệng mắng:
- Là ai, mau cút ra ngoài.
Trịnh Ngôn Khánh mày kiếm run lên:
- Đại Hải bắt hắn ra đây cho ta.
Hùng Đại Hải không nói nhiều lời, cất bước đi vào trong quân trướng, mặc cho nam nhân cất tiếng gọi to, nhưng vẫn bị Đại Hải cầm như một con gà kéo tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh vung chân dẫm lên trên mặt của hắn.
Lúc này thanh âm rối loạn đã kinh động đến những người khác.
Không ít người đi ra từ quân trướng, có người trang phục xốc xếch nón trụ đội lệch, trên miệng còn mang theo dấu son môi của nữ tử.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nguyên một đám trở nên ngây ngốc.
Trịnh Ngôn Khánh không thèm nói lý với những người này, nghiêm nghị quát.
Trong quân ban ngày tuyên dâm, y theo quân pháp, bêu đầu làm gương.
- Ngươi mau thả ta ra.
Người khỏa thân lớn tiếng gọi:
- Ngươi là ai mà dám dương oai ở đây?
- Ta chính là Tư Mã trong quân, chấp chưởng hình phạt, Thẩm Quang còn không hành hình?
- Ngươi dám giết ta, ngươi có biết ta là ai không?
Trịnh Ngôn Khánh không thèm nhìn hắn mà buông chân ta.
Tên không mặc đồ kia bắt đầu tháo chạy, chỉ vào Trịnh Ngôn Khánh định mở miệng mắng thì Thẩm Quang đã tiến lên, không nói nhiều lời mà rút đao ra, một tay nắm chặt tóc của hắn, hoành đao cứa vào cổ, một màn máu bắn ra, chảy đầm đìa, trong chốc lát thanh âm nữ nhân hét lên chói tai, vang lên quanh quẩn trong quân không thôi.
- Đại Hải, đem đầu tên này giắt lên cao, đuổi hết nữ tử trong doanh ra ngoài.
Lời nói còn chưa dứt thì trong doanh đã rối loạn.
Một thanh niên vội vã chạy tới, thấy cảnh tượng như vậy liền càng hoảng sợ.
- Ngươi là người nào, tại sao dám giết người ở trong quân?
Lời này vừa thốt ra Trịnh Ngôn Khánh đã biết thân phận của người tới, chỉ sợ đây là con trai trưởng của Trịnh Nguyên Thọ, Trịnh Tỉnh.
Ngôn Khánh nhìn hắn không hề hoang mang mà chắp tay nói:
- Ta là Trịnh Ngôn Khánh, chính là Tư Mã trong quân, xin hỏi các hạ có phải là Trịnh Tỉnh Trịnh đại công tử?
- Ngươi...
Sắc mặt Trịnh Tỉnh tái nhợt, hắn đè nén lửa giận mà nói:
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi là Tư Mã trong quân, muốn giết người thì cũng cần phải hỏi qua ta.
- Tư Mã trong quân thì phải chấp chưởng quân kỷ.
- Gặp chuyện không cần phải thông bẩm, có thể tiền trảm hậu tấu, đây là quyền lợi tộc lão phân cho ta, đại công tử nếu có bất mãn thì cứ bẩm bão tộc lão.
- Ngươi...
Trịnh Tỉnh từ nhỏ đến lớn đều được người khác nuông chiều, làm sao chịu nổi chuyện này.
Hắn định mở miệng chửi bới thì Ngôn Khánh đã hơi híp mắt lại, dừng ở trên người hắn khiến cho những lời này của hắn phải nghẹn ở trong bụng.
- Đại công tử, ta không chỉ là Tư Mã trong quân mà còn là Vân Kỵ Úy ở trong triều, thể diện của Trịnh gia còn liên quan đến cả triều đình, công tử là chủ tướng ở trong quân chắc cũng biết được ban ngày ở trong quân mà tuyên dâm chính là tử tội... còn mấy nữ nhân này nữa tại sao lại xuất hiện ở trong quân, đừng nói tất cả đều là do công tử sắp xếp? Nếu như vậy ta sẽ bẩm báo tộc lão thỉnh cầu bỏ đi chức chủ tướng của công tử.
Ngôn Khánh ngẩng cao đầu không thèm nhìn sắc mặt của Trịnh Tỉnh đang tái nhợt.
- Người đâu đem tên súc sinh này trói lại cho ta.
Trịnh Tỉnh nhịn không được mà gầm lên một tiếng.
Đúng vào lúc này chỉ nghe thấy tiếng một người nghiêm nghị quát lên:
- Ta xem ai dám trói Trịnh tư mã lại?
Tách ra khỏi đám người, Trịnh Hoành Nghị mang theo một đoàn binh sĩ xuất hiện ở trước tầm mắt của Trịnh Ngôn Khánh.
Hắn đi về phía trước, lớn tiếng nói:
- Ta thấy Trịnh Tư Mã không làm gì sai, quân doanh này vốn không giống quân doanh, đã sớm nên cần được chỉnh đốn một phen.
Ngôn Khánh nhìn thấy Trịnh Hoành Nghị đến hơn nữa còn kiên định đứng ở bên mình thì trên mặt liền nở ra một nụ cười.
Hắn nhìn về phía Trịnh Hoành Nghị gật gật đầu rồi trầm giọng quát:
- Trịnh Hoành Nghị, mệnh cho lập tức đem những nữ nhân này đuổi ra khỏi doanh, ai ngăn cản giết bất luận tội.
Hắn biết rõ, đối với thế gia đệ tử Trịnh Tỉnh này tuyệt không thể khách khí.
Dù sao đây cũng là xuất chinh chiến tranh chứ không phải là đi du sơn ngoạn thủy, quân kỷ không nghiêm nhất định sẽ có thể liên quan đến tính mạng tam quân, vì để cho Trịnh gia không thể trở thành trò người cho người khác Ngôn Khánh không ngại đắc tội với Trịnh Tỉnh, ngược lại hắn còn muốn xung đột kịch liệt một hồi với Trịnh Tỉnh.
Kết quả tốt nhất là hắn đắc tội với Trịnh Tỉnh sẽ khiến cho tộc lão không cho hắn xuất chinh.
Trịnh Hoành Nghị không nói nhiều lời lập tức phất tay ra lệnh cho binh lính, khu trục những nữ tử này ra khỏi quân, Trịnh Tỉnh đại diện cho thế lực lớn làm chủ đệ tử của Kinh Đường mà Trịnh Hoành Nghị cầm đầu cho đệ tử ở An Viễn đường. Tuy nhiên Trịnh Hoành Nghị còn nhỏ nên rơi vào thế hạ phong.
Khi Trịnh Hoành Nghị còn bé cũng đã nghe Trịnh Ngôn Khánh kể chuyện Tam Quốc.
Đối với sự vụ trong quân hắn đặc biệt có hứng thú.
Hắn và Trịnh Tỉnh không giống nhau, Trịnh Tỉnh võ nghệ cao cường nhưng luận về binh pháp thì không thể nào bằng được Trịnh Hoành Nghị, trước đây Trịnh Hoành Nghị đã muốn ngăn cản những chuyện này nhưng không biết làm sao, hôm nay Trịnh Ngôn Khánh đã tới đây, Trịnh Hoành Nghị như thấy được người tâm phúc, hơn nữa trước khi tới doanh trướng, Thôi phu nhân liên tục dặn dò hắn phải nghe lời Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Tỉnh lần này mất hết mặt mũi.
Hắn hầm hầm nhìn Trịnh Ngôn Khánh và Trịnh Hoành Nghị:
- Trong doanh, ta là chủ tướng.... người đâu bắt Trịnh Ngôn Khánh và Trịnh Hoành Nghị lại.
Một đám đệ tử trong tộc lập tức tiến tới.
Trịnh Tỉnh người nhiều hơn nên thanh thế chiếm thượng phong.
Ngôn Khánh hơi híp mắt lại, nhìn Thẩm Quang một lúc, Thẩm Quang không nói nhiều lời, bước chân qua, thập tự đao trong tay hoành ngang một cái bức lui một gã đệ tử, sau đó bổ dọc một cái đã tới trước mặt một trang hán.
Người này nhìn trang phục thì không phải là đệ tử thất phòng mà là hộ vệ của Trịnh Tỉnh.
Thẩm Quang tiến tới trước mặt hắn, nhe răng cười một tiếng rút đao bổ vào, nhẹ nhàng tiêu sái sau đó lùi một bước về phía sau.
Một luồng máu tươi phun tung tóe khiến cho những người bên cạnh Trịnh Tỉnh lặng ngắt như tờ.
Trịnh Tỉnh tuy võ nghệ cao cường nhưng dù sao vẫn chưa trải qua những cuộc chiến sinh tử, bên cạnh hắn phần lớn đều là những thiếu gia ăn chơi, đâu đã nhìn thấy những tràng diện huyết tinh như vậy.