Đậu Quỹ nói:
- Trong đó có một vị là đại biểu đương kim sĩ lâm, có chức quan Vân Kỵ Úy, xuất thân từ danh môn Trung Nguyên, cùng với chất nữ của ngươi có quan hệ vô cùng mật thiết, nếu như mà tìm được chất nữ của ngươi hắn không chừng có thể giúp ngươi, tuy nhiên nếu như chất nữ của ngươi xảy ra chuyện gì, hắn về báo cáo với đương kim thiên tử, cho dù ta muốn giúp ngươi cũng khó khăn.
- Cháu gái của ta, Cốt Lan Đóa đang ở Tuy sơn làm khách.
Cốt Tư Man cả kinh toát mồ hôi lạnh vội vàng nói:
- Cốt Lan Đóa một chút chuyện cũng không có, chỉ vì ta có việc nhờ nàng nên lưu nàng ta lại ở trong núi.
Người Liêu rất coi trọng chữ tín.
Đến nay bọn họ vẫn còn giữ thói quen khắc lời thề lên trên mảnh gỗ, chung thân không được vi phạm nếu không sẽ bi toàn bộ tộc nhân phỉ nhổ.
Cốt Tư Man và Cáp Sĩ Kỳ là anh em kết nghĩa, cho nên tuyệt đối không bán đứng nhau, thân phận của Đóa Đóa hắn không biết, hắn chỉ biết rằng Cáp Sĩ Kỳ ở trung nguyên trêu chọc ở cừu gia, Đóa Đóa phải bất đắc dĩ đến trốn ở Vinh Nhạc thành, ngoại trừ điều này thân thế của Đóa Đóa hắn đều không biết.
Trong mắt Đậu Quỹ hiện ra một vẻ vui mừng.
- Nếu như là vậy mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn một chút.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Cốt Tư Man mà ngồi xuống:
- Đô lão ta có biện pháp chẳng những khiến ông có thể rửa sạch tội danh mà không chừng có thể báo cáo với thiên tử, cho ông thống nhất Liêu man ở Nga Mi sơn, tuy nhiên không biết ông đối với chuyện này có hứng thú không?
- Thống nhất liêu man?
- Ừ nói không chừng còn có thể được phong làm Liêu vương.
Cốt Tư Man nghe xong lập tức động tâm.
Tuy nhiên hắn cũng biết dưới gầm trời này, không có bữa ăn nào là miễn phí, Đậu Quỹ nói như vậy thì chắc chắn phải có điều kiện.
- Không biết tội dân có thể làm gì?
- Thứ nhất ngươi phải lập tức đưa Cốt Lan Đóa về, dẹp an sự bất an của Trịnh công tử thứ hai ta muốn ngươi dẫn quân tiến về chỗ của Phi Đầu liêu, làm nội ứng cho ta.
- Sao?
- Ngươi yên tâm, hôm nay ta đã sai người cắt đứt đường liên lạc giữa Tuy sơn và Vinh Nhạc thương, tình huống ở đây người ngoài căn bản không biết được.
Ngươi giả vờ tập kích thất bại, dẫn hơn một trăm tráng sĩ tụ hợp với tên Phi Đầu Liêu kia.
Sau đó ta sẽ đưa binh mã lên núi vây quét, cơ hội thích hợp ta sẽ nội ứng ngoại hợp với ông, quét một mẻ Phi Đầu Liêu, chuyện này có ba chỗ tốt, một là ông có thể thoát tội tập kích Vinh Nhạc thương.
Nói xong Đậu Quỹ lại nhìn lại Lý huyện lệnh.
Cốt Tư Man cũng nhìn lại về phía Lý huyện lệnh, chỉ thấy huyện lệnh khẽ gật đầu.
Đậu Quỹ nói tiếp:
- Thứ hai Phi Đầu Liêu là dân liêu lớn nhất ở Nga Mi sơn, chỉ cần tiêu diệt bọn chúng thì thế lực của ông sẽ trở nên hùng hậu nhất, mượn cơ hội này chiếm đoạt tàn quân của Phi Đầu Liêu, những liêu man còn lại làm sao không thể tâm phục khẩu phục ông?
- Như vậy ông há không phải danh chính ngôn thuận trở thành Liêu Vương?
- Về phần chỗ tốt thứ ba ông tiến vào trong Phi Đầu Liêu không phải có thể gặp con ông sao? Đến lúc đó ta và ông nội ứng ngoại hợp, cứu con của ông là điều dễ dàng.
Cốt Tư Man nghe được không khỏi hít sâu một hơi.
Đậu quận úy này quả nhiên là giảo hoạt vô cùng, sách lược thâm hiểm như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.
Hắn chỉ là một quận úy mà đã có bổn sự đó, những nhân vật lớn hơn không biết xảo trá đến bực nào.
Cốt Tư Man càng nghĩ càng cảm thấy rét run, vừa sợ hãi vừa hưng phấn không thôi.
Hắn vội vàng dập đầu:
- Đậu quận úy, tội dân nguyện nghe theo lời quận úy nói.
Thấy Cốt Tư Man lập tức đồng ý, Đậu Quỹ hài lòng, thầm thở ra một hơi cũng thầm kinh hãi.
Trong vòng ba năm, đồng tử mà ngày xưa mình hay la mắng đã trở nên lợi hại như vậy sao?
Ngôn Khánh ở trong lương đình, đang đánh cờ với Bùi Thúy Vân.
Ngôn Khánh đánh cờ khiến cho Đậu Phụng Tiết ở bên cạnh ngáp liên tục, cũng khó trách, Ngôn Khánh suy nghĩ kín đáo tính toán chuẩn xác nhưng về phương diện cờ vây thì không phải là danh thủ, kỳ lực thậm chí thua xa Bùi Thúy Vân.
- Ngôn Khánh, ngươi...
Trịnh Ngôn Khánh trừng mắt, Đậu Phụng Tiết liền ngậm miệng lại.
Bùi Thúy Vân ở bên cạnh nhịn không được mà cười không ngừng:
- Phụng Tiết ngươi tại sao lại sợ hắn như vậy, Ngôn Khánh nãy gời ta đã có chín mười cơ hội thắng ngươi...
- A....
Ngôn Khánh gãi gãi đầu.
Hắn đứng lên nhường vị trí cho Đậu Phụng Tiết.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thán một câu:
- Xích có chỗ dài, thốn có chỗ ngắn mà....
(Xích: thước Trung Quốc (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét) Thốn:tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ))
Hắn nói câu này khiến cho Bùi Thúy Vân không nhịn được lại cười khẽ một hồi.
Chuyện ở núi Liêu, đã được giải quyết trọn vẹn, Cốt Tư Man làm ra vẻ chiến bại, trốn về núi Tuy sơn, Đóa Đóa cũng đã quay trở về.
Trịnh Ngôn Khánh hơi lo lắng ở trong điền trang chơ đợi, lúc này sắc trời đã muộn ở phía xa xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
- Trịnh công tử, Đóa Đóa trở về rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được lập tức bước xuống lương đình.
Chỉ thấy ở trong lương đình Bùi Thúy Vân toát ra một vẻ ảm đạm.
Nàng nhận ra được Ngôn Khánh rất thích Đóa Đóa, nàng cũng biết Đóa Đóa cũng thích Ngôn Khánh, vậy thì nàng phải làm sao bây giờ? Vì Ngôn Khánh nàng đã không tiếc một năm mà trốn khỏi nhà, hiện tại vẫn chưa về. Ngôn Khánh đối với nàng rất tốt nhưng bề ngoài vẫn nho nhã lễ độ.
Nàng không biết biểu đạt thế nào, Ngôn Khánh cũng chưa từng hứa với nàng điều gì.
Tâm tư này, khiến cho Bùi Thúy Vân vô cùng đau khổ.
Kỳ thật trong những ngày Đóa Đóa mất tích, Bùi Thúy Vân lại cảm thấy hơi vui vẻ.
Vì nàng có thể ở cùng với Ngôn Khánh, mặc dù Ngôn Khánh đánh cờ rất dở nhưng lại làm Bùi Thúy Vân rất thích thú.
Mà hiện tại Đóa Đóa đã trở về...
Đúng lúc này, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên trở về lương đình.
Hắn nắm chặt tay Bùi Thúy Vân mà nói:
- Đi, chúng ta đi nghênh đón Đóa Đóa.
- Những ngày nay, ngươi một mực quan tâm với Đóa Đóa, đã gầy đi không ít, những ngày tiếp cũng không có việc gì, chúng ta lên núi, ít nhất có thể thanh tĩnh.
- Lên núi?
Bùi Thúy Vân khẽ giật mình, sau đó nói ra một câu ngốc nghếch:
- Vậy điền trang ai trông coi?
Nói xong Bùi Thúy Vân đã thấy hối hận.
Điền trang ai trông coi có quan hệ gì tới nàng đâu.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không trả lời, kéo tay Bùi Thúy Vân, dọc theo con đường mòn bước nhanh, từ phía xa xa có thể nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới.
Đóa Đóa càng lúc càng đến gần, khuôn mặt hiện ra trong mắt của Trịnh Ngôn Khánh.
Trong tích tắc Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười.