Một gia tướng lập tức đưacung tiễn qua, Ngôn Khánh không nói nhiều lời, phát tên bắn liên tục về phíatrước.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Từng thanh âm chói tai vang lên, mũi tên ba ra khỏi đình viện, Trịnh Ngôn Khánhkhông hề quan sát tình hình của sơn tặc mà chỉ dựa vào cảm giác mà bắn.
Chiến đấu giằng co chừng một thời gian, bọn sơn tặc không chống nổi cung nỏtrong đại điện nhao nhao rời khỏi miếu.
Trịnh Ngôn Khánh thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống, lúc nãy nếu như bọn sơn tặckiên trì thêm chút nữa thì chỉ sợ hắn đã chống không nổi.
Chỉ là hiện tại sơn tặc tuy đã rời khỏi đình viện cổ miếu nhưng khoảng cách vớiđại điện cũng không còn xa, lần công kích tiếp theo nhất định là có cung đi sănyểm hộ, thế công sẽ càng thêm mãnh liệt.
Sớm biết đối phương không phải đám quân ô hợp mà là tà giáo phản loạn thì TrịnhNgôn Khánh nhất định đã không ở đây liều mạng.
Cánh tay của hắn vì liên tục giương cung mà đau nhức không thôi.
Hắn nhìn mọi người ở trong đại điện:
- Thương vong thế nào rồi?
- Chết năm người.
Tạ Hoằng khẽ nói"
- Còn có hai người bị trọng thương, đoán chừng không cách nào chiến đấu.
- Tiểu Niệm.
- Công tử, tiểu nữ ở đây.
Mao Tiểu Niệm từ trong đám người chạy tới, khuôn mặt trắng bệch.
Đối với tiểu nha đầu này mà nói, nàng cả đời này vẫn chưa nhìn thấy tràng diệnđáng sợ như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh ôm nàng vào trong lòng mà nói:
- Tiểu Niệm, ngươi nghe ta nói, chút nữa nếu tình huống không ổn, ngươi cùngvới Thẩm đại ca, mang theo Tế Yêu và Tứ Nhãn trốn ở trong giếng khô hậu điện,sau này báo thù cho ta.
- Nhớ kỹ là Kinh đường và thất phòng liên thủ với nhau, cấu kết với phật di lặcáo trắng tà giáo mà giết ta.
- Nhất định phải nhớ kỹ, nếu như ngươi có thể sống được thì phải đem lời nàychuyển đến cho gia gia của ta, còn có sư phụ của ta nữa.
Mao Tiểu Niệm mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Trịnh Ngôn Khánh, bàn tay nhỏ bé nắmchặt quần áo của Ngôn Khánh.
- Nhớ kỹ chưa?
- Tiểu Niệm nhớ kỹ.
Trịnh Ngôn Khánh thầm nói: Trịnh Thiện Nguyện đáng chết, con mẹ nó, ngươi muốnlấy mạng của ta, lão tử cho dù chết cũng không để cho ngươi được thoải mái.
- Mọi người xem trong tay có binh khí gì không, nếu như đại điện bị công phá,chúng ta chỉ có thể huyết chiên đến cùng.
- Mao Tiểu Niệm, Thẩm đại ca hai người tới đây với ta.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không quay đàu đi ra sau hậu điện.
Hai con chó ngao theo sát phía sau hắn, Mao Tiểu Niệm cũng đi theo Trịnh NgônKhánh.
Mọi người ở trong nhao nhao chuẩn bị.
Ngôn Khánh đã đi đến hậu điện, bảo Thẩm Quang tới đây, hắn làm ra bộ dạng nhắnnhr. Thẩm đại ca, huynh tới đây, ta có lời muốn nói cho huynh biết.... TiểuNiệm, coi chừng...
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ, Thẩm Quang càng hoảng sợ hơn quayđầu về phía sau.
Chỉ thấy Mao Tiểu Niệm vẫn bình thường ở chỗ cũ, hắn hơi giật mình nhưng lậptức có phản ứng, thầm kêu một tiếng không hay, đúng lúc này Trịnh Ngôn Khánh đãở phía sau bổ một chưởng vào cổ của hắn, Thẩm Quang đã ngã xuống mặt đất.
Trịnh Ngôn Khánh tìm một sợi dây thừng trói Thẩm Quang lại, sau đó quay đầuquát:
- Tiểu Niệm mau tới đây hỗ trợ.
Mao Tiểu Niệm cũng không kháng cự vội vàng đi tới, cùng với Trịnh Ngôn Khánhđem Thẩm Quang bỏ vào cái giếng cạn.
- Ngươi cũng xuống dưới đi.
- Thiếu gia...
- Có nghe không, mau xuống dưới....
Mao Tiểu Niệm hai mắt rưng rưng, cắn răng gật nhẹ đầu sau đó theo dây thừng đixuống cái giếng khô, Ngôn Khánh cũng sắp xếp cho hai con có ngao xuống dưới đó.
- Tiểu Niệm, nếu như ta thật sự có gì ngoài ý muốn thì nói cho Đại Hải ca,không được buông tha cho bất kỳ cừu nhân nào của ta.
Mao Tiểu Niệm run giọng trả lời:
- Thiếu gia, Tiểu Niệm nhớ kỹ.
- Không được phép lên tiếng, hãy sống cho thật tốt báo thù cho ta.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong trên khuôn mặt nở ra một nụ cười rực rỡ, sau đó quayngười về hậu điện.
Tiểu Niệm vẫn cất tiếng khóc từ phía đằng sau.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh lúc này không có chút nào sợ hãi.
Lão tử đã chết một lần rồi, sống được mười năm, chết bây giờ chỉ đáng tiếc làkhông biết ai là cha ruột của mình thôi.
Hắn đi vào trong Quan Âm điện, đám người Tạ Hoằng liền nhẹ nhàng gật đầu.
- Tình huống bên ngoài thế nào rồi?
- Những người kia tựa hồ là đệ tử của phật di lặc, hiền chất đã an bài thỏađáng chưa?
Trịnh Ngôn Khánh cũng biết hành động vừa rồi của hắn cũng không giấu diếm đượcTạ Hoằng nên nhẹ nhàng gật đầu.
- Tạ tiên sinh, thật sự có lỗi đã làm hai người bị liên lụy.
- Ha ha, cái này thì đáng gì, ngươi đường đường là Bán Duyến Quân cũng không sợhãi, chúng ta làm sao có thể sợ được?
- Ngươi không sợ, ta cũng không sợ.
Tạ Khoa tiếp tục nói:
- Chỉ tiếc là Tam Quốc Diễn Nghĩa kia ta lại vô duyên không được nghe hết.
Ngươi muốn nghe Tam Quốc Diễn Nghĩa?
- Ha ha, đâu chỉ là hắn thích, mà ngay cả ta cũng thích.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được không khỏi bật tiếng cười lớn:
- Mọi người đã thích nghe thì ta hôm nay sẽ kể cho mọi người một đoạn, có tênlà hỏa thiêu Xích Bích.
Ánh mắt của hắn quét về hậu điện, Tạ Hoằng gật nhẹ đầu, tỏ vẻ minh bạc.
- Lại nói, Tào Tháo thống nhất phương bắc...
Trịnh Ngôn Khánh dùng thanh âm non nớt, kể câu chuyện khiến cho mọi người trongđại điện mất dần sợ hãi, bỗng nhiên vèo một tiếng, một mũi tên xuyên qua cửasổ, cắm vào ngực của một gã gia nô.
- Ngôn Khánh, bọn cướp bắt đầu tiến công.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy, miệng cũng không ngừng câu chuyện, nhìn về phía bênngoài.
Bọn sơn tặc bắt đầu dùng cung săn công kích vào Quan Âm điện.
Xem ra Nhị đầu xà cũng biết rằng, sau khi Bùi Chương phá được vòng vâyra bên ngoài, hai canh giờ sau quan quân sẽ tiến tới đây cứu viện, cho nên bọnhọ lúc này cấp tốc công kích.
Cần phải giành chiến thắng trong vòng một canh giờ sau đó nhanh chóng rút khỏitrốn vào Thủ Dương Sơn trước khi quan quân tới.
Một đám sơn tặc phát ra tiếng gào thét vang vọng.
Trịnh Ngôn Khánh cầm lấy một cây cung cứng, lắp tên vào trong đó mà bắn ra.
Đảng gia tam huynh đệ mang theo gia nô giữ vững vị trí cửa chính.
Mà đám người Trịnh Ngôn Khánh thì dùng cung tiễn đánh trả.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết vì nguyên gì mà lúc bắn tên vẫn giảng giảichuyện hỏa thiêu xích bích, trong tay không ngừng bắn ra từng mũi liên châu.
Tiếng kêu càng thảm thiết Trịnh Ngôn Khánh càng bình tĩnh.
Rất khó hiểu, tại sao hắn lại có tâm tình này.
Lại một phát tên nữa được bắn ra giết chết một tên cướp, Trịnh Ngôn Khánh vừalui ra sau vừa nghiêm nghị quát: