Cũng không hiểu tại sao, Thôi phu nhân lại hất bộ ngực sữa cao ngất lên, cười ha hả nói:
- À, đó là Trịnh Ngôn Khánh, là tộc chất của phu quân.
- Trịnh Ngôn Khánh?
Một phu nhân hiển nhiên biết danh tự của Ngôn Khánh.
- Hắn chính là Bán Duyến Quân?
- Đúng thế!
- Ây, da da, không ngờ ta lại gặp Bán Duyến Quân ở đây... vậy mà không biết, thật đáng hận.
Lạc thành sau khi khởi công xây dựng xong, ở Trường An có rất nhiều quyền quý địa thành mang gia quyến tới Lạc Dương, chỉ là khi bọn họ tìm tới nhà, Trịnh Ngôn Khánh đã đóng cửa từ chối tiếp khách, rất ít xuất đầu lộ diện cho nên nhiều người tuy biết danh hào của Bán Duyến Quân nhưng lại không biết mặt, mặc dù có một số đại thần quyền quý muốn ép buộc nhưng lại bị Bùi Thế Củ ngăn cản và nói lý: Bán Duyến Quân muốn đọc sách đây là một chuyện tốt, kính xin chư quân đừng làm phụ ý.
Dương Quảng từ khi đăng cơ đến nay, quyền thế của Bùi Thế Củ ngày càng trở nên thịnh.
Trong vòng hai năm, hắn đã dùng thân phận Hoàng Môn thị lang đi sứ Tây Vực làm ba cuốn Tây Vực đồ ký phân hóa các nước ở xung quanh Tây Vực, được Dương Quảng phong tước quang lộc đại phu, chấp chưởng nhiều việc, quyền lợi ngày càng nhiều, chỉ là Bùi Thế Củ rất biết làm người không nhận hối lộ giữ mình trong sạch, con cháu của hắn đều được phong tước và cầm quyền.
Bùi Thế Củ có bốn người con trai, chức quan lớn nhất cũng không qua ngũ phẩm.
Từ điểm này mà nói, Bùi Thế Củ biết làm người hơn Dương Tố rất nhiều lần, hắn không nói thì thôi, hắn đã cất tiếng thì cả triều đình văn võ bá quan phải suy nghĩ một phen, nếu không Ngôn Khánh khó có thể thanh nhàn được rồi.
Càng không thấy được, lại càng hiếu kỳ.
Dần dần Bán Duyến Quân trở thành đề tài mà rất nhiều gia đình quan lại quyền quý đàm luận.
Thấy hai phu nhân lộ vẻ hâm mộ, Thôi phu nhân tâm tình vô cùng tốt:
- Chúng ta đi chùa Bạch Mã trước, chút nữa có cơ hội ta sẽ giúp hai vị xin hai chữ ký của Bán Duyến Quân.
- Như vậy thì hay lắm, đã làm nhọc tỷ tỷ rồi.
Thôi phu nhân ôm con gái, bước lên xe ngựa, Ngôn Khánh cùng với Trịnh Hoành Nghị thì hướng về phía hậu viện mà đi tới, xuyên qua con đường nhỏ đã tới thư phòng của Trịnh Nhân Cơ.
- Phụ thân, Ngôn Khánh ca ca cầu kiến.
Trịnh Nhân Cơ hôm qua uống rượu, đầu óc vẫn còn đang choáng váng.
- Cái gì là Ngôn Khánh ca ca?
Trịnh Nhân Cơ đang chìm trong hôn mê, không kịp phản ứng.
- Là Trúc Viên Ngôn Khánh ca ca.
Trịnh Ngôn Khánh cũng bước lên phía trước cất tiếng:
- Tiểu chất mạo muội, kính xin thúc phụ chớ trách.
- A, Trịnh Ngôn Khánh?
Trịnh Nhân Cơ bỗng nhiên tỉn táo lại, bước tới cửa kéo cửa phòng ra mà nhìn bên ngoài, nói thật lâu rồi hắn cũng chưa nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh. .. Từ sau khi xảy ra chuyện của Vương Thông, Trịnh Đại Sĩ lại bị bệnh, hắn ở Huỳnh Dương gặp Ngôn Khánh một lần, lần đó, Trịnh Đại Sĩ phái người mời tổ tôn Trịnh Thế An trở về Huỳnh Dương.
Nhoáng một cái đã gần một năm trôi qua rồi, Trịnh Ngôn Khánh so với lần đó thì cao hơn một chút, so với Trịnh Hoành Nghị đã lớn hơn một cái đầu.
Tập võ nhiều năm, thân hình của Ngôn Khánh đã gầy và dài hơn trước kia.
Hắn mặc một bộ đồ áo trắng, làm nên một bộ dạng siêu thoát thế tục, tóc đen thành từng búi, mày kiếm mắt sáng. Tuy còn trẻ nhưng đã toát ra một khí tức trầm ổn.
Trịnh Nhân Cơ trong lòng thật sự cảm khái, Trịnh Thế An đúng là tốt số.
Hài nhi nhà mình có Nhan Trứu làm gia sư vậy mà cũng không bì được so với Trịnh Ngôn Khánh, quả thực là chênh lệch quá nhiều.
Mặc kệ Trịnh Nhân Cơ có nguyện ý thừa nhận hay không, nếu không có cái tên yêu nghiệt Trịnh Ngôn Khánh này che chắn một ít mưa gió cho Trịnh gia nhà hắn thì hôm nay hắn khó lòng ngồi vững ở vị trí tào duyện, cho nên Trịnh Nhân Cơ đối với Ngôn Khánh ngược lại có hơi khách khí.
- Ngôn Khánh, hôm nay tại sao lại nhàn rỗi đến chỗ của ta?
Trịnh Nhân Cơ mời Ngôn Khánh vào nhà, sau đó tự mình ngồi xuống, khoát tay bảo Ngôn Khánh cũng ngồi.
Ngôn Khánh cũng có chuyện muốn nói, cho nên cung kính hành lễ rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hắn khó lắm mới có tới một lần tới Trịnh phủ, Trịnh Hoành Nghị dĩ nhiên là không bỏ qua, thậm chí cả Từ Thế Tích cũng quên gọi tới, lập tức ngồi sau lưng Trịnh Nhân Cơ.
- Thúc phụ, tiểu chất hôm nay tới đây là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ.
- A, chuyện gì vậy?
- Thúc phụ có nhớ đám Thiên Tân Kiều lão quân, mãnh hổ thị tòng không?
Trịnh Nhân Cơ khẽ giật mình, gật đầu nói:
- Tại sao lại không nhớ, chỉ là đám người lão quân bọn họ không phải đã hợp tác với ngô huyện Trương gia rồi sao, nghe nói là việc buôn bán của họ không tệ, cửa hàng Hùng Ký một ngày thu tiền đến cả đấu vàng, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì sao?
Hổi tưởng lại Trịnh Nhân Cơ thật đúng là có hơi hối hận.
Nếu như hắn phái người bàn bạc với Trịnh Thế An trước thì sinh ý của tiệm Hùng Ký kia không phải là của Trịnh gia rồi sao? Lúc ấy hắn không quá để ý, ba năm trôi qua Trịnh Nhân Cơ mới phát hiện hắn đã bỏ qua một mỏ vàng.
May mà Trịnh Nhân Cơ không biết tới phương pháp bí mật chế tạo đường cát nếu không hắn chỉ sợ đã phải thổ huyết mà chết.
Cửa hàng Hùng Ký là của Hùng Đại Chuy gia gia, dưới trướng có một người cháu trai tên là Hùng Đại Hải, cũng không biết hắn tại sao, hôm nay giữa phố xá đông đúc lại giết người.
- Giết người?
Trịnh Nhân Cơ nghe được lông mày liền nhăn lại.
Chuyện này nếu như ở thời kỳ Nhân Thọ, Hùng Đại Hải giết người thì sẽ bị khép vào tử tội. Chỉ là sau khi nghiệp lớn thành công, Dương Quảng đã kiệt lực tu chỉnh, hóa giải rất nhiều.
- Hùng Đại Hải giết ai.
Ngôn Khánh do dự một chút rồi nói:
- Nghe nói là một đoàn sứ giả lúc vào thành, bọn họ sinh ra xung đột một chút, cũng không biết là sứ giả phương nào. Tiểu chất đến đây là hỏi thăm một chút, thúc phụ có biết việc này không?
- Có đoàn sứ giả tới đây sao?
Trịnh Nhân Cơ mờ mịt lắc đầu, hẳn chỉ là một chưởng quản thương cốc tơ lụa tào duyện loại đoàn sứ giả này hắn thật sự không biết rõ lắm, vì vậy hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chuyện này ta có thể giúp người hỏi qua một câu, chỉ là Hùng Đại Hải giết người của sứ đoàn, sự tình chỉ sợ không hay... như vậy đi, ngươi ở nơi này một chút, ta phái người đi tìm hiểu.
Trịnh Ngôn Khánh gặp Trịnh Nhân Cơ là vì mục đích này, hắn lập tức khom mình hành lễ cùng với Trịnh Hoành Nghị ra khỏi thư phòng.
- Hoành Nghị, tại sao lại không thấy Thế Tích đâu cả?
Trịnh Hoành Nghị nói:
- Thế Tích ca ca lúc này chắc đang ở luyện võ trường, nếu không thì chùng ta đi nhìn một chút?
Hai người trò chuyện sau đó đi về phía hậu viện luyện võ trường.
Chỉ thấy Từ Thế Tích đang cầm một cây mã giáo ở phía dưới đang cưỡi một con Thanh Hoa thú mà múa giáo.
Cái mã giáo này khá dài.
Muốn dùng giáo tốt ngựa tốt không chỉ cần khí lực sung mãn là đủ, cần phải có kỹ xảo tốt nữa, Từ Thế Tích múa mã giáo, hiển nhiên là đã cố hết sức, thấy hắn phóng ngựa xoay vòng, vòng qua vòng lại mấy lần đã không khống chế nổi.
- Thế Tích ca ca, huynh xem ai đến này?