Đảng Sĩ Kiệt nói:
- Thiếu gia, chúng ta hôm nay xem ra phải ngủ ở đây rồi.
Đợi ngày mai mưa tạnh, ta sẽ cưỡi Ngọc Đề Tuấn chạy gấp rút, ngày mai sẽ ngủ lại ở Yển Sư.
- Tuân mệnh.
Đảng Sĩ Kiệt bọn họ lập tức đi sắp xếp, cùng hai vị huynh đệ đi trực đêm.
Ngôn Khánh mang theo Tế Yêu và Tứ Nhãn, nằm ở trên nệm mềm mại và ấm áp, chỉ chốc lát sau hắn đã tiến vào giấc ngủ.
Ước chừng đến nửa đêm, Trịnh Ngôn Khánh đã bừng tỉnh .
Hắn ngồi dậy mở to mắt ra, hai con mắt nhìn ra ngoài phòng, lúc này hai huynh đệ Sĩ Kiệt và Sĩ Hùng đang dựa lưng ngoài cửa, tay ôm hoành đao, trên người đắp chăn bông, còn Sĩ Anh thì ngồi kế lò sưởi có vẻ như đang ngủ gật.
- Nhị Đảng.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy cầm lấy thập tự đao, đẩy Đảng Sĩ Anh dậy.
- Thiếu gia chuyện gì vậy?
- Ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?
Sĩ Kiệt và Sĩ Hùng bọn họ cũng đều tỉnh dậy đi ra khỏi gian nhà gỗ.
Mưa xuân băng hàn, mấy thớt ngựa ở trong chuồng ngựa vô cùng yên thĩn, Trịnh Ngôn Khánh nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng mưa rơi tí tách hắn đã nghe thấy tiếng vó ngựa.
Đã trễ như vậy ai còn đi chứ?
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng nghi hoặc nhìn thoang qua Đảng Sĩ Kiệt, Đảng Sĩ Kiệt lập tức hiểu ý.
Hắn gọi Đảng Sĩ Anh, hai người phủ áo tơi đi ra khỏi gian nhà gỗ, nấp ở đằng sau hai gốc cây lớn, nhìn cảnh tượng xung quanh.
Hà Bắc có giặc cỏ đi lại, lưu dân ở Hà Nam thì nổi lên bốn phía, đạo phỉ mọc tràn lan, người bình thường tuyệt đối không dừng chân ở đây cho nên mấy người kia mười phần là đạo phỉ.
Cho nên bọn Trịnh Ngôn Khánh không thể không đề phòng.
Mấy con tuấn mã như gói bay xông vào rừng.
Một kỵ sĩ khôi ngô cường tráng lập tức nhảy xuống, bùn văng tung tóe.
Người ở trong phòng nghe được thì lập tức đi ra.
Trong ánh đèn lờ mờ cũng không nhìn thấy dáng vẻ của người tới chỉ là Trịnh Ngôn Khánh vẫn nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo Sĩ Anh Sĩ Hùng hai người không được hành động thiếu uy nghĩ, thời gian từ từ trôi qua, hắn rút hoành đao ra.
- Người ở trong phòng đi ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Gã kỵ sĩ cầm đầu kia có tính tình nóng nảy, hắn rống hai tiếng thấy bên trong không có động tĩnh gì thì bước ra ngoài hiên cửa.
Cơ hồ trong tích tắc, trong nhà gỗ phát ra một tiếng huýt sáo bén nhọn.
Hai mũi tên bắn tới, vài tên kỵ sĩ hoảng sợ lập tức tránh đi.
Chỉ là hai mũi tên này đã chọc giận kỵ sĩ cầm đầu.
- Giấu đầu thụt đuôi không phải gian thì cũng là trộm, lên đây cho ta.
Bốn gã kỵ sĩ muốn xông lên, Trịnh Ngôn Khánh gật đầu một cái, Đảng Sĩ Hùng một lần nữa huýt sáo, Đảng Sĩ Kiệt đám huynh đệ này liền lập tức bắn tên, cơ hồ cùng lúc, Đảng Sĩ hùng đã chạy khỏi nhà gỗ, một đao rời khỏi vỏ, đánh về phía kỵ sĩ cầm đầu, hai gã kỵ sĩ sau khi tránh thoát mũi tên liền lao tới đánh về phía sĩ kiệt, còn một kỵ sĩ khác thì xông lên cùng song chiến với Sĩ Hùng.
Ngôn Khánh trong phòng lẳng lặng quan sát.
Sĩ Hùng dĩ nhiên không phải là đối thủ của hai người kia, sau bốn năm hiệp đã rơi vào thế hạ phong.
Ngôn Khánh buông hoành đao xuống, cầm cây cung mà Trưởng Tôn Thịnh đưa cho, giương cung lên, chỉ nghe tưng một tiếng, mũi tên đã bay thẳng về phía kỵ sĩ kia.
Lại nói tiếp Ngôn Khánh tuy bái sư không lâu nhưn cũng đã học bắn tên cách đây bốn năm năm trước.
Lý Cơ trước kia cũng đã truyền thụ thuật bắn tên căn bản cho Trịnh Ngôn Khánh.
Thời gian tuy không dài nhưng Trịnh Ngôn Khánh đã tiến dần từng bước.
Một mũi tên vô cùng hung mãnh bắn về phía kỵ sĩ kia, kỵ sĩ kia không chuẩn bị kịp vội vàng tránh né, nhưng vẫn không kịp, phập một tiếng hắn đã bị trúng ngay đùi.
Kỵ sĩ kêu thảm một tiếng, ôm chân ngã nhào xuống mặt đất.
Đúng lúc này Tế Yêu lao tới.
- Súc sinh lớn mật, dám đả thương huynh đệ nhà ta.
Một tiếng quát truyền tới sau đó một con hồng sắc chiến mã vọt vào trong rừng thưa.
Lập tức một nữ tướng khai mở cung bắn về phía Tế Yêu.
Nữ nhân này xuất hiện quá nhanh, Tế Yêu dù sao cũng còn nhỏ, nhìn thấy mũi tên đi tới, có vẻ như không tránh kịp, chỉ nghe một tiếng cung nổ truyền tới, một mũi tên khác đã bắn tới, trúng vào mũi tên của nữ nhân kia, cả hai mũi tên đều đồng thời rơi xuông đất.
- Tế Yêu Tứ Nhãn trở về.
Trịnh Ngôn Khánh gọi một tiếng, sau đó lại lắp một mũi tên khác vào.
Đột nhiên Ngọc Đề Tuấn ở chuồng kế bên hí dài một tiếng, lao về phía con ngựa của nữ nhân kia, con ngựa kia cũng hí dài, không chịu an phận nhảy về phía trước khiến cho nàng phải hoa dung thất sắc.
Một tay nàng nắm chặt dây cương, miệng không ngừng quát.
- Tất cả mọi người dừng tay.
Trịnh Ngôn Khánh cũng nhận ra tọa kỵ của nữ nhân này chính là Xích Hỏa long câu của Bùi Hành Nghiễm.
Con Xích Hỏa long câu và con Bạch Long mã ở chung với nhau nhiều lần cho nên tình cảm vô cùng thâm hậu lúc này hai con tiến tới cùng một chỗ, hai cái cổ chạm vào nhau, vô cùng thân mật.
Xích Hỏa long câu là ngựa cái, đối với Ngọc Đề Tuấn có tình cảm cũng là điều bình thường.
Ngôn Khánh trầm giọng quát:
- Người bên ngoài là tộc nhân của Bùi thị ở Hà Đông phải không? Ta chính là Trịnh Ngôn Khánh, bạn của Bùi Hành Nghiễm.
- A?
Nữ tướng kia ngạc nhiên, khoát tay ý bảo kỵ sĩ dừng tay lại.
Lúc này ở bên ngoài rừng trúc có hơn mười kỵ sĩ tiến tới, mỗi người đều nâng đuốc chiếu sáng cả rừng.
- Tiên trong rượu, tại sao ngươi lại ở nơi này?
Nữ tướng kia nhận ra Trịnh Ngôn Khánh, nàng gọi hắn là tiên trong rượu cũng là tại vì bài thơ Bát Tiên ca lúc trước Ngôn Khánh làm.
Về sau truyền đi có rất nhiều người đã gọi Ngôn Khánh như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh tiến lên một bước đem cây cung giao cho Đảng Sĩ Kiệt.
Rồi sau đó hắn chắp tay nói:
- Xin hỏi vị tỉ tỉ này, xưng hô với Hành Nghiễm thế nào?
Nữ tướng kia nghe được sau đó cười khanh khách không ngừng, lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.
- Tiểu tử, ngươi vừa rồi gọi ta là gì?
- À, tỷ tỷ.
Nữ tướng kia cười đến gập cả người tiến lên nói:
- Tiểu gia hỏa, Bùi Hành Nghiễm nhìn thấy ta phải kêu một tiếng cô cô vậy mà ngươi lại kêu ta là tỷ tỷ, chẳng phải là rối loạn bối phận? Ta là Bùi Thục Anh, chính là người trước kia ở tường thành hò hét trợ uy cho ngươi.
- A...
Trịnh Ngôn Khánh lập tức đỏ mặt vô cùng xấu hổ.
- Đã sớm nghe qua ngươi có hai con chó ngao tốt, quả nhiên là lợi hại.
- Khánh ca nhi, mưa lớn như vậy, có thể để ta vào tránh mưa không?
Trịnh Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nữ tướng này nhìn có vẻ quen mắt.
- Cô cô, mau vào đi, vừa rồi thật sự là thất lễ, ta còn tưởng là đạo phỉ tói đây, nên mới làm như vậy. Vị đại ca kia có sao không?