Trịnh Nhân Cơ thầm cảm thấy mình may mắn, sau này không có chủ ý xấu với Trịnh Ngôn Khánh.
Tiểu tử này rất giỏi, mặc dù làm ra bản Tam Quốc Diễn Nghĩa khiến nhiều người mắng chửi nhưng không phủ nhận đã gây nên rất nhiều oanh động.
Hắn nếu như ra tay, nhất định sẽ mang tới rất nhiều lợi ích cho An Viễn đường.
Trịnh Ngôn Khánh từ biệt Hoành Nghị và Từ Thế Tích, phi ngựa lao ra bên ngoài.
Lúc này sắc trời đã tối, trên đường phố không có một ai. Trên đường cái hạ môn, có một đội xe ngựa từ từ đi tới, Ngôn Khánh trong lòng có việc thế nên cũng chưa từng lưu ý, nhìn thấy đội xe kia gần tới, hắn mới ghìm cương ngựa nhường đường.
Nhưng hắn không để ý tới lai lịch của con Bạch Long mã này.
Long mã há có thể nhường đường cho phàm mã, Ngọc Đề Tuấn hí một cái, lập tức khiến cho cả xe ngựa kia rối loạn.
Trịnh Ngôn Khánh càng hoảng sợ, vội ngăn Ngọc Đề Tuấn lại.
Người đánh xe kinh nghiệm cũng phong phú, lập tức chế trụ mấy con ngựa. Trịnh Ngôn Khánh chuẩn bị xin lỗi đối phương thì đã thấy ở đằng sau đoàn xe có một con hỏa câu đỏ thẫm, hướng về phía Ngọc Đề Tuấn mà hí không ngớt. Ở trên đó là một gã thiếu niên, lông mày màu xanh, mắt thì xinh đẹp, hình dáng không hề tầm thường, tuổi tác cỡ bằng Trịnh Ngôn Khánh.
- Tên tiểu tử nào không có mắt, dám hung hăng càn quấy trước mặt ta?
Nói xong thiếu niên kia chộp lấy một cây trường tiên từ người đánh xe, không cần Ngôn Khánh mở miệng đã đánh vào hắn.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng thúc mạnh dây cương, né sang một bên.
Hỏa câu hí dài, đối với nó đây là một loại khiêu khích rất lớn, Ngọc Đề Tuấn cũng không chịu vừa lập tức há miệng ra cắn về phái hỏa long câu. Con hỏa long câu cũng không chịu yếu thế, nghiêng người hất ngược đầu về phía Ngọc Đề Tuấn.
Lúc này trên con đường lập tức đại loạn.
Thiếu niên vung trường tiên thất bại liền lập tức phóng tới rút ra một thanh trường đao bổ về phía Trịnh Ngôn Khánh. Ngôn Khánh tuy trầm tĩnh nhưng nhìn thấy thiếu niên này ra tay muốn lấy mạng thì cũng không khỏi giận dữ, hắn lập tức rút ra hoành đao, mượn thế ngựa mà đánh tới.
- A?
Thiếu niên kia liền kinh hãi, hắn lập tức lùi về tránh thoát hoành đao của Trịnh Ngôn Khánh, hai bàn tay tê rần.
Hai thanh hoành đao chạm vào nhau keng một tiếng.
Ngôn Khánh chỉ cảm thấy tay mình chấn động, thầm kêu một tiếng: Khí lực thật lớn.
Mà thiếu niên kia cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn tinh tường khí lực của mình mạnh thế nào nhưng vừa rồi dốc toàn lực mà thiếu niên kia vẫn không bị sao.
Hai con ngựa đều lui về sau.
Hai con thần câu tựa hồ đều vẫn còn rất hưng phấn, không ngừng lắc đầu vẫy đuôi, phát ra tiếng phì phì, móng ngựa dồn dập gõ lên mặt đất. Hai thiếu niên đều mặc áo bào màu trắng lúc này đang đứng đối mặt nhau.
Những người vây quanh nhịn không được mà thầm kêu to: Quả nhiên là thiếu niên anh hùng.
- Tiểu đệ dừng tay.
ngay đúng lúc Trịnh Ngôn Khánh và thiếu niên kia định tiến tới chém giết lần nữa thì một tiếng quát truyền đến, một thiếu nữ phóng ngựa vọt tới bên cạnh hai người, chân mày lá liễu, nghiêm nghị quát lớn thiếu niên áo trắng.
- Tỉ tỉ, tỉ tránh ra đệ muốn giáo huấn tên tiểu tử càn rỡ này.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài xanh biếc, má lúm đồng tiền như đào liễu tháng ba, nàng ngưng lông mày mà quát:
- Tiểu đệ, phụ thân đã từng nói qua, đến Lạc Dương không được phép gây chuyện... Đệ mà gây chuyện ta sẽ đem trả về quê quán.
- Đệ....
Thiếu niên kia tựa hồ rất sợ thiếu nữ này, hắn trừng mắt nhìn Ngôn Khánh rồi choang một cái đã thu đao vào trong vỏ.
- Tiểu tử hôm nay nếu như không phải là tỷ của ta ngăn cản ta nhất định đã cho ngươi đẹp mắt.
Trong thàn Lạc Dương giới quyền quý không ít, một thớt bảo mã lương câu gia đình bình thường tuyệt đối không có được.
- Vị tỉ tỉ này, lúc trước tại hạ liều lĩnh lỗ mãng, đã quấy nhiễu, xin tha lỗi, tại hạ có chuyện quan trọng nếu có duyên gặp lại sẽ bày tiệc rượu tạ tội.
- Công tử tự nhiên không sao.
Cô gái kia hiển nhiên cũng là tiểu thư khuê các lập tức hạ thấp người chắp tay lại.
Trịnh Ngôn Khánh quay đầu ngựa muốn rời đi thì chợt nghe thiếu niên kia quát:
- Không có đảm lược, ngay cả danh tự cũng không dám để lại.
- Tiểu đệ!
Thiếu nữ nổi giận quát.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không quay đầu lại mà nói:
- Ta tên Trịnh Ngôn Khánh, nhà ở Long Môn trúc viên, tùy thời cứ đến chỉ giáo.
Ngọc Đề Tuấn hí dài một tiếng phóng vó mà đi.
Những người xung quanh kinh hô lên:
- Hóa ra người vừa rồi là Bán Duyến Quân, quả nhiên tướng mạo không tầm thường, đúng là danh bất hư truyền.
- Hắn là Bán Duyến Quân?
Thiếu niên kia cũng sửng sốt, thúc ngựa tới gần thiếu nữ:
- Tỷ tỷ, tên tiểu tử kia là Bán Duyến Quân trong lời của thúc tổ sao?
- Ta chưa từng thấy qua, sao mà biết được.
- Hừ, tưởng hắn là nhân vật lớn nào, hóa ra tuổi tác không cách đệ nhiều lắm.
- Không khác biệt? Ta thấy chênh lệch nhiều, ít nhất đệ cũng không thể viết ra những truyện như tam anh chiến Lữ Bố. Đúng rồi đệ biết người ta là Bán Duyến Quân, còn muốn tìm hắn nữa không?
Thiếu niên liên tục giật mình đấm ngực.
Hắn lộ vẻ xin lỗi mà nói:
- Đệ không biết, đệ làm sao biết hắn chính là Bán Duyến Quân.
Cô gái kia cười ra thành tiếng, lộ ra vẻ thiên kiều bá mị, làm cho cảnh đêm thêm rạng rỡ:
- Được rồi, nhanh lên đi, phụ thân đang chờ chúng ta, đệ đi dọc theo con đường này cũng chớ gây chuyện, ta giao đệ nhanh cho phụ thân bớt được một phần gánh nặng.
Nói xong nàng khoát tay ý bảo đoàn xe đi lên, thiếu niên kia lập tức lên đường, trước khi đi còn ngoảnh mặt nhìn về phía Ngôn Khánh ở xa a.
- Ha ha, Long Môn trúc viên sao?
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, lộ ra vẻ vui vẻ, sau đó quay đầu ngựa mà đi.
Đừng nhìn Trịnh Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết quen thuộc như vậy nhưng quen biết bốn năm, ngoại trừ tỉ thí ba năm trước đây, Trịnh Ngôn Khánh chưa từng đi tới Đậu gia lần nào khác.
Thân phận của Ngôn Khánh so với thế gia vọng tộc họ Đậu này thật sự kém quá lớn.
Không nói đến chuyện Đậu Kháng hiện nay đã là thái thú một phương, hoàng thân quốc thích mà gia đình họ đậu quan lại không hề ít. Đậu Hiền là thanh ngưu vệ tướng quân, Đậu Tông là dũng tướng lang, Đậu uy là Lạc Dương biệt giá. Còn có phu nhân Đường Quốc công Lý Uyên cũng xuất phát từ Đậu gia... Dương Tố cả nhà làm quan, chỉ trích nhiều người nhưng Đậu gia cả nhà làm quan lại không chỉ trích mấy ai, không tham dự tranh đấu quyền lợi.
Có lẽ vì nguyên nhân này mà Đậu gia thủy chung đững vững sừng sững.
Ngôn Khánh mặc dù có danh tiếng nhưng đã thuộc về Trịnh thị cho nên cũng không thể so sánh với bọn họ.
Quan cùng dân cách nhau một trời một vực, không là quan khó có thể tiến vào hạch tâm của thời đại này.
Trịnh Ngôn Khánh đứng ở phía ngoài cửa Đậu phủ, sai người báo cho Đậu Phụng Tiết biết.
Cho dù hắn có thanh danh, Đậu Uy xem trọng hắn cũng không thể mạo muội cầu kiến, đây chính là quy của.
Kiếp trước đã lăn lộn nhiều trong con đường làm quan, Ngôn Khánh đối với quy củ này vô cùng hiểu rõ.
Hắn không thể trực tiếp cầu kiến Đậu Uy nhưng có thể thông qua Đậu Phụng Tiết mà thực hiện nói chuyện với Đậu Uy.
Người sai vặt nhan chóng thông báo, một lát sau Đậu Phụng Tiết đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh hắn mừng rỡ vô cùng, lại càng ngạc nhiên:
- Ngôn Khánh, tại sao ngươi lại tới đây?
- Chẳng lẽ ta không thể tới hay sao?
- Được được, ha ha, ngày mai ta định đi tới tìm ngươi không ngờ hôm nay ngươi đã tìm tới nhà ta.
- Cha ta quay trở lại rồi.
- sao?