- Gia gia, buổi chiều tiểu Tám đến tìm gia gia.
- Sao?
- Xem dáng vẻ của hắn thì rất hấp tấp, con hỏi hắn có chuyện gì thì hắn không nói cho con biết.
Trịnh Thế An không yên lòng, thuận miệng nói một câu: ta ngày mai đi qua hỏi thăm hắn một chút.
Lúc này Ngôn Khánh thu thập đồ dùng trên bàn, đang muốn vào phòng đọc sách thì Trịnh Thế An đã kéo tay của hắn.
- Ngôn Khánh, Long đao đã làm ra.
- Sao?
- Là thế này, Hùng Đại Chuy hôm nay đã làm xong mười cái kéo, ngươi khoan hãy nói, cái bản vẽ của ngươi nhìn thì đơn giản nhưng làm ra thật không dễ dàng, cuối cùng mân mê vài ngày, Hùng Đại Chuy cũng đã làm ra. Ta thử một chút, đúng là dùng rất tốt.
Hùng Đại Chuy tuy rằng rơi vào khốn cùng nhưng chắc chắn không chịu thua trong việc rèn giũa, Trịnh Ngôn Khánh đã mơ hồ đoán ra tính cách của người này.
Nói toạc ra, Hùng Đại Chuy là một người rất năng động.
Để người này làm việc hắn nhất định có biện pháp làm tốt nhất, cho dù là chuyện nhỏ, đây cũng là nguyên nhân mà Ngôn Khánh bảo Trịnh Thế An giao bản vẽ cho Hùng Đại Chuy, cái kéo đầu tiên, chất lượng nhất định phải coi trọng.
Trịnh Ngôn Khánh ỏi:
- Ông có cầm một cái kéo về không?
- Đại Chuy nói cần phải xem xét kỹ lại.
- Ngươi cũng biết, hắn là một tên gia hỏa rất nghiêm túc, sợ phá hư tên tuổi của mình cho nên muốn tìm vài thứ thử qua một lần. Chỉ là ta cảm thấy dùng rất tốt, nếu như long đao này mà mang đi dùng thì sẽ vô cùng thuận tiện.
Trịnh Thế An nói xong, làm ra dáng vẻ cắt bỏ đồ vật.
- Gia gia, bây giờ gia gia tin con rồi chứ?
- Hắc hắc, đồ vật này đúng là rất tố... ngươi nói xem, ngươi vừa mới lớn lên tại sao lại có chủ ý này?
- Vậy ông cũng không được đổi ý.
Trịnh Thế An khẽ giật mình, khuôn mặt lộ ra một vẻ xấu hổ nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ta không đổi ý, ta tuyệt đối không đổi ý.
Nói thật vừa rồi hắn còn suy nghĩ có nên đem đồ vật này cho Trịnh lão gia biết rõ không.
Nhưng Ngôn Khánh vừa nói câu này khiến cho Trịnh Thế An nhớ tới câu nói mà Ngôn Khánh từng nói qua.
Nếu như hắn đổi ý rồi, vậy thì sau này sai giúp đám bạn già ở Thiên Tân Kiều phố nữa. Cái long đao này có lẽ mới chỉ là cái bắt đầu mà thôi, nếu như muốn cải thiện toàn bộ tình hình sinh hoạt ở Thiên Tân Kiều phố thì còn cần nhiều biện pháp nữa.
Cái này cần phải có chủ ý của Trịnh Ngôn Khánh.
Nếu làm cho Trịnh Ngôn Khánh mất hứng thì ai nghĩ cách nữa đây?
- Gia gia, thứ đồ vật làm ra, còn cần phải cho mọi người biết rõ mới được.
- Ừ mấy ngày nay ta ngẫm lại trước hết ông cứ để cho Hùng gia gia chế tạo, chờ con nghĩ ra chủ ý rồi sẽ nói ra sự tình.
- Được, ngày mai ta sẽ nói cho Đại Chuy tử biết.
- Còn có một chuyện nữa, ông nói với Đại Chuy gia gia, cái Long đao về sau này gọi là cái kéo, về sau gọi là cái kéo của tiệm Hùng Ký. Còn nữa khi cái kéo này bán ra, lợi nhuận con sẽ lấy bốn thành... Ông đừng nhìn con, về sau hai người chúng ta còn cần phải dùng tiền, không hề ít, Đại Chuy gia gia cũng không phải không biết nói lý lẽ, con muốn ngày mai ông ấy ưng thuận với con, nhớ kỹ là bốn thành.
Trịnh Thế An trong lòng không muốn lấy bốn thành này.
Nhưng hắn hiện tại đối với Ngôn Khánh nói gì nghe nấy, Trịnh Ngôn Khánh đã nói như vậy thì có đạo lý của hắn.
Trịnh Thế An nghĩ tới đây liền gật đầu đáp ứng.
Ngôn Khánh trở về phòng, Trịnh Thế An bề bộn một ngày cũng hơi mệt mỏi nên thổi đèn nghỉ ngơi.
Ngồi ở trước thư án, Trịnh Ngôn Khánh trải nghiên mực ra, bắt đầu viết.
Hôm nay hắn không phải viết Tam Quốc Diễn Nghĩa mà là ghi lại những gì mà Lý Cơ ở trong giờ học day chọ hắn. Nháy mắt đã trôi qua một tháng, Lý Cơ lúc trước cho hắn một bản bút luận, hắn ở nhà cân nhắc cuối cùng một tháng sau cũng đã tâm đắc.
Bằng không mà nói, một tháng này điểm của Ngôn Khánh sẽ toàn là điểm "Đinh"
Thành tích như vậy Học Xá hội sẽ khai trừ hắn ra.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không muốn có kết quả như vậy, mà rời khỏi học xá của Đậu gia với tính tình của Lý Cơ sẽ cự tuyệt mình là đệ tử của ông ấy, cho nên quyển bút luận tâm đắc này không thể không chép.
Xưa kia Vương Dật mất tới mười lăm năm để tạo ra chữ Bát pháp, thông chữ bát pháp có thể thông tất cả.
Lúc này, Trịnh Ngôn Khánh dùng thể chữ Lệ làm cơ bản, thời gian dần dần trôi qua càng về sau ngòi bút của hắn càng sắc bén, bút lông càng lúc càng khí khái, hiện tại đã toàn bộ dùng thể chữ Nhan.
Đúng lúc hắn xuất thần ghi chép thì ngoài cửa đã truyền tới một hồi xôn xao.
Từ bên ngoài có mấy chục người tràn vào, người cầm đầu chính là Thôi Đạo Lâm.
- Tìm kiếm cho ta~
Ngôn Khánh vừa lướt bút đã bị chuyện này làm cho kinh hãi, đầu bút lông lập tức nghiêng đi.
Hắn ngẩng đầu, còn chưa kịp đứng lên thì đã thấy một đám gia nô vọt vào, không nói nhiều lời đã đem hắn xô ngã xuống đất.
- Các ngươi muốn làm gì?
Thôi Đạo Lâm bước vào thư phòng cười lạnh một tiếng:
- Làm gì à, vâng mệnh phu nhân ,tìm kiếm tang vật, đuổi bắt ăn trộm.
Thôi Đạo Lâm cũng không để ý tới hắn mà nghiêm nghị quát:
- Tìm kiếm cho ta.
Một đám gia nô ùa lên, bắt đầu tìm kiếm, Trịnh Thế An cũng tỉnh lại, chỉ là lúc này đã bị trói chặt bằng dây thừng lôi ra khỏi phòng ngủ.
- Thôi Đạo Lâm ngươi muốn làm gì?
Trịnh Thế An tức giận quát hỏi.
Lời nói còn chưa dứt thì đã có tiếng gia nô vang lên:
- Thôi quản gia đã tìm được.
Hắn từ trong giá sách lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong đó là một bộ đai lưng.
- Đó là của ta.
Thôi Đạo Lâm không nói nhiều lời, tát cho Trịnh Ngôn Khánh một cái.
- Tiểu tặc, ta đã sớm biết ngươi không phải là người tốt, không ngờ ngươi dám ăn trộm đai lưng của lão gia, sắp chết đến nơi còn ngan ngạnh, hắc hắc, chờ chút nữa ngươi nhìn thấy lão gia xem ngươi còn dám mạnh miệng không.
Hắn đối với Trịnh gia tổ tôn xưa nay chưa bao giờ có hảo cảm.
Lần trước làm ra chuyện, Thôi Đạo Lâm đã bị ăn mười roi, tuy nhói Thôi phu nhân sai người thủ hạ lưu tình nhưng cũng thật mất mặt.
Cho nên cái tát này của Thôi Đạo Lâm rất nặng, mặt của Trịnh Ngôn Khánh trong nháy mắt đã sưng phồng lên.
Trịnh Thế An trong lòng tức giận, giãy dụa gào lên:
- Thôi cẩu, có giỏi thì đánh ta, đừng khi dễ tôn nhi của ta.
Đi cùng Thôi Đạo Lâm tới đây là Trịnh Vi Thiện.
Hắn nắm chặt bả vai của Trịnh Thế An thấp giọng nói:
- Lão quản gia đây là do đại công tử tự mình hạ lệnh, ông cũng đừng làm ẩu, có gì oan uổng thì nói trước mặt của đại công tử, ông làm như vậy càng không ổn.
Nói xong hắn trầm mặt nói với Thôi Đạo Lâm:
- Thôi quản gia, đại công tử chỉ sai đến bắt người chứ khong cho ngươi động thủ.
Đừng nhìn địa vị của Trịnh Vi Thiện không cao, nhưng về võ công, Thôi Đạo Lâm không thể so sánh.