Type: Alex Pooh
Vẫn là căn phòng với ô cửa sổ nhỏ hình tròn đó, được xây trên một nơi rất cao, rất cao mà tay không thể chạm tới.
Có vẻ như là một ngày âm u, vì mãi không nhìn thấy ánh nắng.
Đồng Đan Thanh nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà cách mình một khoảng,
nhẩm tính thời gian trong lòng. Cô ấy đã tới nơi quỷ quái này tới ngày
thứ mười bảy rồi, đã mất đi tự do mười bảy ngày rồi.
Không biết
Cung Khắc có đọc hiểu ý của cô ấy qua tin nhắn đó không. Nghĩ tới vấn đề này, Đồng Đan Thanh lại lật người, trằn trọc qua lại. Cô ấy lập tức phủ định sự nghi ngờ của mình: Cung Khắc nhất định có khả năng ấy!
Có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào, sau đó là ông già gù lưng thò
đẩy cửa vào. Đồng Đan Thanh kì lạ nhìn ông ta, còn chưa tới giờ ăn cơm,
sao ông ta lại tới đây?
“Cô Đồng, chúng ta sắp rời khỏi nơi này
rồi.” Trong tay ông ta cầm thứ gì đó giống dây thừng và vải đen, ra hiệu về phía Đồng Đan Thanh. Đồng Đan Thanh nín thở, đè nén sự phấn khích
trong lòng xuống. Như vậy chẳng phải phía cảnh sát đã có tiến triển, và
cái người được gọi là “ông chủ” này bắt đầu sốt ruột chăng?
Vì bị bịt mắt, Đồng Đan Thanh vẫn chưa nhìn rõ hoàn toàn diện mạo nơi cô ấy
đã ở hơn nửa tháng.Trước khi đi, cô ấy ngửi thấy mùi bụi bặm, xem ra đây thật sự là một nơi hoang tàn đổ nát rất lâu rồi.
Tiếng bước chân tới từ nhiều người, có người phụ trách đưa Đồng Đan Thanh lên xe. Trên
xe không ai nói gì, nhưng Đồng Đan Thanh đang bị bịt mắt biết rõ ông già gù lưng cũng đang ngồi trên đây. Thứ mùi cải xanh luộc trên người ông
ta cô ấy nhận ra rất rõ ràng.
Đồng Đan Thanh không biết, không
lâu sau khi họ rời đi, mấy chiếc xe của cảnh sát Lâm Thủy đã đỗ vững
vàng tại khu nhà mà trước đó họ có mặt, khoảng chục cảnh sát trang bị
đầy đủ xông vào trong biệt thự, sau khi lục soát toàn bộ phát hiện đó là một căn nhà trống, kết quả này đã khiến Đới Minh Phong trấn giữ ở Lâm
Thủy thẳng thừng đập hỏng chiếc bàn cổ - nghe nói là báu vật trấn giữ
cho Công an quận Du Hoài.
Đồng Đan Thanh bị bịt mắt suốt dọc
đường, cho tới khi xe dừng lại cô ấy mới được tháo vải bịt mắt và dây
thừng trói tay ra. Xoa cổ tay đau đớn vì bị trói, cô ấy chớp chớp mắt,
bắt đầu quan sát xung quanh, thì ra một thôn làng nhỏ. Trời đã tối, thôn cũng đã được bao trùm trong vô số những làn khói bếp, mơ màng và yên
ắng, thi thoảng có đôi ba tiếng chó sủa từ xa vọng lại, nhưng dường như
cũng chẳng thể quấy nhiễu được sự yên bình này, lại im ắng rất nhanh.
Ông già đi tới gọi cô ấy vào thôn, Đồng Đan Thanh nhìn chiếc xe hơi dừng ở
cổng thôn, sau xe treo những thứ kì lạ trông giống như chạc cây. Ban đầu cô ấy không hiểu, nhưng rồi lập tức hiểu ra. Những thứ đó có tác dụng
xóa sạch dấu bánh xe, ngăn không cho cảnh sát truy lùng ra.
“May
mà ông chủ của các ông nghĩ ra được.” Đồng Đan Thanh phì cười. Trước khi vào thôn, nhân lúc không có ai chú ý, Đồng Đan Thanh giật miếng vải
trên áo, lén lút ném bên cạnh gốc cây đầu thôn.
Lúc ăn cơm, ông lão đã để ý, hỏi Đồng Đan Thanh chuyện này: “Cô Đồng, áo cô sao vậy?”.
“Sao ư? Chẳng phải bị các ông làm rách khi trói tôi đó thôi!” Đồng Đan Thanh cắn ngược lại. Có trời biết cô ấy chột dạ nhường nào, cũng may ông lão
không truy hỏi nữa.
Về đêm, Đồng Đan Thanh nằm ngủ trên chiếc
giường đất của người dân quê, trằn trọc mãi. Cô ấy bỗng thấy sợ, ông chủ đó nếu bị dồn ép quá liệu có giết chết mình không? Không phải không có
khả năng này. Cô ấy bắt đầu hối hận, đáng ra không nên điều tra án mất
tích gì đó, cũng đừng nên tới nhà xuất bản. Nhưng sau khi sợ hãi qua đi, Đồng Đan Thanh lại nhớ về quyết tâm của mình trước khi vào ngành, chẳng phải là dựa vào nghề báo để duy trì chính nghĩa cho xã hội này hay sao? Nghĩ vậy, cô ấy lại cảm thấy có chết cũng đáng.
Đồng Đan Thanh
lật người bước xuống giường. Sau khi xỏ được giày, cô ấy bò lên cửa nghe động tĩnh một lúc, xác định bên ngoài không có một âm thanh nào mới thử đẩy cửa.
Hóa ra cửa để mở!
Đồng Đan Thanh cảm thấy trái
tim mình đã nhảy vọt lên tận cổ họng. Mũi chân cô ấy run rẩy, rồi cô ấy
lại tỉ mỉ lắng nghe một lúc nữa, thật sự chắc chắn không có bất kì âm
thanh nào mới từ từ đi ra phía vườn.
Căn nhà mà họ ở trông cũng
khá giả, bốn gian phòng xây bằng gạch ngói kề sát cạnh nhau, ô cửa sổ
còn sáng rõ. Vườn rất rộng, phải dài tới ba mươi mét. Ba mươi mét thật
ra không dài nhưng có thể vì quá thận trọng, dè dặt, Đồng Đan Thanh như
đi mất cả thế kỉ.
Cánh cửa làm bằng sắt, có chốt kéo, bên trong
còn móc một chiếc khóa, không có chìa không thể mở ra được. Sau vài giây suy nghĩ, Đồng Đan Thanh quyết định trèo tường, may thay vách tường xếp đống những bao tải đựng phân hóa học, chỉ hai ba bước Đồng Đan Thanh đã trèo lên được. Đang chuẩn bị lật người thì một giọng nói thản nhiên,
không to không nhỏ vang lên sau lưng cô ấy: “Thôn này nhiều chó, chó mà
kêu là cô không chạy được đâu.”
Chân Đồng Đan Thanh mềm nhũn, cô ấy ngã thẳng cẳng xuống bao tải, “Anh là ai?”.
“Trương Doãn.”
Đồng Đan Thanh không ngờ đối phương lại trả lời nhanh gọn như vậy. Ôm tâm lý may mắn, Đồng Đan Thanh hỏi tiếp: “Anh là người của họ?”.
“Cứ coi như vậy đi.”
Giấc mơ tìm được đồng minh để thoát thân bỗng chốc bị dập tắt.
Cùng lúc này, phía cảnh sát Lâm Thủy đang tiến hành kiểm tra kĩ thuật mấy
con đường quốc lộ gần biệt thự mục tiêu. Lần bắt giữ này, cảnh sát Lâm
Thủy đã huy động toàn tinh anh. Nói thật là, ngay cả tổng phụ trách hành động – Đới Minh Phong cũng không ngờ rằng tên tội phạm xảo quyệt đó lại bị lộ vì cuộc điện thoại với Đồ Phàm.
Ngoài Đồ Phàm có thể liên quan tới vụ án bị khống chế, hai người từng mất tích cũng được cảnh sát bảo vệ để đảm bảo an toàn.
Đới Minh Phong nhận được cuộc điện thoại từ tỉnh B vào lúc trời mới tờ mờ
sáng. Từ năm con đường có dấu bánh xe khả nghi đi qua, cuối cùng họ đã
loại trừ bốn đường, con đường còn lại chính là đường tháo chạy của nghi
phạm.
“Đuổi theo.” Đới Minh Phong hạ lệnh.
Qua mấy tiếng đồng hồ truy đuổi, cuối cùng cảnh sát đã tìm được dấu vết của nghi phạm trong một thôn làng tên là Trần Gia Vọng ở một khu vực trực
thuộc tỉnh B. Trên chiếc cây ở cổng thôn, họ tìm được dấu quần áo thuộc
về Đồng Đan Thanh.
Nhưng từ đó, cũng giống như lần trước, họ lại tạm thời mất dấu của tên nghi phạm.
Lần này là một con đường bốn nhánh, bốn hướng đi.
Đây là buổi tối thứ hai Đồng Đan Thanh và Trương Doãn ngồi nói chuyện cùng
nhau. Từ lời kể của Trương Doãn, Đồng Đan Thanh được biết đối phương
được người gọi là “ông chủ” đó nuôi lớn. Ông chủ cử anh ta trực đêm,
không để Đồng Đan Thanh chạy thoát.
Trông Trương Doãn
giống như có bệnh, sắc mặt không ổn lắm, nói một câu lại ho không ngừng. Khi Đồng Đan Thanh hỏi anh ta rốt cuộc bị bệnh gì thì Trương Doãn không nói. Đồng Đan Thanh ôm đầu gối bĩu môi: “Xem ra nếu tôi hỏi vụ án này
rốt cuộc là thế nào, anh chắc chắn cũng sẽ không nói đâu.”
Câu trả lời của Trương Doãn thật sự đã khiến Đồng Đan Thanh bất ngờ, “Cô
muốn nghe, tôi hoàn toàn có thể kể cho cô biết.”
Đồng
Đan Thanh ngẩn người. Tảng lờ biểu cảm của Đồng Đan Thanh, Trương Doãn
bắt đầu kể chuyện. Trước đây có một đứa trẻ, từ nhỏ thường xuyên bị bố
đánh đập. Đứa trẻ ấy rất thông minh, hắn liều mạng tìm đủ mọi con đường
để nhặt nhạnh kiến thức. Hắn thật sự rất giỏi. Sau này khôn lớn trưởng
thành, hắn thoát khỏi ông bố thích sử dụng bạo lực của mình. Nhưng vì
hắn không có tiền đi học, lúc tìm công việc lại luôn gặp khó khăn, cuối
cùng trong một lần làm việc đã bị người ta hãm hại và bị cảnh sát bắt
vào tù.
Những ngày tháng ở trong tù, hắn đã tự thề với
bản thân rằng, nhất định phải trả thù cả xã hội đã bỏ rơi mình. Mấy năm
ngồi tù, hắn chịu đựng rất nhiều khổ cực, bị rất nhiều kẻ ức hiếp, và dĩ nhiên cũng học được vô số cách thức phạm tội. Hắn bỗng nhiên cảm thấy
phạm tội là một cách hay để trả thù xã hội.
Hắn từng
phạm nhiều tội, không ai bắt được hắn, dần dần hắn bắt đầu thích cô đơn. Thế là một năm nào đó, hắn tìm được mấy đứa trẻ có hoàn cảnh tương tự
như mình, thông qua nhiều cách thức để rèn giũa chúng trở thành người có khả năng, có trí tuệ và phẫn uất xã hội như trong mơ ước của hắn. Mấy
năm sau, hắn bỗng phát hiện ra, mấy người đó lại không trở thành những
tội phạm dã tâm có trí tuệ như hắn mong muốn. Họ sống yên ổn, bình an
hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc mà hắn cho họ một cách ngang nhiên.
Sau khi ý thức được điều này, hắn đã lên kế hoạch hủy hoại những sản phẩm
tồi do chính mình tạo ra ấy. Nhưng hắn không muốn kết thúc sinh mạng của mình một cách đơn giản như vậy, thế là sau một quá trình tư duy ngắn
gọn, một cuộc tiểu thuyết trinh thám với tư duy của tội phạm đã xuất
hiện.
“Ông chủ nói ngoại lệ duy nhất chính là cô.” Trương Doãn nhìn Đồng Đan Thanh rồi lại ho hai tiếng.
Đồng Đan Thanh dường như đang được nghe một câu chuyện thần thoại Hy Lạp:
Pygmalion khắc một bức tượng tuyệt đẹp, mong sao tượng sống lại, trở
thành vợ của ông ta. Kết cục của những câu chuyện thần thoại luôn hoàn
hảo, còn kết cục mà hiện thực phải đối mặt lại là hủy diệt.
“Trương Doãn, tôi sẽ chết ư?” Đồng Đan Thanh hỏi chàng trai nhìn có vẻ
nhỏ tuổi nhưng lại cao hơn cô ấy rất nhiều này.
Chàng trai ngẩng đầu lên nhìn trời, không trả lời đúng vào câu hỏi ấy: “Mỗi chúng ta đều sẽ chết mà.”
Ngày thứ tư rời khỏi biệt thự, họ dừng chân ở một trấn nhỏ. Đồng Đan Thanh
và ông cụ gù lưng ngồi ăn cơm cùng nhau. Trời còn chưa tối, Trương Doãn
không có ở đó nhưng Đồng Đan Thanh không nói cho ai biết, hai ngày nay,
cô ấy vẫn luôn cố gắng để lại manh mối cho cảnh sát.
Chẳng hiểu vì sao, hôm nay họ bỗng được xem ti vi, đó là ở một nhà dân trong
trấn, mặc dù là ti vi màu nhưng vẫn nhòe, hình ảnh không sắc nét, tuy
nhiên âm thanh thì rõ ràng, thế nên Đồng Đan Thanh nghe rõ được phát
thanh viên báo cáo như thế này: Những ngày gần đây, ở một biệt thự tại
thành phố Lâm Thủy xảy ra vụ nổ khí ga, làm chết một người, không có ai
bị thương. Theo nguồn tin, người chết tên là Đồ Phàm, là kĩ thuật viên
của một công ty mạng. Trước mắt, cảnh sát đang điều tra để làm rõ nguyên nhân cái chết.
“Tôi thật sự khâm phục ông chủ của các
anh, não rốt cuộc làm bằng gì vậy! Bản thân mình sống không hạnh phúc mà cũng không để người khác được sống yên ổn, biến thái!”
Ông cụ yên lặng ăn cơm, làm như không nghe thấy thứ gì.
Ngày thứ năm rời khỏi biệt thự, Đồng Đan Thanh được biết tin thêm một người
mất tích nữa cũng đã chết. Tới ngày thứ sáu, khi nhận được tin người mất tích cuối cùng tử vong thì gương mặt cô ấy đã không còn chút bất ngờ
nào nữa.
Những cảnh tượng càng lúc càng quen
thuộc, Đồng Đan Thanh biết cô ấy sắp được trở về Lâm Thủy. Cô ấy đã có
giác ngộ đối với cái chết. Thế nên tới ngày thứ bảy, khi ông cụ gù lưng
có ý muốn đưa nước cho Đồng Đan Thanh, cô ấy thậm chí có chút cảm kích
ông ấy đã để mình được chết yên lành như vậy.
Dung dịch không có mùi vị, uống vào sẽ ngủ rất nhanh. Khi Đồng Đan Thanh mở mắt
ra, nhìn thấy bầu trời xanh trên đỉnh đầu, cô ấy những tưởng đó chính là thiên đường.
Nhưng Cung Khắc không thể nào cũng lên thiên đường.
Anh đứng sau lưng Diệp Nam Sênh, nhìn cô đeo găng tay cao su lấy mấy thứ từ trong xe ra. Đó là một bộ quần áo, gồm có áo khoác và quần. Còn có hai
thứ nữa. Khi nhìn rõ, Đồng Đan Thanh tuy kinh hoàng nhưng không cảm thấy bất ngờ.
Đó là một mái tóc giả và… một chiếc mặt nạ da người.
Của ông lão gù lưng.
Trên người Trương Doãn cũng có mùi cải xanh luộc ấy…