Type: Po3a
Đột xuất thay đổi quyết định, tất cả quay về Công an quận Du Hoài, Cung
Khắc và Diệp Nam Sênh đổi đường đi tới nhà sách Thanh Điền ở số 2188
đường Thanh Điền. Nghe nói, buổi lễ ra mắt đầu tiên của Cháy đêm 2 tại
Lâm Thủy sẽ được tổ chức ở tầng bảy của nhà sách.
Sau buổi lễ ra mắt là buổi ký tặng, dĩ nhiên tác giả của series Cháy đêm – Bạch Dương – sẽ đích thân tới Lâm Thủy.
Chiếc xe đi tới một con đường tên là Lan Lăng Hạng. Bầu trời kìm nén quá lâu
cuối cùng cũng gào rú lên một tiếng. Một tia chớp xé rách tầng mây phía
xa, chạm vào đường chân trời xa tít tắp. Mưa ào ào trút xuống, một cơn
mưa như thác đổ.
Cơn mưa lớn khiến giao thong vốn khá thông thoáng trở nên khó khăn, vô số xe xếp thàng hàng dài đang bấm còi ầm ĩ khắp nơi.
Diệp Nam Sênh ấn chiếc nút bên tay phải, cùng với đó, cửa sổ được nâng lên,
chặn nước mưa và những tiếng còi xe khiến người ta sốt ruột ở hết bên
ngoài. Cô quay đầu nhìn chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh vô lăng. Bên trên hiển thị thời gian là 13 giờ 05 phút.
“Buổi ra mắt bắt đầu lúc 1 giờ”. Ý tứ của Diệp Nam Sênh khi nói câu này, dĩ nhiên là Cung Khắc
hiểu. Họ đến muộn rồi. Cung Khắc nghiêng đầu nhìn tình hình đường sá
phía trước: “Với tốc độ này, tới nhà sách cũng phải muộn ít nhất là nửa
tiếng. Nhưng không sao, chúng ta cùng lắm chỉ muộn so với buổi ra mắt
mười phút mà thôi”.
Sự thật đúng như Cung Khắc dự liệu, khi Diệp
Nam Sênh ướt như chuột lột cùng anh ra khỏi thang máy, buổi ra mắt tại
tầng bảy của nhà sách Thanh Điền vẫn đang tiếp diễn, xem ra mới được một nửa.
“Làm sao anh biết bên này cũng bị trì hoãn?” Diệp Nam Sênh hỏi.
“Em không nhìn thấy trên poster tuyên truyền có nói sẽ có lãnh đạo Sở Văn hóa tới dự sao?” Cung Khắc hỏi ngược lại.
Cũng đúng, phàm những khi có lãnh đạo xuất hiện, sẽ chẳng bao giờ tổ chức
sớm được. Mà nếu lãnh đạo xuất phát cùng thời gian với anh và Diệp Nam
Sênh thì gặp tắc đường là chuyện khó tránh khỏi.
Diệp Nam Sênh
nhìn về phía mấy người trông ra dáng lãnh đạo ngồi ở hàng đầu, quả nhiên là mới tới, thư ký ngồi bên có vẻ cũng dính chút nước mưa trên người.
Không chỉ vậy, Diệp Nam Sênh còn phát hiện ra người có mặt tại đây khá đông,
chật kín cả tầng bảy. Nếu không nhờ có Cung Khắc luôn che chắn cho cô,
Diệp Nam Sênh thật sự có nguy cơ bị ép thành tương thịt bất cứ lúc nào.
Bạch Dương quả thực rất nổi tiếng.
Trước khi cục diện mất kiểm soát, người MC cuối cùng cũng tuyên bố chính thức kết thúc buổi ra mắt, mà vị tác giả Bạch Dương vẫn chưa lộ mặt lúc này
đang ở tầng ba đợi mọi người xuống đó ký sách. Sau một hồi náo động,
người hâm mộ lại ào ào nhào về phía cầu thang máy và cầu thang cuốn như
lốc xoáy, còn có một phận tự cho rằng mình đã chọn đường tắt, đi thẳng
xuống cầu thang bộ. Dường như lúc này đôi chân hưng phấn còn có thể giúp họ được tiếp xúc với thần tượng nhanh hơn cả máy móc.
Diệp Nam
Sênh nhìn tầng bảy bỗng chốc trống vắng, có chút trân trối đến nghẹn
họng. Cô cũng thích cuốn tiểu thuyết Cháy đêm, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ cuồng nhiệt theo đuổi tác giả như họ, đặc biệt khi đối tượng là Chu
Tác Thổ.
Dường như tầng nào cũng có poster của Cháy đêm 2. Nhận
ra ý của Cung Khắc, Diệp Nam Sênh cầm một cuốn Cháy đêm 2 từ một chồng
sách được xếp thành hình xoáy ốc ở tầng bốn, rồi đi ra quầy thu ngân
thanh toán.
Họ thật sự không nghĩ nhất định phải tìm Bạch Dương
để ký tên gì đó, nên khi họ chuẩn bị ra về, bất ngờ nhìn thấy Chu Tác
Thổ xuất hiện trong gara tầng hầm của nhà sách thì cả Cung Khắc cũng
ngạc nhiên.
Chu Tác Thổ khi ấy đang kéo cửa xe, có vẻ lái xe đi
rất gấp gáp. Bên cạnh chiếc xe do Đức sản xuất của anh ta có một cô gái
mặc chiếc váy liền màu đen đang đứng. Chu Tác Thổ đang kéo cô gái ấy lên xe, còn cô gái dường như có vẻ không tình nguyện, thậm chí còn khóc.
Tình huống này… rất kỳ lạ. Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc rồi bước tới chào
Bạch Dương trước: “Anh Chu, sao không ở trên gác ký sách mà lại chạy
xuống đây?”.
Giọng nói của Diệp Nam Sênh không the thé, thế mà
lại khiến Chu Tác Thổ giật mình. Cung Khắc nhìn thấy anh ta thì thầm gì
đó bên tai người con gái. Cô ta cũng lên xe ngay lập tức với vẻ không
tình nguyện.
“Tôi không được khỏe cho lắm nên đã nói với phía đối tác hôm nay tạm thời ký tới đó thôi.” Chu Tác Thổ trả lời Diệp Nam
Sênh, xem ra tâm trạng vẫn bình thường.
Cô chỉ tay lên gác, ý chỉ đám độc giả đó. Nhưng cô không ngờ, Chu Tác Thổ thì tùy tiện xua tay:
“Tôi chỉ ký 200 cuốn là tay đã rã rời không chịu nổi, trên quầy thanh
toán có bán những cuốn tôi ký trước đấy”.
Anh ta bỗng nhiên nhận
ra Diệp Nam Sênh cũng cầm cuốn sách của mình trên tay, nét mặt bỗng tỏ
vẻ sửng sốt: “Cô cũng đọc sách của tôi?”.
Diệp Nam Sênh gật đầu.
“Bản này của cô không phải bản có chữ ký rồi, để tôi ký cho cô.” Còn chưa
đợi Diệp Nam Sênh từ chối, Chu Tác Thổ đã thẳng thừng cầm lấy cuốn sách
trong tay Diệp Nam Sênh, rút một cây bút nước trong túi ra, mượn trần xe để ngoạch mấy chữ.
Dường như có người không hài lòng, cô gái
ngồi trong xe gõ lên cửa sổ như đang thúc giục. Chu Tác Thổ cũng ý thức
được mình đang bỏ quên ai đó, vội vàng tạm biệt hai người, chui vào
trong xe rồi phóng đi.
Tới tận khi chiếc đèn đuôi xe khuất hẳn,
Diệp Nam Sênh mới khẽ nói: “Anh nói xem, rõ ràng ở đây anh ta lái chiếc
xe của Đức sang trọng là thế, vì sao ở Bắc An lại lái Chery QQ, hơn nữa
chẳng phải anh ta không xuất hiện trong những hoạt động công khai ư? Vì
sao lần này lại ra mặt ký sách?”.
Những vấn đề này Cung Khắc cũng đã chú ý tới từ lâu, nhưng bây giờ điều anh chú ý hơn cả là người phụ nữ ở bên cạnh Chu Tác Thổ.
“Túi xách màu xanh khổng tước, iPhone dài khoảng hai phần ba lòng bàn tay, bên trên có dán lớp bảo vệ họa tiết da báo, ừm…”
Diệp Nam Sênh tắm rửa xong, khi chui ra khỏi phòng tắm, Cung Khắc đang nói
chuyện điện thoại. Cô nghe thấy những lời đó, vừa lau tóc vừa xen vào:
“Anh muốn nói tới cô gái đi cùng Chu Tác Thổ phải không? Là mẫy giới hạn số lượng mới tung ra thị trường tháng này của LV, mời hẳn nữ thần
Catherine Deneuve của Pháp về quay quảng cảo, toàn thế giới chỉ có năm
mươi chiếc, tại châu Á thì Hồng Kông, Nhật Bản, Hàn Quốc, mỗi nước có
một chiếc. Em cũng tò mò, người nào mà nhiều tiền như vậy?”.
Tiếng nói của Diệp Nam Sênh đổi lại sự trầm mặc của Cung Khắc, anh nhìn chằm
chằm cô một lúc lâu rồi nói vào điện thoại: “Nghe rõ chưa? Kiểm tra cửa
hàng LV tại Hồng Kông, ở đó chắc là có thông tin khách hàng”.
Anh cúp máy, đón lấy chiếc máy sấy trong tay Diệp Nam Sênh, sấy tóc cho cô.
Diệp Nam Sênh gối đầu lên đùi Cung Khắc, an tâm hưởng thụ cảm giác năm đầu
ngón tay anh luồn qua mái tóc mình, nhẹ nhàng lướt qua da đầu. Người đàn ông rất gầy, đùi cũng chẳng có thịt mấy, Diệp Nam Sênh đặt tay giữa mặt mình và đùi của Cung Khắc. Bàn tay nhiều thịt của cô áp lên bộ xương
gầy gò của Cung Khắc, bất ngờ có cảm giác ấm áp và hòa hợp.
“Nam Sênh, em quen thuộc những kiếu túi xách đó đến vậy, em cũng muốn một cái như vậy sao?”
“Không muốn.”
“Thật hả?”
“Em là người hay nói dối sao?” Diệp Nam Sênh lật người, nằm đối mặt với
Cung Khắc: “902, em biết anh nghĩ gì. Nếu em thật sự thích thú, em sẽ
bảo anh mua cho em. Mấy thứ xa xỉ đó trong mắt em chẳng có chút tác dụng gì cả”.
“Con gái chẳng phải đều thích ư?” Cung Khắc có chút mơ
hồ. Mấy tháng sau khi kết hôn, họ dường như luôn có những vụ án nên phải bận rộn không ngừng, chẳng biết từ bao giờ, mái tóc của Diệp Nam Sênh
đã dài ra nhiều.
“Chúng ta ngủ bên nhau lâu như vậy, anh lại nghi ngờ em không phải con gái sao!” Diệp Nam Sênh giơ ngón tay chọc vào
bụng Cung Khắc: “Mấy thức đó đúng là có thể khiến người ta ngưỡng mộ em, khiến em tăng thêm cảm giác hư vinh. Ngoài những điều này ra thì nó còn có thể cho em được gì? Nó không thể sấy tóc giúp em, chẳng thể an ủi em mỗi khi em buồn, càng không thể ngày ngày cho em một cái ôm ấm áp vào
mỗi bình minh. Toàn là những thứ chết tiệt, ngoài việc khiến em đau đớn
vì mất đi vài số không ra thì chẳng có tác dụng gì hết!”.
Câu nói Diệp Nam Sênh đúng với một câu, mỗi thứ đối với mỗi người khác nhau lại có ý nghĩa khác nhau. Có lẽ đó là thứ mà người khác theo đuổi cả đời,
nhưng trong mắt Diệp Nam Sênh lại không bằng người đàn ông diện mạo bình thường trước mặt một chút xíu nào.
“Nam Sênh”. Sấy khô tóc cho
cô xong, Cung Khắc tắt máy đi, không còn tiếng ro ro của máy sấy, căn
phòng yên ắng hơn nhiều. Diệp Nam Sênh xoay người, chuyển sang nằm
nghiêng trên chân Cung Khắc. Cô nhìn vào mắt anh, đó là một đôi mắt đen
láy, lấp lánh ánh sang, bầu trời đêm đẹp nhất cũng chỉ đẹp đến thế mà
thôi. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy gương mặt đó càng lúc càng sát
lại, chợt nuốt nước bọt: “Hử?”.
“Còn có một chuyện mà túi LV
không làm được…” Không đợi Diệp Nam Sênh hiểu rõ tình hình, nụ hôn của
902 đã nhiệt tình men theo khóe môi cô trượt xuống cổ, sự ấm áp và ướt
át cứ thế lan rộng, cuối cùng hóa thành sự nhịp nhàng ở một điểm nào đó, như những màn pháo hoa bùng nổ, đưa hai con người ấy lên tận thiên
đường.
“Tình cảm” còn hấp dẫn người ta hơn tưởng tượng, Cung Khắc không kìm chế được bản thân mỗi lần chìm đắm. Ban đầu Diệp Nam Sênh còn không tập trung, cô đang nghĩ tới việc có cần xem kết cục của Cháy đêm 2 không, hoặc còn có một người mất tích là Đồng Đan Thanh.
Nhưng
cuối cùng, Cung Khắc khăng khăng biến mọi lo lắng của Diệp Nam Sênh
thành những âm thanh của mật ngọt… tới tận khi trời sáng.
Rõ ràng chuông cửa còn dậy sớm hơn cả người trong phòng. Cung Khắc mở mắt
ra, chau mày nhìn người con gái bên cạnh mình, Diệp Nam Sênh vẫn còn
đang say ngủ. Cung Khắc cẩn thận xuống giường, đắp chăn cho Diệp Nam
Sênh, lúc ấy mới mặc quần áo ra mở cửa.
Đứng trước cửa, từ tiếng
chuông từ tốn chậm rãi ấy, Cung Khắc đã sớm đoán ra người đến là ai. Vừa mở cửa, quả nhiên Quan Sở đã đứng đó, bên cạnh còn có bạn nhỏ Cung Tiêu Đằng.
Gần đây bận rộn phá án, Đông Đông tạm thời được đón tới
nhà bố hai. Gặp được bố, Đông Đông vui lắm, cửa vừa mở nó đã nhào về
phía Cung Khắc, ôm chầm lấy chân anh.
Cung Khắc xoa đầu con gái, “Hình như cao lên rồi?”.
“Cao thêm hai phân rồi. Khắc à, Đông Đông cũng khỏe ăn lắm, còn tiếp tục ăn
như vậy nữa, nhà tớ sạt nghiệp mất…” Cách nói chuyện của Quan Sở vẫn
vậy, ba câu không thể rời khỏi chuyện tiền bạc. Đông Đông đã sớm biết bố hai có thói quen này, nó chống tay lên hông, tỏ ra người lớn: “Bố hai,
mẹ hai bảo con giám sát bố đấy!”.
Thôi được rồi, người vợ cuối
cùng cũng hứa sẽ làm hòa với anh đã đưa ra điều kiện đầu tiên là: Anh
phải làm một người đàn ông rộng rãi.
Rộng rãi, không có nghĩa là
không để ý tới tiền! Không để ý, không để ý, không để ý… Quan Sở thầm
lẩm nhẩm trong lòng như đang tự thôi miên mình.
Cũng có chút tác dụng đấy.
Mười phút sau, Diệp Nam Sênh bị Đông Đông kéo dậy khỏi giường mang theo cái
đầu bù xù như tổ quạ chui vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Quan Sở
và Cung Khắc ngồi trong phòng sách nói chuyện.
“Vụ án còn chưa
phá được?” Quan Sở biết vụ án mất tích liên hoàn này, nhưng gần đây bận
chuyện gia đình nên không hỏi được Cung Khắc nhiều. Vì thế hôm nay anh
ấy đột nhiên nhắc tới khiến Cung Khắc bất ngờ. Anh gật đầu, “Có những
chỗ vẫn chưa rõ ràng”.
Cung Khắc không ngờ Quan Sở bỗng cười gian trá. Anh ấy cười tới tận khi Cung Khắc sắp chau mày mới thôi, ho hai
tiếng rồi hắng giọng: “Vậy trong vụ án mất tích đó, có phải có một người tên là Khúc Tam Nguyên không? Hôm qua anh ta tới chỗ tớ khám bệnh”.
Thật ra định nghĩa tới bác sĩ tâm lý chỉ có thể xem bệnh tâm thần có chút bó hẹp, bệnh tâm thần là một chứng y học lâm sang, có tên gọi đầy đủ là
“Bệnh tâm thần và y tế học tâm thần”, nghiên cứu các nguyên nhân gây trở ngại tâm thần, cơ chế phát bệnh, hiện tượng lâm sang, quy luật phát
triển, cách trị liệu cùng với cách hồi phục, mà trở ngại tâm thần có sự
khác biệt tuyệt đối với những người điên mà mọi người thường biết. Chứng tự kỷ, đãng trí tuổi già và những chướng ngại tình cảm đều bao gồm
trong môn khoa học này.
Thế nên việc Khúc Tam Nguyên tới bệnh viện tìm chuyên gia khai thông về mặt tâm lý là Quan Sở để khám bệnh không quá kỳ lạ.
“Trong lòng anh ta có một nút thắt nặng nề, thế nên tớ đã tiến hành trị liệu
thôi miên cho anh ta, sau đó vô tình biết được một số chuyện liên quan
tới vụ án này.” Quan Sở nháy mắt, “Nhưng nếu tớ nói chuyện của Khúc Tam
Nguyên cho cậu tức là bán đứng bí mật riêng tư của bệnh nhân. Như vậy
không hay lắm, Cung, cậu nói có đúng không?”.