Type: Mục Y Nhan
Mưa đêm, Thẩm Xảo và Kha Nhất Bình che một chiếc ô, đi trên con đường ướt
rượt. Chiếc ô đã rách, thiếu mất một chiếc gọng, có nước mưa nhỏ xuống
từ nơi không được chống đỡ ấy, làm ướt một khoảng trên bả vai của Kha
Nhất Bình. Cách đó không xa có chút ánh sáng lấp lánh, là một sạp hàng
bán thịt xiên luộc còn chưa dọn hàng. Thẩm Xảo xoa xoa cái bụng sôi òng
ọc, rồi lại nhìn bả vai Kha Nhất Bình, đề nghị: “Chúng ta ăn chút gì,
nhân tiện tránh mưa một lát, đợi mưa nhỏ lại rồi đi nhé?”.
Kha Nhất Bình gật đầu tỏ ý đồng tình.
Thẩm Xảo lục hết tiền lẻ trong túi áo, mua ba xiên sò Bắc Cực rồi lại chọn
hai xiên cá viên cho Kha Nhất Bình, cô nhớ là anh ấy thích ăn món này.
Trả tiền xong, sau khi mở nồi, chủ quán lấy xiên cho họ từ một nồi nước
sôi sùng sục. Thẩm Xảo quay đầu nhìn bạn trai.
Kha Nhất Bình đang đứng trong một con hẻm bên cạnh sạp hàng, nhìn ngang nhìn dọc. Thẩm Xảo không hiểu anh ấy đang nhìn cái gì, định gọi anh ấy quay về, đã nói là
tránh mưa giờ lại đứng dưới mưa là thế nào?
Còn chưa lên tiếng,
tiếng ông chủ gọi cô tới lấy đồ đã vọng đến, Thẩm Xảo đành đi lấy đồ
trước. Nhưng khi ngẩng đầu lên thì đã không thấy Kha Nhất Bình ban nãy
đâu nữa, trước sau mới chỉ có mấy giây. Cô nhìn quang ngó quất, xung
quanh là con đường nhựa thẳng tắp, cũng chẳng có chiếc xe nào, gần đây
con chẳng có ai.
Mưa đã nhỏ hơn lúc nãy một chút. Thẩm Xảo đặt đồ xuống, chạy mấy bước vào trong con hẻm: “Nhất Bình, ăn thôi…”.
Cô ngẩn người, con hẻm đó thì ra là một hẻm cụt, dưới ánh sáng u tối cô vẫn nhìn rõ, bên trong hoàn toàn không có ai.
Cô cúi người, nhặt một chiếc móc chìa khóa bằng kim loại hình con mèo máy
Doraemon gần đó, là của Kha Nhất Bình. “Nhất Bình…” Cùng với dự cảm
chẳng lành, một cơn gió lạnh thổi từ sau lưng tới, giống như có ai đang
khóc…
Tiếng thủy tinh vỡ ngắt ngang cảm xúc của những người
trên tàu hỏa, bầu không khí ban nãy còn tĩnh mịnh bỗng chốc tan thành
mây khói trong một loạt những lời “Xin lỗi” và “Không có gì”. Vì nghe
quá chăm chú, Diệp Nam Sênh giữ nguyên mãi một tư thế, khiến bây giờ cổ
cô đau như bị chuột rút.
“Bắt đầu có hứng thú với những câu
chuyện trinh thám hư cấu này từ khi nào vậy?” Cung Khắc xoa cổ cho Diệp
Nam Sênh, biểu cảm có phần khó xử. Diệp Nam Sênh lại chẳng hề cảm động,
từ trước đến giờ cô đã yêu thích kiểu văn học này, trước đây còn viết
bản thảo gửi cho tạp chí. Nhưng kể từ lúc quen biết người nào đó, cô
không còn thời gian để tâm tới đam mê và sở thích này nữa.
Bây
giờ họ đang trên đường tới một thành cổ nào đó ở phía Tây Trung Quốc,
thành cổ là trạm cuối cùng của tuần trăng mật lần này. Có lẽ biết rõ hai người họ đều không thích kiểu đi chơi thoải mái ra tận nước ngoài nên
bà Mục – người sắp xếp lịch trình cho họ đi tuần trăng mật – đã nhất
loạt chọn những thành phố trong nước, đều không phải là đô thị loại I,
không có những tòa tòa nhà xi măng cao sừng sững, nhưng có thể nhìn thấy những cảnh đẹp tự nhiên mà cả đời hiếm khi được diện kiến. Chỉ có một
điểm…
“Bà Mục chắc chắn là học thói xấu của Quan Sở rồi, máy bay
cũng không cho chúng ta ngồi, dọc đường không ngồi tàu hỏa cũng ngồi
thuyền, em say đứ đừ.” Được Cung Khắc xoa bóp, cổ đã dễ chịu hơn, Diệp
Nam Sênh cười tít mắt, oán trách như một con mèo. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn giơ tay ra nói với cô gái trẻ ngồi đối diện: “Có thể cho tôi
mượn xem cuốn sách này không?”.
Trông đối phương có vẻ giống một
nữ sinh, buộc tóc đuôi ngựa, trước ngực ôm chiếc ba lô hai quai mà cô bé đeo trước khi lên tàu, có một cuốn sách đang được úp ngược xuống ba lô, chính là cuốn cô ấy vừa đọc. Cô nữ sinh vừa giúp người ngồi cạnh dọn
dẹp nước hoa quả bị dây ra, trở về chỗ ngồi đang ngơ ngẩn, cho tới tận
khi Diệp Nam Sênh liên tục gọi hai tiếng, cô ấy mới hoàn hồn.
“Ồ.” Cô bé đưa sách, “Nếu chị thích thì em tặng chị”.
Diệp Nam Sênh ngây ra, cô chẳng qau chỉ muốn mượn xem một chút mà thôi, cô
bé này cũng rộng rãi quá đấy. Nhận ra sự do dự của Diệp Nam Sênh, cô bé
đó xua tay: “Không sao, cuốn sách này em đã đọc xong rồi, hơn nữa cuốn
này chưa có kết thúc, mấy người này mất tích ra sao, hung thủ phạm tội
bằng cách nào đều chưa được giải thích. Em đợi có kết cục sẽ mua một
cuốn kỷ niệm. Với lại, sách hay thì phải chia sẽ đúng không ạ, em là
‘fan’ trung thành của Bạch Dương đấy!”.
Câu giải thích của cô bé
hợp tình hợp lý, trong lúc còn đang cảm thán thanh niên thời nay quá tùy tiện trong việc tiêu tiền, Diệp Nam Sênh đã lật mở trang bìa lót của
cuốn sách, trên đó là hai chữ được viết bằng những nét sắc sảo bén nhọn: Cháy đêm. Bên cạnh, dọc từ trên xuống là tên của tác gủa được viết theo thể chữ Tống – Bạch Dương.
Sách không dài, dày khoảng ba
trăm trang. Khi sắp xuống tàu, Diệp Nam Sênh đã nhìn chằm chằm vào bìa
sách, vừa cảm thán vừa mài răng. Cung Khắc đang sửa soạn hành lý, khi
ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của vợ, anh khẽ thở dài, giơ tay véo
má Diệp Nam Sênh: “Khuôn mặt này của em ấn một cái lên bột mỹ ướt là có
thể nhanh chóng làm thành mỳ tôm rồi. Sao vậy?”.
Không để ý tới
lời nói đùa của Cung Khắc, Diệp Nam Sênh vẫn cứ chau mày, “Sách viết quá hay, chỉ có điều chưa viết xong nên cảm thấy bứt rứt quá”.
“Ồ,
kể về chuyện gì vậy?” Tàu hỏa đã tới ga, Cung Khắc một tay xách hành lý, một tay dắt Diệp Nam Sênh, dẫn cô xuống tàu. Diệp Nam Sênh nghiêng đầu, vừa đi vừa dông dài: “Kể về một vụ án mất tích liên tục mấy người trong một thành phố. Cách thức họ mất tích khá kỳ bí, đều ở một nơi giống như phòng kín vậy, rồi biến mất vô cớ…”.
Cung Khắc ngắt lời, nhắc
nhở cô để ý bậc thềm dưới chân. Tới khi Diệp Nam Sênh xuống hẳn phía
dưới, anh phủi bụi trên quần áo của cô và nói: “Tham gia nhiều vụ án như vậy rồi mà em vẫn còn tin những chuyện này?”.
Trong mắt Cung
Khắc, ngoại trừ những cuốn sách phân tích các vụ án được xây dựng dựa
trên nền tảng thực tế ra, thì những tiểu thuyết suy luận huyền nghi
giống như Cháy đêm anh thường không đọc.
Ban đầu Diệp Nam Sênh có chút bất mãn với thái độ xem thường văn học và những công việc phía sau con chữ của Cung Khắc. Nhưng cùng với những bước chân đi dần ra khỏi ga tàu, sự bất mãn của cô cũng bị bầu không khí cổ kính ở ngay trước mắt
đây chôn kín xuống tận đáy lòng.
Thành cổ đầu tháng chín, bầu
không khí đều đều yên ả, ga tàu cũng không đầy rẫy những người bán hàng
rong cố gắng chèo kéo khách nưh những thành phố trước. Đứng trên mảnh
đất này, Diệp Nam Sênh cảm thất thật tự tại.
Lúc bắt taxi, Diệp
Nam Sênh lại nhìn thấy cô gái đọc sách ban nãy ngồi trên tàu. Cô gọi cô
bé ấy, định trả lại sách cho cô ấy nhưng cô nữ sinh đó đi rất nhanh,
chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Diệp Nam Sênh đành thôi.
Họ sắp xếp ở lại thành cổ bốn ngày, sau đó sẽ trở về Lâm Thủy. Vào mấy
ngày trước đám cưới, Cung Khắc đã cho Diệp Nam Sênh xem một thứ, là thư
mời anh chính thức ở lại trường cảnh sát Lâm Thủy giảng dạy. Vì Diệp Nam Sênh, Cung Khắc đã lựa chọn ở lại thành phố mang những kỷ niệm không
được vui vẻ đối với anh. Vì chuyện này, Diệp Nam Sênh đã cảm động vô
cùng, cô đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến dành cho Cung Khắc. Cũng vì chuyện này, Cung Khắc sốt cao ba ngày, suýt nữa làm lỡ dở hôn lễ của họ.
Thế nên, lúc này đây, đối mặt với lời đề nghị
được đích thân xuống bếp làm một bữa kết thúc chuyến du lịch trăng mật
của họ, Cung Khắc thông minh đưa ra ý kiến, buổi tối tới thành cổ sẽ có
một con đường đầy món ngon nổi tiếng.
Con đường ấy nằm ở thành
Đông, từ khách sạn đi ra cửa, họ bắt một chiếc xe kéo, đón cơn gió đêm
từ từ thổi, đi về phía thành Đông. Người kéo xe là một người đàn ông
Đông Bắc đã ngoài bốn mươi, chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng đón gió Tây Bắc, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ngoài đang chống lên tay vịn.
Ông ấy là một người rất khéo miệng, biết Diệp Nam Sênh và Cung Khắc muốn tới đường ẩm thực nên đã tích cực giới thiệu các món ăn ngon ở đó: “Món vịt om ở phủ Lý Quốc là tuyệt nhất thành cổ, nhưng quán đó hơi nhỏ, giờ này hai cô cậu tới đó lại phải mất một lúc để xếp hàng, tên của cửa
hành bánh nướng Điền Ký có hơi thô nhưng món ăn thì ngon lắm, nổi tiếng
với món bánh mũ rơm, còn có mấy món ăn bảng hiệu nữa. Hai cô cậu nếu
không chê nhà hàng đó nằm hơi khuất thì tôi đưa hai người tới đó?”.
Diệp Nam Sênh thích ăn mấy món có bột mỳ nên dĩ nhiên rất tán thành đề nghị
của bác phu xe. Cung Khắc cũng không phản đối. Thế là giữa đêm, một
chiếc xe kéo mái đỏ với chiếc cờ nhỏ màu vàng đung đưa trước đầu xe
xuyên qua dòng người tấp nập, thẳng tiến tới điểm đích.
Điểm đến
quả thực hơi hẻo lánh, còn mấy bước nữa thôi là đi tới tận cùng con
đường ẩm thực rồi. Nhưng hiện tại có rất đông người ở đây, chẳng qua là
không phải khách tới ăn. Sắc đêm nồng đậm mà vẫn nhìn rõ huy chương hình lúa mạch trên vai áo của mấy người đứng trước cửa.
Không xui xẻo vậy chứ, chúng ta còn đang đi tuần trăng mật mà? Nhìn thấy có cảnh sát ở đó, Diệp Nam Sênh đánh mắt nhìn Cung Khắc, anh cũng chỉ biết nhún vai,
tỏ ý rằng mình cũng chẳng biết làm sao.
Bác phu xe vẫn chưa đi mà dừng xe lại, đứng trước cửa ngây người một lúc rồi đi thẳng tới.
Thì ra là có quen biết à! Diệp Nam Sênh lại nhìn Cung Khắc bằng ánh mắt
“Hóa ra là thế”. Nhưng lần này Cung Khắc không để ý tới cô nữa, anh đang nghe mấy người cảnh sát kia nói chuyện.
Họ có vẻ không phải
những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, nói chuyện còn không kiểm soát được
âm lượng, chỉ vài câu đã để Cung Khắc nghe ra ngọn ngành. Thì ra con gái của chủ cửa hàng này mấy hôm trước từ nhà bà ngoại về, tối qua vẫn còn
ngủ yên lành ở nhà, sáng sớm nay tỉnh dậy, người chủ quán phát hiện con
gái đã mất tích.
“Là cô ấy à!” Đồng chí cảnh sát nhận được tin
báo đang hỏi chuyện, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói như vậy, lạnh
buốt khiến anh ta rùng mình. Người cảnh sát quay đầu lại, nhìn thấy một
cô gái tóc dài đang ngó đầu nhìn bức ảnh trong tay mình. Theo phản xạ,
cậu ta lùi sau một bước, lần sờ bên hông.
Diệp Nam Sênh hết hứng
thú vì phản ứng của người cảnh sát trước mặt. Cô khụt khụt mũi lẩm bẩm:
“Có cần phải thế không? Cảnh sát đi tuần hàng ngày thì không mang theo
đạn thật đâu, hù được ai chứ?”.
Khuôn mặt người cảnh sát bỗng
chốc từ trắng bệch hóa đen sì. Trước khi cậu ta nổi xung lên, Cung Khắc
đã vội đứng giữa cậu ta và Diệp Nam Sênh, chắn tầm nhìn của cậu ta: “Ý
của vợ tôi là người mà các anh muốn tìm, chúng tôi vừa mới gặp”.
“Ở đâu? Khi nào?” Cậu cảnh sát đang sầu não vì vụ mất tích không chút đầu
mối này, bỗng dưng trước mắt xuất hiện hai người tự nhận là từng gặp
người mất tích. Cậu ta kích động lắm nhưng đồng thời cũng đánh giá họ
bằng vẻ hoài nghi, có vẻ như đang cân nhắc xem lời nói của anh có đáng
tin cậy hay không. Cung Khắc mặc kệ cậu ta, “Bốn ngày trước, tại ga tàu. Chúng tôi ngồi cùng một chuyến tàu”.
Cậu cảnh sát xua tay, nét
mặt hụt hẫng: “Người ta mất tích tối qua. Thôi được rồi, được rồi, người không liên quan bớt tới gây rối đi, đừng làm ảnh hưởng tới việc điều
tra của chúng tôi”.
Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Nhưng Cung Khắc không giận dữ. Anh xoay người đứng bên cạnh bà chủ quán: “Cô gái cô có bạn trai không?”.
Bà chủ lắc đầu, ánh mắt mê muội, “Không có, nó mới 13 tuổi, sao có thể có bạn trai được?”.
“Vậy trong lớp của cô bé có cậu bạn nào họ Lý hay họ Lưu, có quan hệ thân thiết với cô bé không?”
Bà chủ lại lắc đầu, “Con gái tôi không thân mấy với các bạn nam. Người duy nhất trong lớp nó chơi cùng là một cô bé tên Lâm Dĩnh”.
Cung Khắc xoay người về phía cảnh sát: “Đi tìm Lâm Dĩnh đi, tìm được người đó thì cũng tìm được người này”.
“Dựa vào đâu tôi phải tin anh? Anh là ai chứ?” Cậu cảnh sát không phục,
nhưng bị một người nhiều tuổi hơn đứng cạnh ngăn lại. Người cảnh sát lớn tuổi thì thầm mấy câu vào tai cậu cảnh sát. Cậu ta quay phắt đi, sang
bên cạnh gọi điện thoại.
Người cảnh sát lớn tuổi đi gần tới trước mặt Cung Khắc, dò hỏi: “Có phải anh họ Cung không?”.
“Cung Khắc.”
“Là anh à…”
Cậu cảnh sát gọi điện thoại mất đúng một tiếng, khi cậu ta quay về thì
người cảnh sát kia đã ngồi trong quán uống trà với Cung Khắc và Diệp Nam Sênh từ lâu, bên cạnh là bà chủ quán với nét mặt vẫn thấp thỏm, xa hơn
nữa là bác phu xe vẫn còn chưa đi.
“Tìm được người rồi…” Cậu cảnh sát ủ dột. Người được tìm thấy trong một hộp đêm ở thành cổ. Lâm Dĩnh
cũng ở đó, thì ra hai người họ hẹn trước sẽ cùng bỏ nhà ra đi nhưng
không có tiền, thế là Lâm Dĩnh đề xuất tới hộp đêm làm tiếp viên. May
mắn là cảnh sát tới kịp, khi đó một người đàn ông béo mập tướng mạo xấu
xí đang đè cô nữ sinh xuống sofa, Lâm Dĩnh ngất xỉu dưới đát, khuôn mặt
bị sưng tấy mấy chỗ.
Hôm đó, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh cuối cũng vẫn chẳng được thưởng thức món bánh mũ rơm của cửa hành Điền Ký. Nhân
lúc bà chủ vào nhà thu xếp cho con gái, Cung Khắc thì thầm với người phu xe: “Muốn chăm sóc mẹ con họ, trước hết phải học cách làm một ông bố
dượng tốt”.
Người lái xe ngẩn người, biểu cảm rõ ràng đang muốn nói: Làm sao cậu biết vậy?
Khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của người cảnh sát lớn tuổi, Cung Khắc chỉ nhận lấy một chiếc ô của đối phương, nắm tay Diệp Nam Sênh từ từ đi về.
Cơn mưa đột ngột rơi xuống, rả rích rả rích, lúc to lúc nhỏ. Đ được một
lúc, Diệp Nam Sênh chỉ vào một hàng bán bánh rán trên đường và nói: “Đói chết mất, hay là chúng ta ăn cái kia nhé?”.
Cung Khắc gật đầu.
Trả tiền xong, Diệp Nam Sênh nhìn những chiếc bánh trên sạp hàng của ông
chủ, lớp bột trắng dần dần đông lại, bên trên còn rải trứng, mùi trứng
thơm phức xộc lên mũi. Diệp Nam Sênh ra sức hít hà, “902, thơm quá đi!”.
Cung Khắc không trả lời cô, Diệp Nam Sênh ngẩng đầu nhìn thấy anh đang đờ
người đứng đối diện một con hẻm nhỏ. Cảnh tượng này rất quen, cô đang
nhớ lại xem vì sao lại quen, nhưng tư duy bỗng bị một tiếng “Xong rồi”
của chủ quán ngắt ngang.
“Dạ.” Cô đáp rồi đón lấy bánh. Khi quay
đầu lại, chỗ ban nãy Cung Khắc đứng đã không một bóng người. Cô nhìn
trái ngó phải, xung quanh là con đường nhựa thẳng tắp, cũng không thấy
bóng một chiếc xe nào, gần khu vực này càng không có người.
“902…” Một suy nghĩ đáng sợ nhanh chóng len lỏi trong lòng cô, cô đi từng bước, từng bước lại gần con hẻm.
Á!
Tiếng kêu thất thanh như một tia chớp rạch ngang bầu trời, tựa hồ truyền đạt cả sự kinh hoàng tới từ địa ngục…