Khi Lý Vân chết, đầu lìa khỏi xác. Tới bây giờ Lý Bảo Trụ vẫn còn nhớ dáng
vẻ trợn tròn mắt, sợ hãi bước giật lùi của mình lúc cảnh sát sát địa
phương đưa ông đi nhận xác. Tóc con gái lúc đó đã rất dài rồi, vốn dĩ
vừa đen vừa bóng nhưng vì máu mà bê bết dính vào da đầu. Từ xa, mái tóc
được kéo ra rất dài, cách đó một đoạn nữa chính là cơ thể đã lìa khỏi
đầu.
Vụ án của con gái ông đã kéo dài mấy năm, trở thành một vụ
án treo. Lý Bảo Trụ đợi cảnh sát minh oan cho con gái mà đợi tới khi tóc bạc trắng, cánh tay biến dạng, hy vọng phá được án trở nên mong manh.
Phải làm sao đây?
Người ở quê nói thôi bỏ đi, ông còn con trai mà.
Thật sự có thể bỏ đi như vậy sao? Lý Bảo Trụ trùm chăn ngồi trên giường nghĩ cả một đêm, ngày hôm sau cầm theo chút tiền ít ỏi còn lại trong nhà,
tới Thanh Xuyên.
Ông không ngờ, chỉ là một sự thật, cảnh sát điều tra lâu như vậy không có kết quả, sao ông lại có thể bắt gặp một cách
trùng hợp như vậy được?
Ông còn nhớ hôm đó mới qua lễ Giáng sinh
đúng một ngày, mấy nhà hàng ông nhận gom rác làm ăn tốt vô cùng. Ông bận tới tối mới thu dọn xong, đang chuẩn bị về nhà, ngẩng đầu lên vừa hay
nhìn thấy mấy người đang đi về phía mình, một trong số đó chính là Vu
Đại Khánh mà ông luôn theo dõi, quan sát.
Họ gồm hai nam, hai nữ, khoác vai bá cổ đi trên đường. Cô gái mặc váy da vừa ngắn vừa bó, càng
trở nên nổi bật trong ngày đông lạnh giá. Lý Bảo Trụ và họ lướt qua nhau đúng chỗ một cái nắp cống. Mắt của nắp cống làm kẹt đôi giày cao gót
của cô gái đó, đội ngũ vốn đã bát nháo càng trở nên tán loạn.
Cô gái bị vướng gọi người đàn ông: “Đại Khánh, qua đây giúp em”.
Lý Bảo Trụ nhìn thấy Vu Đại Khánh nheo mắt, lảo đảo đi về phía người con gái, “Giúp em, anh có lợi lộc gì?”.
“Aiya, cả người em từ trên xuống dưới đều là của anh, còn lợi lộc cái nỗi gì?”
Vu Đại Khánh cười gian: “Anh thích cái tính lẳng lơ này của em đấy, không giống vài đứa không thức thời”.
“Phải rồi, anh Đại Khánh của chúng ta đúng là tàn nhẫn, chơi con đàn bà đó,
cảnh sát bao năm nay vẫn chưa phá được án. Mà nó cũng thật là, giả vờ
thanh cao nỗi gì, bảo nó bán nó không bán, dạy nó ăn trộm nó cũng không
ăn trộm, còn nói phải kiếm tiền chu cấp cho em trai, xì!”
Người
phụ nữ bị Vu Đại Khánh bế ngang người lên cười với cô gái đang ở trong
lòng gã đàn ông còn lại: “Cô vẫn không biết à, Lý Vân đâu phải người
đầu tiên bị anh Đại Khánh khử…”.
Cô gái còn chưa nói xong, trong
ánh mắt của Vu Đại Khánh đã xuất hiện tiếng “suỵt”, “Nhỏ tiếng thôi, em
định tiễn anh vào tù đấy hả?”.
Sau đó là tiếng cười của mấy người đó khi hiểu ý nhau.
Bọn chúng đâu giống đang nói về một mạng người mà chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến vậy.
“Nếu ông đã biết ai là hung thủ, vì sao không nhờ cảnh sát giúp đỡ?” Từ sau
khi làm cảnh sát, đây không phải lần đầu tiên Hình Bân gặp phải vụ án có “nỗi khổ” như thế này. Lần nào anh ấy cũng hỏi kẻ phạm tội một câu: “Vì sao phải lựa chọn cách giải quyết phi pháp mà không phải là tìm cảnh
sát giúp sức?”.
Nhưng câu trả lời anh nhận được về cơ bản đều
giống với Lý Bảo Trụ: Cảnh sát không giúp được tôi, các người sẽ chỉ
nhấn mạnh chứng cứ với chúng tôi. Nhưng ngoại từ việc tai nghe mắt thấy, tôi không có chứng cứ.
Đó cũng là nỗi khó xử anh hiểu được sau
khi làm cảnh sát, nói chuyện phải dựa vào chứng cứ, dựa vào sự thật, nếu không sẽ rất khó lập án. Hình Bân cũng chẳng còn cách nào.
Anh ấy đặt bút xuống, “Khai báo về quá trình phạm tội cụ thể đi”.
“Chẳng có quá trình nào cả, sau đó tôi tới mấy bãi rác mà đám Vu Đại Khánh
thường đến, lâu dần thì cũng quen mặt…” Nói tới đây, Lý Bảo Trụ chợt
ngưng bặt. Hình Bân gõ lên mặt bàn, “Nói tiếp đi”.
Thật ra bây
giờ nghĩ lại, Lý Bảo Trụ bỗng nhận ra hình như mình đã bị lợi dụng, sau
khi cắn chặt răng đấu tranh tâm lý một hồi, ông nghĩ chi bằng cứ khai
hết.
“Nhưng nếu không có người đó dạy tôi cách thực hiện, có thể tôi cũng không biết phải ra tay như thế nào…”
Ông còn nhớ hôm đó ông dọn việc sớm, mấy nhà hàng kinh doanh vắng vẻ nên
chưa tới chín giờ ông đã về nhà. Nằm trên giường, Lý Bảo Trụ lăn qua lăn lại, không sao ngủ được, chuông điện thoại vang lên đúng lúc tâm trạng
ông đang bực dọc.
Giọng của đối phương không có gì đặc biệt, nghe ra là một người đàn ông khá trẻ. Người kia ho một tiếng sau đó hỏi
thẳng ông: “Muốn trả thù cho con gái không? Tôi có thể giúp ông”.
Đàu tiên Lý Bảo Trụ rất sửng sốt, sau đó hông tin. Đối phương có vẻ như
hiểu được suy nghĩ của ông, nói với giọng nhẹ nhàng: “Ông không tin cũng không sao, tôi sẽ khiến ông tin”.
Thế là trong mấy ngày tiếp
theo, Lý Bảo Trụ luôn nhận được điện thoại của người đàn ông bí ẩn đó.
Đối phương không nói nhiều, chỉ nói cho ông biết tối nay, ai trong số
bốn kẻ đó sẽ xuất hiện ở đâu.
Lý Bảo Trụ đi xem và quả đúng thế thật, cả thời gian, địa điểm và số người đều trùng khớp. Lý Bảo Trụ không thể không tin.
Cũng vào buổi tối khi ông đang do dự có nên cầu xin sự trợ giúp của người
đàn ông thần bí kia không thì anh ta gọi tới lần nữa. Người đó nói: “Bây giờ có một cơ hội có thể ông trả thù cho con gái, hơn nữa bản thân ông
cũng không bị cảnh sát nghi ngờ. Nếu ông lựa chọn từ bỏ thì đây sẽ là
lần cuối cùng tôi gọi cho ông”.
Lý Bảo Trụ không từ bỏ, thế là đã mượn thời cơ đám trộm cướp vì chuyện của Diệp Nam Sênh bị cảnh sát vây
bắt, ông làm theo chỉ thị của người thần bí, trước sau lấy cớ đưa đồ ăn
và chuyển lời để lừa bốn người đó tới một góc khuất rồi giết hại.
“Tôi chỉ không ngờ Vu Đại Khánh lại không chết ngay trong lần đầu, nên theo
chỉ thị sau đó của người kia, tôi sắp xếp vụ nhảy lầu, muốn ngụy trang
thành tự sát, không ngờ vẫn bị các anh vạch trần.”
Lý Bảo Trụ
thật thà chất phác đưa còng tay lên lau khóe miệng: “Bây giờ tôi chỉ hy
vọng Chính phủ đừng để con trai tôi bị liên lụy, tất cả đều do tôi làm.
Nó không biết gì hết, thật đấy, cầu xin Chính phủ”.
Mười
phút sau, Hình Bân trở về phòng làm việc, trong tay cầm lời khai tới từ
một gian phòng khác, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh được. Cái bẫy này là do anh ấy giăng ra, trước tiên tìm một người mạo danh Lý Bảo Trụ để kích động Quý Lý Lý rồi lại lấy Quý Lý Lý ra ép Lý Bảo Trụ.
Bây giờ xem ra trong cái bẫy này, anh đã thắng, còn hoàn thành vượt mức.
Quý Lý Lý và Lý Bảo Trụ như có hẹn trước vậy, lần lượt tới nhận mọi tội
lỗi. Dụng ý của họ rất rõ ràng, không muốn để đối phương liên lụy. Nhưng từ những bằng chứng cảnh sát nắm được tronh tay, không khó nhận ra,
hung thủ chính là Lý Bảo Trụ, còn Quý Lý Lý là người vạch kế hoạch chủ
yếu trong vụ Vu Đại Khánh bị sát hại.
Thật ra để Vu Đại Khánh
nhảy lầu rất đơn giản, Quý Lý Lý chẳng qua chỉ tiết lộ trước với Vu Đại
Khánh mấy tin kín đáo gần đây, sau đó để Vu Đại Khánh đợi ở tầng năm tòa nhà văn phòng, đợi tín hiệu của Quý Lý Lý rồi mới về nơi ở.
Tín hiệu này dĩ nhiên là ký hiệu đòi mạng của Vu Đại Khánh.
Vụ án của cha con họ Lý là một bi kịch, mà người tạo nên bi kịch, không
nghi ngờ gì, cũng có một phần của cảnh sát. Hình Bân suy nghĩ rồi đánh
một báo cáo cho cấp trên. Cho dù không thể giám án cho cha con họ thì
cũng phải để giới cảnh sát Thanh Xuyên tự kiểm điểm bản thân.
Lại một lúc nữa trôi qua, có người gõ cửa đi vào. Là một nhân viên thông
tin đã làm rất lâu dưới quyền của Hình Bân rồi, mái tóc chải chuốt rõ
ràng, dáng vẻ rất thông minh. Người ấy đứng bên cửa, nói với Hình Bân
đang ngồi ngây ra trong phòng: “Đội trưởng, về cuộc điện thoại của người thần bí mà Lý Bảo Trụ khai nhận, chúng em đã điều tra ra. Cách đây
không xa, ở quận Tân Điền kế bên”.
Sắc mặt Hình Bân nghiêm lại, anh ấy đập tập tài liệu trong tay lên bàn: “Xem đi”.
Vẫn là mặc thường phục “xuất hành”, mấy chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lao vút ra đường quốc lộ, nóc xe không có đèn cảnh sát.
Mấy người đám Hình Bân ngồi trong xe. Đi được nửa đường, anh ấy quay đầu
nhìn Cung Khắc, “Cung Khắc, cậu nói tên Trương này kiếp trước phải chăng có thâm thù đại hận với gia đình cậu, hại chết chú Cung vẫn chưa đủ còn đối đầu với cậu?”.
“Đối đầu càng tốt, tôi sớm muộn cũng bắt giữ
hắn.” Cung Khắc ít khi nói những lời cay độc, đây là một trong số những
lần hiếm hoi đó. Hình Bân trầm mặc, anh ấy đang lo, theo lời nói của Lý
Bảo Trụ, e là tên Trương này đã chẳng ngoan ngoãn ngồi đó đợi họ tới từ
lâu rồi.
Sự thật đúng như anh ấy dự liệu.
Biệt thự bán sơn nằm ở quận Tân Điền tọa lạc giữa sườn núi xanh mát. Khi Hình Bân và mọi người đi tới cửa chính, vừa hau có một chiếc xe màu đen từ trong vườn
lao thẳng ra ngoài.
Đỗ xong xe, có nhân viên cảnh sát xuống xe xuất trình thẻ ngành cho bảo vệ, mong được hợp tác điều tra.
Bảo vệ có ba người, một người có tuổi và hai thanh niên. Mấy cậu thanh niên hồ nghi không tin, ngược lại người đàn ông lớn tuổi đi ra trước tiên để dẫn họ vào sâu trong khu biệt thự.
Vừa đi ông ấy vừa lắc đâu, “Thời buổi này, chỉ có mấy cảnh sát các cậu là bạo dạn, mấy người sống ở đây mà cũng dám điều tra”.
Mấy người họ không đáp lại câu nói của ông bảo vệ già.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà B5, mục đích của chuyến đi này của họ. Bảo vệ thấy
vậy càng cười to: “Nhà này ư, chủ nhân ra nước ngoài định cư, gần nửa
năm không về rồi, làm sao có thể…”.
Còn chưa nói hết câu, có cảnh sát tới nhìn cửa rồi chạy về báo cáo: “Đội trưởng, cửa không khóa!”.
Thế nhưng, tất cả mọi người ở đó đều không ngờ, trong phòng còn có thứ kinh hoàng hơn đang đợi họ.
Khu biệt thự bán sơn là khu biệt thự cao cấp, kiến trúc của mỗi nhà đều
khác biệt. Cứ ví dụ như nhà B5 này, vừa vào cửa là cả một phòng khách
cực rộng nối liền, bên tay trái là một bệ rửa tay hình bán nguyệt, phía
sau bệ dựng một tủ rượu trong suốt, sâu bên tronh là phòng bếp mang
phong cách Đức với những dụng cụ nhà bếp bằng inox đồng dạng. Bên tay
phải là một cửa số nhìn thẳng ra ngoài, từ đó có thể phóng tầm mắt nhìn
ra một bãi cỏ rộng, lúc này cây cỏ đang xanh mướt.
Nhưng tất cả
đều không phải mối quan tâm trọng điểm của những người trong phòng. Lúc
này đây, ánh mắt của hầu hết các cảnh sát đều đồng thời tập trung về
phía cửa cầu thang đối diện cửa chính.
Ở đó lưo lửng một tấm
phông trắng, bên trên như đang phát một thứ gì đó, còn về nội dung hình
ảnh thì không ai biết rõ hơn Cung Khắc, toàn là hình ảnh về cuộc sống
của anh mấy năm gần đây.
Những bức ảnh không tiếng động lại như đang nói lên một nội dung vang dội: Tao vẫn đang theo dõi mày đấy…
Đúng vào lúc này, nhà B4 bên cạnh bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh: “Ai ăn trộm cái xe RV của nhà tôi rồi!”.
Các cảnh sát Thanh Xuyên đều có tố chất nghề nghiệp cực cao, khi còn chưa
hỏi rõ tình hình cụ thể của chủ hộ nhà B4, mấy cảnh sát nhanh tay nhanh
chân đã trèo lên xe cảnh sát, đuổi theo hướng cửa lớn khu biệt thự.
Vì họ biết, chính lúc nãy, một chiếc RV màu đen mới lái khỏi cửa khu biệt
thự bán sơn. Trên đường đi, Hình Bân và họ liên lạc điện thoại, xác nhận chiếc xe vừa nhin thấy chính là xe RV màu đen loại nhẹ của một thương
hiệu nào đó được sản xuất tại Đức mà nhà B4 bị mất trộm.
Sau khi
xác định được mục tiêu công kích, Hình Bân không hề rảnh rang. Anh và
nhân viên tổ truy kích vừa giữ liên lạc vừa điều chi viện tại Công an
Thanh Xuyên. Anh ấy quyết tâm phải bắt được tên “Trương” dám công khai
thách thức cảnh sát này.
Nhưng sự thật không đơn giản như thế.
Khoảng nửa tiếng sau, cảnh sát chịu trách nhiệm chặn đường ở một khu nào đó trong thành phố phản hồi về: Đã tìm thấy chiếc xe tình nghi tại quận Thanh Điền, nhưng trong xe ngoài một mảnh giấy ra thì không phát hiện
nghi phạm Trương,
Trương như một ngọn lửa đột nhiên biến mất trên đời, sau khi để lại tro tàn đổ nát, hắn cũng bốc hơi luôn.
Nhưng Cung Khắc biết, sự ra đi của hắn chỉ là tạm thời, vì Trương đã để lại cho anh một bức thư tuyên chiến.