Type: Ngọc Huyền
Trong một căn phòng tối om, tia sáng duy nhất tới từ một vách tường, trên tấm phông trắng đang phát một loạt những hình ảnh động, không phải hình vẽ
người thật mà giống những phim hoạt hình ngắn được ghép bằng máy tính.
Người trong hình không có mặt, tứ chi trông giống như ngó sen.
Cảnh tượng đầu tiên là trên nóc nhà một toà nhà sáu tầng, hình người không
mặt tự mình nhảy xuống khỏi ban công tầng sáu, rơi xuống một điểm chỉ
định. Cảnh thứ hai, hình ảnh được chuyển tới một toà nhà năm tầng, người không mặt vẫn nhảy xuống như thế, kết quả lại bất ngờ rơi xuống một
điểm trùng khớp với điểm trước đó.
Hình chiếu nhanh chóng được
phát hết, cùng với một tiếng “tách” bật điện, ánh sáng đột ngột đưa tất
cả đột ngột trở về phòng. Hình Bân dụi dụi mắt, hỏi pháp y Phương vừa
phát máy chiếu, “Kết luận nạn nhân bị người ta đẩy xuống từ tầng năm có
đáng tin cậy không?”.
“Dĩ nhiên là có!”. Trong phòng phẫu thuật của nhà tang lễ quận nào đó tại thành phố Thanh Xuyên, cách trụ
sở Công an thành phố Thanh Xuyên hàng cây số, Diệp Nam Sênh trả lời củng một câu hỏi ấy bằng giọng điệu chắc chắn. Mà vấn đề này được đặt ra bởi Tiểu Từ, một cảnh sát đang ghi hình cho Diệp Nam Sênh.
Diệp Nam
Sênh đung đưa con dao phẫu thuật trong tay, “Phải biết rằng, tử vong
bằng cách nhảy lầu tôi đã thử qua không dưới hai mươi lần, từ tầng mấy
nhảy xuống, tử nhảy hau có người đẩy xuống, sau khi chết thi thể có tư
thế gì, tất cả những phương diện này, e là toàn quốc chẳng có mấy người
chuyên nghiệp như tôi. Trên ban công tầng sáu không tìm thấy bất kỳ dấu
vết gì cho nạn nhân từng giẫm chân lên, thế nên nạn nhân phải bị ai đó
đẩy xuống từ tầng năm”.
Thật ra theo tính ban đầu của Diệp Nam
Sênh, cô sẽ nói, ở trong nước, cô là No.1 trong giới nhảy lầu. Nhưng bà
Mục cũng nói với cô rằng: Bốc phét đúng là có thể hạ hoả, nhưng cũng
phải biết đường lui, nếu không ngày nào đó bị người ta đáp gạch vào mặt
thì ê chề lắm.
Vì vậy Diệp Nam Sênh nghe lời bà Mục. Nhưng cô
cũng nghĩ, nếu mình sống trong giới nhảy cầu chứ không phải nhảy lầu,
chưa biết ai mới là người khoác lác đến văng cả nước bọt đây.
Sao cô lại có một người mẹ không đáng tin cậy đến thế chứ? Cảm thán xong xuôi, Diệp Nam Sênh chuyển tầm nhìn về phía thi thể.
Vu Đại Khánh rơi xuống dưới mà chết. Phòng Pháp y đã giám định cho hắn,
bảy đốt xương sống gãy đột ngột, tầng sâu nhất của bắp thịt xuất huyết
một mảng lớn, nguyên nhân tử vong đúng là do rơi từ trên cao xuống.
Vu Đại Khánh cắm mặt xuống dưới, hung thủ có lẽ đẩy hắn xuống từ phía sau. Theo lẽ thông thường, mặc dù Vu Đại Khánh đang bị thương, nhưng khi bị
người ta đẩy xuống ắt cũng phải có phản ứng giãy giụa. Trong cơ thể Vu
Đại Khánh không phát hiện bất kỳ loại thuốc gây mê nào, làm sao hung thủ có thể đẩy hắn xuống mà không để lại bất kỳ manh mối nào trên cơ thể Vu Đại Khánh cơ chứ?
Mang theo nghi vấn này, Diệp Nam Sênh hạ nhát
dao đầu tiên. Cô không lựa chọn mổ ngực trước của Vu Đại Khánh mà chọn
xuống dao từ sau lưng nạn nhân. Vì theo cô thấy, mọi nghi vấn nên được
cởi nút từ đó.
Cô men theo cột sống, chọn mấy điểm để xuống dao.
Ngoài tình trạng xuất huyết phát sinh sau khi rơi xuống, dường như rất
khó có phát hiện mới. Sau một tiếng đồng hồ chẳng thu hoạch được gì, cô
có phần ủ dột, bĩu môi, chống hai tay đang đeo găng tay ở hai bên hông,
giậm chân bình bịch.
Rốt cuộc vấn đề nhầm lẫn ở đâu chứ!
Phía sau bỗng có một đôi tay thò tới. Là Cung Khắc, anh vỗ eo Diệp Nam Sênh, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng gấp, cứ từ từ”.
Có lẽ vì có người ngoài nên cách an ủi của Cung Khắc không quá thân mật.
Hành động này chắc chắn khiến tâm trạng Diệp Nam Sênh nhẹ nhõm hơn. Cô
quay đầu, mỉm cười với anh. Cũng gần như đồng thời, một suy nghĩ đột
nhiên loé lên trong đầu Diệp Nam Sênh. Cô đảo qua đảo lại mấy vòng rất
nhanh trong phòng, miệng khẽ lẩm bẩm: “Trước ngực có vết thương do bị
dao đâm, vết bầm tím, phần bụng không bị tổn thương đặc biệt. Không sai, nhất định là như vậy, nhất định là…”.
Nói mấy câu không đầu
không cuối này, cô bắt đầu hành động nhanh lẹ. Đầu tiên cô cố gắng cắt
vị trí dưới nách nạn nhân, nhưng trong tình trạng thi thể cứng đờ rất
nghiêm trọng, việc xuống dao trở nên khó khăn. Diệp Nam Sênh chau mày,
tiếp theo đó xắn tay áo lên rồi bắt đầu kéo thi thể ra một cách mạnh mẽ.
Ở góc độ giải phẫu học, phá hoại thi thể cứng đơ có hai loại. Một là thời gian, qua một khoảng thời gian nhất định, thi thể sẽ tự động mất độ
cứng. Hai là bằng hành động của con người, dựa vào ngoại lực để kéo các
khớp của nạn nhân ra, từ đó phá vỡ hiện trạng cứng của thi thể.
Diệp Nam Sênh lựa chọn cách thứ hia. Mặc dù cô là phái nữ nhưng lúc này lại
chẳng hề nho nhã chút nào. Cùng với mỗi động tác của cô, những cơ bắp
cứng đờ cũng phát ra những tiếng răng rắc, khiến Tiểu Từ đang ghi hình
phải nhe răng.
Cậu ấy hỏi: “Thầy Cung, nghe nói bác sỹ Diệp là bạn gái của thầy?”.
“Ừm, phải.” Cung Khắc nghiêm túc quan sát động tác của Diệp Nam Sênh, hoàn
toàn không chú ý tới Tiểu Từ đang ném cho anh một ánh mắt thông cảm, rõ
ràng đang muốn nói: Thầy Cung, sau này thầy tuyệt đối đừng cãi nhau với
bạn gái nhé, nếu không với sức khoẻ của cô gái này mà kích động lên thì
sẽ hạ gục thầy ngay.
Diệp Nam Sênh dĩ nhiên cũng không biết suy
nghĩ của Tiểu Từ. Cô đang xuống dao ở vị trí dưới nách Vu Đại Khánh. Quả đúng nhu cô nghĩ, ở phía sau, dưới nách Vu Đại Khánh đã phát hiện thấy
vết máu, là phản ứng thể sống…
Hình Bân ngồi
trong phòng làm việc, bố trí bước tiếp theo cùng mấy tổ trưởng. Có người hỏi hướng đi cho Quý Lý Lý. Dù Vu tự sát hay bị giết hại thì Quý Lý Lý
lúc đó đang ở cùng với họ nên không thể có cơ hội ra tay.
Hình
Bân suy nghĩ rất lâu. Nói thật lòng, anh vẫn cảm thấy Quý Lý Lý đáng
nghi. Biểu hiện của cậu ta luôn quá bình thản, nhưng khi không có chứng
cứ, cản sát đích thực là phải thả người.
“Thế này đi, khi còn
chưa tìm được chứng cứ mới, giữ anh ta lại 48 tiếng. Nếu tới lúc đó vẫn
không có manh mối thì hẵng thả người.” Hình Bân nói rồi dập mạnh đầu lọc vào gạt tàn.
“Đội trưởng Hình, e là vẫn chưa thể thả Quý Lý Lý”. Người nói câu này là Diệp Nam Sênh, cô vừa cùng Cung Khắc từ nhà xác về.
Trên người vẫn còn nguyên cái ồn ào của bên ngoài nhưng nét mặt Diệp Nam
Sênh thì rất bình tĩng, “Vì khi Vu Đại Khánh bị giết hại, hung thủ vốn
không có mặt ở hiện trường”.
Không có mặt ở hiện trường làm sao mà giết người? Mang theo nghi vấn ấy, các cảnh sát đồng loạt nhìn về phía Diệp Nam Sênh.
Nói thật lòng, Diệp Nam Sênh rất không quen có nhiều người nhìn mình nói
chuyện như vậy. Cô quay đầu nhìn Tiểu Từ cùng họ trở về, tỏ ý bảo cậu ấy cho Hình Bân xem đoạn băng ghi lại lúc trước.
Phòng họp không
lâu trước đó, vẫn là một màu đen thui, chỉ có thứ ánh sáng phát ra từ
vách tường. Diệp Nam Sênh rụt đầu xuống một vị trí mà ánh đèn chiếu
không tới, giải thích cùng hình ảnh.
“Ban đầu tôi rất nghi hoặc.
Theo lẽ thường, hung thủ đẩy nạn nhân rơi xuống từ phía sau thì trên
quần áo của nạn nhân ít nhiều cũng phải để lại một số dấu vết. Nhưng
những suy luận tương đồng như thế rõ ràng không phù hợp với Vu Đại
Khánh. Trước khi chết hắn mặc một chiếc áo phông caro chìm, sau lưng
không có dấu vết gì. Ban đầu tôi rất nghi ngờ điểm này, nhưng sau đó tôi đột nhiên nghĩ ra, liệu có khả năng hung thủ dùng lực từ hai nách của
nạn nhân, ‘quăng’ thẳng hắn ra ngoài cửa sổ không?”.
“Nhưng lý
luận này không ổn. Trước đó bác sỹ Diệp nói hung thủ là một người cao
khoảng 1 mét 65 tới 1 mét 70, còn Vu Đại Khánh cao tới 1 mét 81, quăng
vốn đã rất khó rồi, huống hồ Vu Đại Khánh lại không phản ứng sao?” Một
cảnh sát đưa ra câu hỏi chất vấn.
Vấn đề này trước đó cũng đã
khiến Diệp Nam Sênh nghi hoặc một hồi. Nhưng mà… “Tuy nhiên, tình huống
mà anh nói là khi trong tay hung thủ chỉ có một người, không bao gồm
việc anh ta còn có trợ thủ”.
Cả hội trường xôn xao. Ai là đồng bọn, Quý Lý Lý sao? Nhưng anh ta đâu có động cơ gây án.
“Quý Lý Lý là không thể, mà hung thủ giả định trước đó cũng không đủ chiều
cao và sức nặng. Khi đã loại trừ hai người thì còn một người có thể phạm tội.” Diệp Nam Sênh từ tốn nói.
Hình Bân có phần sốt ruột. Trong bóng tối, Diệp Nam Sênh nghe được tiếng anh ta kéo ghế.
“Ai vậy? Bác sỹ Diệp, cô đừng vòng vo nữa.” Anh ta nói.
Diệp Nam Sênh cũng không có ý định vòng vo. Cô chỉ không ngờ một người đã
từng đối địch với Cung Khắc sao phản ứng lại chậm như vậy. Cô thờ dài,
tiết lộ đáp án: “Còn có một người, đương nhiên chính là bản thân Vu Đại
Khánh…”.
Nếu suy đoán của cô chính xác thì đây là một vụ
giết người được ùng lên kế hoạch một cách tỉ mỉ. Hung thủ trước tiên tạo ra một lý do để lừa Vu Đại Khánh vào nhà vệ sinh nam ở tầng năm toà nhà văn phòng, sau đó nhân lúc Vu Đại Khánh nhìn dáo dác ra ngoài cửa sổ
thì giết hại hắn ta, cách thức đại khái là một sợi dây thừng trước đó đã được giở trò va một thứ giống như khung cửa sổ đã bị tháo rời ra trước.
Trước khi trở về trụ sở Công an thành phố, Diệp Nam Sênh và Cung Khắc lại tới toà nhà văn phòng một lần nữa, đứng ở địa điểm xảy ra vụ án. Chỗ đó vừa hay thò đầu ra sâu một chút là có thể nhìn thấy vị trí của nhà 516
đường Đông Tà Tây. Việc này đã khẳng định chắc chắn thêm cho suy đoán
của Diệp Nam Sênh. Mà giá đỡ bên trên cửa sổ cùng với dấu vết của sợi
dây thừng được phát hiệm trên đó càng khiến Diệp Nam Sênh chắn chắn,
trước khi Vu Đại Khánh chết đã bắt lấy một sợi dây thừng trong nhà vệ
sinh để thò đầu ra ngoài.
Hắn không ngờ là dây thừng vốn không
chắn chắn, chỉ hơi kéo một chút là đứt, cùng thứ hình bán nguyệt nối
liền với nó vừa hay vẽ nên một đường cung, sức mạnh đủ để đẩy Vu Đại
Khánh ra ngoài cửa sổ.
“Thế này có quá khiên cưỡng không?” Hình
Bân phá án đã nhiều năm, chưa từng nghĩ hung thủ giết người có thể đạt
được hiệu quả như Conan. Anh ấy thấy hơi khó tin.
Diệp Nam Sênh
nhún vai, “Hoặc là anh có cách hay hơn để giải thích xem vết xước trong
lòng bàn tay trái của Vu Đại Khánh từ đâu mà có”.
Sự thật chiến
thắng hùng biện, lời nói của Diệp Nam Sênh mặc dù hơi khó thực thi nhưng xét theo những chứng cứ hiện đang có được thì Hình Bân cũng chỉ còn
cách tin tưởng mà thôi. Anh ấy trầm tư mấy giây, “Bây giờ phân công
nhiệm vụ, tổ 1 thẩm vấn Quý Lý Lý có thể tạm thời thả lỏng, tên đó là kẻ chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ. Tổ 2 đi điều tra những nhân viên ra vào toà nhà văn phòng vào hôm xảy ra vụ án, chọn lọc danh sách đáng nghi.
Tổ 3 và tổ 4 lấy toà nhà văn phòng làm trung tâm, tìm kiếm hướng ra
ngoài, những thứ như rèm cửa, khung cửa gì đó… Đại khái là vậy… Ừm”.
“Là một khung cửa rộng khoảng 80 phân, bên trong thanh dài có chèn thêm
xốp. Còn về màu sắc, có lẽ là màu trắng, đã hơi cũ, tróc sơn.” Cung Khắc ngồi trong góc nãy giờ không hề phát biểu bỗng lên tiếng bổ sung.
Không nghĩ được vì sao anh nói như vậy, Hình Bân và Diệp Nam Sênh đều bất ngờ nhìn anh.
“À, độ rộng là vì nó không thể vượt qúa độ rộng của cửa sổ, nếu không sẽ có khả năng cùng rơi xuống dưới với nạn nhân. Còn về xốp, vì điểm chịu lực của nạn nhân rõ ràng ở dưới nách, nhưng phần lưng lại không có điểm
chịu lục là không hợp lý, giải thích duy nhất là hung thủ để che giấu
nguyên nhân cái chết đã dùng xốp với tác dụng hoãn xung. Hết rồi.” Anh
nói.
“Màu sắc thì sao?” Hình Bân nhìn Cung Khắc bằng ánh mắt kỳ
quái, thầm nghĩ: Mấy năm không gặp, tên này chắc chắc là ăn được thứ gì
ngon, sao đầu óc lại nhanh nhẹn vậy.
Cung Khắc đi về phía Diệp Nam Sênh, khi đứng sánh vai cùng cô, anh nói: “Đoán thôi, vì màu đó rõ ràng rất trang nhã”.
Người trong phòng:…
Có lúc phá án là vậy, một nửa dựa vào manh mối, một nửa dựa vào tưởng
tượng của các cảnh sát vẽ ra khi suy đoán về tình tiết vụ án. Khi vụ án
còn chưa có tiến triển, rất nhiều cảnh sát mặc dù không tin nhưng cũng
chỉ còn cách làm theo hướng đi của Cung Khắc và Diệp Nam Sênh để tìm ra
manh mối.
Cũng may là vất vả nhưng không phí hoài công sức. Ngày
thứ ba từ sau khi vụ án thứ tư xảy ra, một trinh sát của tổ 1 Công an
Thanh Xuyên tìm được manh mối mới trong một bãi rác cách hiện trường
khoảng năm cây số. Đó chính là một chiếc khung rèm cửa nửa kim loại có
độ rộng khoảng 80 phân, bên trong nhồi xốp, và quả nhiên còn là màu
trắng sữa…