Thi thể được phát hiện trong một khách sạn năm sao ở góc Đông Nam quận Chiêu Dương.
Vì tấm biển “Miễn làm phiền” liên tục được treo trên cửa phòng, thế nên
tới tận vuổi chiều ngày mùng bảy, vì lý do phòng nợ tiền thuê, người vào quét dọn mới phát hiện ra thi thể.
Phòng 5108 là một trong những căn phòng nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, ban công kiểu dài hướng về phía mặt trời, từ vị trí đó có thể nhìn thấy mặt biển xanh nhất Lâm
Thủy.
Ban công nối liền với phòng khách, trong phòng khách bày bộ ghế sofa bằng da thật màu xám nhạn, một chiếc bàn trà có mặt kính thủy
tinh, những tủ đựng đồ mang phong cách đơn giản, trên tường có vài bức
tranh sơn dầu vẽ phong cách dùng để trang trí. Trên mặt bàn có một chiếc gạt tàn màu champagne, bên trong còn vương một ít tàn thuốc, nhưng vẫn
tất ít, không đủ lượng của một điếu thuốc lá.
Tuy nhiên việc tìm
mẩu thuốc còn dư hoặc tàn thuốc sót lại không quá khó khăn, vì điếu
thuốc thương hiệu ESSE mới hút được một nửa đang nằm ngay trên tấm thảm
trải sàn cách bàn uống nước chưa đầy nửa mét. Giữa phần thân điếu màu
hồng và đầu lọc có một đường mảnh màu vàng, phong cách trang nhã điển
hình. Đây là loại thuốc lá phụ nữ của Hàn Quốc mà các cô gái rất ưa
chuộng, tên Trung Quốc gọi là “Ái Hỷ”. đa số mang vị bạc hà.
Nhưng lúc này đây, có lẽ vì đã qua một thời gian dài, hoặc có thể vì bị thứ
mùi khác khỏa lấp, hương bạc hà đã sớm biến mất không dấu vết. Che lấp
nó là thứ mùi tanh tưởi của máu.
Từ một giọt máu cách đầu lọc
khoảng nửa đốt ngón tay cho tới vài giọt máy tích tụ lại cách đó khoảng
nửa bước chân, máu như một cơn mưa đỏ rả rích, rả rích, lan dần vào tận
trong căn phòng ngủ nối liền phòng khách, cuối cùng đọng lại thành một
vũng đỏ rực. Một người con gái nằm trong vũng máu, có vẻ như trước lúc
chết cô ấy mặc áo tắm, nhưng áo tắm không được mặc trên người mà bị ném ở một góc giường cách đó không xa. Cô gái hiện giờ trần như nhộng, dưới
bờ lưng trơn nhẵn lộ ra một đoạn núm vú. Cô ấy nằm sấp trên giường, tay
túm chặt lấy ga trải giường như từng chống cự, còn chân thì mở rộng ở
một góc độ rất quái dị.
Một con dao cắm tại vị trí tim chếch bên trái sống lưng.
“Đây là vết thương trí mạng ư?” Diệp Nam Sênh ngồi trong một căn phòng nào
đó trên tầng ba tòa nhà văn phòng tổng hợp của Công an quận Chiêu Dương, lật giở bức ảnh cuối cùng chụp hiện trường rồi nói.
Tiếp đón cô
là tổ trưởng tổ trọng án lớn của Công an quận Chiêu Dương – Lư San – một nữ cảnh sát hình sự giỏi giang mới ngoài ba mươi tuổi. Cô ta cắt mái
tóc tém, chỉ dài quá mang tai, đôi mắt với hai màu đen trắng rõ ràng
luôn có thói quen mang theo một cái nhìn không chút biểu cảm.
Xem ra người này cũng không dễ gần, Diệp Nam Sênh suy nghĩ.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Câu hỏi của Diệp Nam Sênh chỉ khiến Lư San hờ hững liếc qua một cái rồi lật giở cuốn sổ trên mặt bàn, hỏi cô bằng chất giọng lạnh lẽo: “Ngày 11
tháng này, từ chín giờ đến mười một giờ đêm, cô đang làm gì?”.
“Cô đang thẩm vấn tôi?” Diệp Nam Sênh nhướng mày. Thôi được rồi, cô thừa
nhận, ban đầu cô chỉ không ưa cô cảnh sát tên Lư San này vì cái điệu bộ
ra vẻ thân thiết khi nói chuyện với Cung Khắc. Bây giờ ngay cả khi nói
chuyện với cô, giọng điệu và biểu cảm của cô ta cũng đáng ghét như vậy.
Lư San không ngẩng lên, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như lúc đầu: “Bất kỳ ai
trước khi được xác nhận là kẻ tình nghi đều được gọi là lấy lời khai,
không thể coi là thẩm vấn. Nhưng sau này khi có phát hiện mới, từ này
vẫn còn không gian tăng cấp”.
Diệp Nam Sênh lần này lườm Lư San không hề kiêng dè.
Trầm mặc tựa hồ trở thành cách đối đầu giữa hai người phị nữ. Lư San là
người bại trận trước. Cô ta ném chiếc bút trong tay xuống, “Thôi được
rồi, cô đúng là giống như tiền bối Cung nói, tính khí vừa cứng đầu vừa
quái đản. Bác sỹ Diệp, lần này gọi cô tới đây không phải để khám nghiệm
pháp y mà để hợp tác điều tra vụ án mạng này. Nạn nhân là ai không cần
tôi nói thêm nữa. Bây giờ chúng tôi đang căn cứ vào manh mối để loại trừ dần các nghi phạm, Âu Tử Hành cũng là một trong số đó”.
“Anh ấy
không thể giết người được.” Diệp Nam Sênh cũng trả lời rất chắc chắn,
“Căn cứ vào báo cáo kiểm tra của các cô, Tất Tuyết tử vong trong khoảng
từ tám giờ tối tới mười một giờ đêm ngày 11. Vừa hay tối đó tôi và Âu Tử Hành đang xem phim. Bộ phim bắt đầu hơn tám giờ tối, kết thúc lúc 9 giờ 55 phút, sau đó Âu Tử Hành vẫn còn nhận điện thoại của Tất Tuyết”.
Không để cho Lư San có cơ hội truy hỏi, Diệp Nam Sênh chủ động bổ sung: “Điện thoại được gọi tới lúc 10 giờ 05 phút, chúng tôi chia tay khoảng năm
phút sau đó. Âu Tử Hành và Tất Tuyết có hẹn, trong điện thoại anh ấy nói khoảng bốn mươi phút nữa sẽ có mặt, tôi chỉ biết những điều này thôi.
À, đúng rồi, anh ấy có rời đi một lúc trong quá trình xem phim để mua
Coca Cola. Hai cốc lớn loại 900ml, thời gian rồi đi trước sau không quá
năm phút. Như vậy đã được coi là hợp tác công việc chưa thưa tổ trưởng
Lư?”
Ánh nắng buổi chiều ấm dần lên, dịu dàng chiếu vào phòng.
Tiếng bút viết sột soạt lặng lẽ vang lên. Cuối cùng Lư San đóng nắp bút
lại. “Sau này nếu cô nhớ ra các chi tiết gì khác, có thể bổ sung bất cứ
lúc nào.”
Diệp Nam Sênh ghét cái giọng điệu này của Lư San. Cô
nhíu mày nhưng vẫn không nhịn được, lên tiếng: “Âu Tử Hành không thể là
hung thủ. Mặc dù anh ấy là chồng cũ của Tất Tuyết, mặc dù tình cảm của
bọn họ không vui vẻ gì nhưng Âu Tử Hành là nhân viên pháp vụ, anh ấy
không thể biết luật còn phạm luật”.
“Sao bác sỹ Diệp lại biết
tình cảm giữa họ không tốt đẹp?” Câu nói này của Diệp Nam Sênh dường như đã khiến Lư San hứng thú nhưng cũng đồng thời phải chịu một cái lườm từ cô.
“Tất Tuyết có nhà ở Lâm Thủy nhưng lại tới sống trong khách
sạn. Hơn nữa, thưa đội trưởng Lư, đừng quên tôi cũng làm trong ngành,
với tư thế tử vong của Tất Tuyết, trước khi chết rất có thể đã quan hệ
tình dục. Mặc dù có vẻ hơi gượng ép nhưng nhìn ra được, cô ấy không phản kháng quá dữ dội.”
Lư San không thể không nhìn lại cô gái nhỏ
trước mặt mình, vì nội dung suy đoán khi chỉ dựa vào mấy bức ảnh của
Diệp Nam Sênh so với báo cáo pháp y cô ấy cầm trên tay có thể nói là…
gần như hoàn toàn khác biệt.
Nạn nhân Tất Tuyết tử vong do con
dao găm phía sau lưng đâm đứt mạch máu, dẫn đến mất máu quá nhiều, nhưng căn cứ theo dấu máu còn sót lại trong phòng khách, ban đầu hung thủ
hoàn toàn không có ý định giết cô ấy. Cũng thêm việc sau lưng nạn nhân
có bảy chỗ bong tróc biểu bì gần như song song, có thể suy đoán đây
chính là vết thương do bị cưỡng bức trước khi chết tạo thành.
Đó
là tổn thương để lại trên cơ thể nạn nhân khi bị hung thủ cưỡng bức. Mà
sự cưỡng bức Tất Tuyết gặp phải có thể bắt nguồn từ cướp tài sản, càng
có thể là cướp sắc.
Bởi vì căn cứ theo dấu vết t*ng trùng pháp y
lấy ra từ âm đ*o của nạn nhân, trước khi chết rất có thể nạn nhân đã
phát sinh quan hệ trước sau với hai người, vì từ những trị số của tinh
trùng, chúng không thể tới từ một người duy nhất.
Sau khi đánh
giá xong Diệp Nam Sênh, giọng điệu của Lư San dường như ôn hòa hơn ban
đầu một chút: “Bác sỹ Diệp, cô cũng không cần quá lo lắng cho trưởng
phòng Âu, vì anh ấy có quan hệ với nạn nhân nên chúng tôi chỉ đang điều
tra theo thủ tục. Nết không có vấn đề gì, anh ấy đương nhiên sẽ được
loại khỏi phạm vi nghi phạm”.
Diệp Nam Sênh ồ lên một tiếng, không nói gì tiếp.
Sau khi mất thêm chút thời gian để hoàn thành ghi chép, Lư San đưa Diệp Nam Sênh ra ngoài. Cung Khắc vốn đang đứng ngoài cửa đợi cô, lúc này đang
trò chuyện cùng một người đàn ông.
“Đới Minh Phong, sao lại là
anh!” Diệp Nam Sênh giậm chân bình bịch, đứng ta phía sau người đàn ông
đó. Người được gọi quay đầu lại. So với lúc trước Tết, Đới Minh Phong
dường như lại gầy thêm một chút, gương mặt góc cạnh trở nên rõ ràng, sắc mặt cũng không tốt như trước. Dáng vẻ của anh ấy khiến Diệp Nam Sênh
chép miệng: “Bữa cơm giao thừa nhà anh có phải được chuẩn bị theo tiêu
chuẩn trước ngày Giải phóng không, hiệu quả giảm cân rất rõ rệt!”.
Đối mặt với sự chế giễu của Diệp Nam Sênh, Đới Minh Phong chỉ cười khổ rồi
chào cô: “Vụ án trước chưa được coi là hoàn toàn kết thúc. Cấp trên hạ
lệnh truy tìm nguồn gốc loại hung khí hút máu ấy. Hôm nay vừa hay tôi
tới đây làm việc thì gặp thầy Cung nên trò chuyện vài câu. Bác sỹ Diệp,
cô ăn Tết có vui không?”.
“Chẳng vui chút nào, chưa được ngủ
nướng thì đã bị kéo tới đây làm chứng rồi. Người phụ nữa kia đã liệt Âu
Tử Hành vào một trong số các nghi phạm.”
Lư San bị gọi là “người phụ nữ kia”, đứng cách họ mấy mét, đang bắt tay với Âu Tử Hành vừa hợp tác lấy xong lời khai.
Diệp Nam Sênh cảm thấy không ổn chút nào: “Này, Đới Minh Phong, anh quen người đó không?”.
Nhìn theo hướng tay Diệp Nam Sênh chỉ, Đới Minh Phong trông thấy Lư San, rồi gật đầu, “Quen chứ, nữ cảnh sát hình sự mặt sắt tiếng tăm ở Công an
quận Chiêu Dương, nổi danh cới tỷ lệ phá án thành công trong Công an
thành phố vì khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng nên còn được các đồng
nghiệp gọi là ‘Mỹ nhân băng sơn’”.
“Tôi thấy gọi là ‘Xích luyện
tiên tử’ thì hợp hơn đấy.” Rõ ràng là hormone giới tính nữ bài tiết quá
mãnh liệt. Sao cô không thấy cái vẻ lạnh lùng đó khi Lư San nói chuyện
với Cung Khắc?
Cô đang mải nghĩ thì Lư San đã quay người đi về
phía họ. Cô ta lên tiếng trước: “Tiền bối, anh có rảnh không? Cũng đã
tới giờ ăn trưa, chúng ta tìm chỗ nào ngồi ăn, trong vụ án này em có mấy chỗ muốn hỏi anh”.
“Em cũng đang đói đây.” Diệp Nam Sênh xoa xoa bụng ghé sát tới bên Cung Khắc, thái độ rõ ràng. Anh ở đâu, cô sẽ ở đó.
Nhưng hiển nhiên Lư San không nghĩ vậy. Cô ta nói thẳng với Diệp Nam Sênh:
“Thật xin lỗi, bác sỹ Diệp. Vì cô là người có liên quan nên những cuộc
thảo luận về tình tiết vụ án, cô không tiện tham gia”.
Cuối cùng, vẻ uy vũ của Diệp Nam Sênh đành đầu hàng trước câu nói của Cung Khắc:
“Coi anh là thịt Đường Tăng đấy à? Nhiều người nhắm vào vậy?”.
“Quá nhiều yêu ma, không cẩn thận không được.”
Cuối cùng Cung Khắc vỗ đầu cô: “Yêu ma có nhiều thế nào, vi sư vẫn quý Hầu Nhi”.
Gương mặt Diệp Nam Sênh bỗng đỏ bừng, nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó
không ổn. Cô trở thành khỉ khi nào vậy, với lại, Hầu Nhi chẳng phải là
con đực sao?
Quán trà um tùm nằm ngay phía đối diện, hơi chếch
với Công an quận Chiêu Dương, cách đó chưa đầy trăm mét. Thiết kế bên
trong có vẻ đẹp hơn nhiều so với khi nhìn từ bên ngoài. Chiếc ghế sofa
đơn màu đỏ ở trên cao, ánh đèn màu vàng nhạt, cộng thêm những bức tranh
sơn dầu và những giá cắm nến kiểu cổ trên vách tường, tất cả khiến chỗ
nào trong nhà hàng cũng toát lên vẻ ấm áp.
Giờ ăn trưa, trong
quán có không ít người, gần như đã ngồi đầy các chỗ. Cô phục vụ đeo
chiếc tạp đề trắng thêu hoa cúi người đặt một đĩa salad xanh đỏ lên
chiếc bàn trong góc nói câu “Thưa quý khách, đã đủ đồ ăn ạ” rồi rời đi.
Âu Tử Hành ngồi trong bóng tối bên này, góc độ vừa đẹp để nhìn thấy Diệp
Nam Sênh trong nắng. Cô gái tay chống cằm nghiêng mặt nhìn một góc khác
trong nhà hàng. Chốc chốc cô lại nhíu mày, thậm chí có lúc sẽ nhe nanh
múa vuốt, nhưng thi thoảng cũng cười gian xảo, điệu bộ sung sướng trên
nỗi đau của kẻ khác. Hệt như con chuột Hamster ăn vụng thành công.
Âu Tử Hành thở dài, những biểu cảm này vốn nên là vì anh ta. Nhưng không
thể né tránh một sự thật, hầu như mọi cảm xúc vui buồn mừng giận của
Diệp Nam Sênh bây giờ đều vì một người đàn ông khác. Người đàn ông tên
Cung Khắc ngồi ngay gần đó.
Vì Lư San mời Cung Khắc tới nhà hàng này nên Diệp Nam Sênh cũng hẹn Âu Tử Hành tới cùng.
Cất đi hết những tiếng thở dài trong lòng, Âu Tử Hành mỉm cười nhìn Diệp
Nam Sênh: “Nam Sênh à, nếu em hẹn anh đến chỉ để chọc tức bạn trai em
thì chí ít em cũng nên kéo anh tới trước mặt anh ta dạo vài vòng, như
vậy anh còn có thể phát huy tác dụng”.
“Hả?” Lời nói của Âu Tử
Hành khiến Diệp Nam Sênh hoàn hồn trở lại. Hai giây sau, cô lĩnh hội
được ý tứ của Âu Tử Hành bèn vội vàng xua tay: “902 biết mối quan hệ
giữa chúng ta, anh ấy chẳng thèm ghen đâu. Em chỉ sợ cô Lư San ngang
ngược độc đoán đó lợi dụng giở trò với 902 thôi. Mặc dù vẻ ngoài của 902 không đáng tin cậy nhưng con người thì rất đáng tin”.
Câu nói
không chút e dè của Diệp Nam Sênh khiến Âu Tử Hành liên tưởng tới bản
thân. Năm xưa đúng là anh ta không đáng tin, vì những thứ anh ta cho
rằng không thể không nắm bắt mà đã từ bỏ Nam Sênh. Anh ta cực kỳ hối
hận.
“Nam Sênh, em có cảm thấy anh là hung thủ không?”
Diệp Nam Sênh uống một ngụm nước hoa quả, sau đó lắc đầu, “Âu Tử Hành, mặc
dù hình tượng của anh trong lòng em đã sớm nát vụn thành cặn bả, nhưng
chuyện giết người, em tin chắc, anh sẽ không làm”.
“Cảm ơn em, Nam Sênh.”
Diệp Nam Sênh cho rằng Âu Tử Hành trong sạch nhưng không có nghĩa người khác cũng nghĩ vậy. Chí ít thì cô cảm thấy Lư San đã coi Âu Tử Hành là một
nghi phạm quan trọng rồi.
Bốn người lần lượt rồi khỏi chỗ ngồi.
Trước khi đi, Lư San còn quay đầu lại nói với Âu Tử Hành một câu: “Khi
vụ án còn chưa được phá, mong anh hợp tác, đừng rời khỏi Lâm Thủy”.
Âu Tử Hành gật đầu, “Làm trong ngành mà, tôi hiểu”.
Anh ta tạm biệt họ.
Ngồi vào trong chiếc xe jeep, lúc thắt dây an toàn, Diệp Nam Sênh hỏi Cung
Khắc: 902, cái cô Lư San đó có phải vẫn cảm thấy Âu Tử Hành đã giết Tất Tuyết không?”.
“Cô ấy không loại trừ khả năng Âu Tử Hành là kẻ
gây án.” Cung Khắc xoay chìa khóa. Anh trầm tư giây lát, cuối cùng vẫn
nói ra cảm nhận của mình: “Theo anh thấy, nếu thật sự là Âu Tử Hành thực hiện thì với khả năng của cậu ta, hoàn toàn có thể tạo ra một chứng cứ
ngoại phạm hoàn hảo!”.
“Anh!” Diệp Nam Sênh cảm thấy Cung Khắc
đang suy đoán sự việc với thái độ chủ quan. Cô không phục, đang định
ngắt lời anh thì di động kêu vang.
Cung Khắc liếc qua màn hình, sau đó nhận máyi: “Cậu xuất hiện rồi.”
Cận Hoài Lý vẫn nói liến thoắng như mọi khi. Có vẻ như anh ấy bị cảm cúm,
tiếng hắt xì rất vang, “Người đang nhờ vả người khác mà lại không biết
tìm tôi trong quãng thời gian tôi mất tích hay sao?”.
“Cậu đã muốn trốn thì ai tìm được”. Cung Khắc nói.
Bên đó lại vang lên một tràng những tiếng lẩm bẩm: “Ba giờ chiều tới phòng thí nghiệm của tôi, tên hút máu đó, có manh mối rồi”.