Type: Lan Anh 2203
Sáng sớm ngày hôm sau, sương lạnh bất ngờ đổ bộ.
Trên con đường quốc lộ rụng đầy lá vàng mà công nhân vệ sinh chưa kịp dọn
sạch, lá đọng sương trắng, khi bánh xe lăn qua còn vang lên tiếng rột
roạt từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Nhìn lá rụng biết mùa thu tới.
Diệp Nam Sênh ngồi trong xe, tay chống cằm nhẫn nhịn rất lâu mới đè nén được cảm giác đó lại.
“Lạnh sao?” Cung Khắc hỏi cô.
Diệp Nam Sênh xì một tiếng, rồi quay ngoắt đi, “Tôi thấy anh lạnh thì đúng hơn, mặc dày thế kia cơ mà.”
Đúng là Cung Khắc mặc không ít, bên ngoài là chiếc áo vest nhạt màu, bên
trong lộ ra chiếc áo len cổ tim màu xanh, bên trong nữa là chiếc sơ mi
kẻ caro được cài cúc cực kỳ nghiêm chỉnh.
Anh đúng là một người
đàn ông quái đản, lúc suy luận phá án thì khiến người ta ngỡ ngàng đến
rơi cả lưỡi, ngay cả chuyện thêm quần áo ấm vào những ngày trời lạnh
cũng làm tốt đến vậy. Chẳng phải người ta nói EQ và IQ không thể cùng
tồn tại hay sao? Diệp Nam Sênh vẫn luôn lấy câu nói này làm vạn linh đơn mỗi khi bà Mục phê bình thói quen sinh hoạt của cô, sao vạn linh đơn
đổi chỗ lại không linh nữa nhỉ?
Quái đản!
Diệp Nam Sênh
sụt sịt, cảm giác muốn hắt xì lại trỗi dậy. Cô thật sự chịu không nổi
nữa, há to miệng, mắt nheo lại theo phản xạ. Dường như cô dự cảm được
cơn hắt xì này sẽ khiến tai rung.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không
tới, Diệp Nam Sênh mở mắt ra, trừng mắt nhìn hai ngón tay của Cung Khắc
đang kẹp hai cánh môi của mình như túm vịt, nói: “902, anh làm cái gì
vậy!”.
“Còn muốn hắt xì không?”
Đã bị anh ép trở vào rồi,
còn hắt xì cái nỗi gì nữa! Diệp Nam Sênh lắc đầu thật mạnh mấy cái, cuối cùng hất tay Cung Khắc ra, “902, anh …”.
Diệp Nam Sênh nói dang
dở, cuối cùng bị chiếc áo vest nhạt màu của Cung Khắc chặn ngang như từ
trên trời rơi xuống. Chiếc áo rất sạch sẽ, bên trên không có thứ mùi gì
khó ngửi, chỉ nhàn nhạt một mùi ấm áp, bao bọc lấy đỉnh đầu Diệp Nam
Sênh, là nhiệt độ cơ thể của Cung Khắc.
Cô không nhìn thấy biểu
cảm của anh, chỉ nghe thấy anh nói với giọng rất thấp: “Thời điểm mấu
chốt để phá án, bị bệnh làm lỡ dở mọi người”.
Thì ra là sợ cô làm chậm tiến độ, uổng công cô đang định cảm ơn anh.
Những hành động của họ không đánh động hai người ở hàng trước. Hạ Đồ đang tập trung lái xe, còn Đới Minh Phong thì đang nghĩ tới địa điểm họ sắp tới.
Số 13 đường Đông Phi Hà quận Bắc Thành, điểm cuối cùng trong hành trình
của mọi người, điểm có khả năng giấu hung thủ nhất theo lời của Cung
Khắc, trường trung học số 2 quận Bắc Thành, cũng là đơn vị công tác của
Đới Minh Trang - em gái Đới Minh Phong.
Khi đến nơi, đồng hồ đã chỉ tám giờ năm mươi lăm phút sáng.
Trước đó, Hạ Đồ đã sắp xếp thời khóa biểu của ba trường mục tiêu. Cô ấy biết
thời gian này còn cách tiết hai của trường trung học số 2 hai mươi lăm
phút nữa, sau đó sẽ là hai mươi phút thể dục giữa giờ.
Sau khi
xin chỉ thị của Đới Minh Phong, Hạ Đồ vào phòng bảo vệ trường trung học
số 2 làm thẻ ra vào của mấy người trước rồi thông qua điện thoại nội bộ
liên lạc với chủ nhiệm chủ quản của trường.
Biết có cảnh sát tới
điều tra, vị chủ nhiệm với mái tóc còn chưa kịp chải chuốt đang ngồi
uống trà đọc báo trong văn phòng bèn lao thẳng xuống dưới.
Từ xa, Diệp Nam Sênh nhìn thấy một người béo ục ịch, không cao quá một mét năm là bao, lắc lư cái bụng bia sải bước từ phía cầu thang xuống, cái bụng
rung rinh theo nhịp nói của ông ta: “Đội trưởng Đới, anh tới sao không
báo trước một tiếng. Minh Trang cũng thật là, chẳng nói trước với tôi
…”.
“Tôi tới vì vụ án, không nói với nó.” Đới Minh Phong giơ tay, chiếc cặp công văn trong tay vừa hay trở thành vật ngăn cách bàn tay
béo mập của chủ nhiệm. “Hạ Đồ, đưa danh sách cho chủ nhiệm.”
“Phiền ông hợp tác với cảnh sát, chúng tôi muốn tìm mấy người này để nói
chuyện.” Diệp Nam Sênh nhìn thấy Hạ Đồ đưa danh sách cho chủ nhiệm. Cô
biết, khi còn chưa xác nhận hung thủ thì chỉ được gọi là nói chuyện,
ngay cả “lấy lời khai” cũng chưa được tính.
Chủ nhiệm nhìn nhanh
qua danh sách, rồi thẳng thắn gật đầu: “Bốn người này, hai người đang
lên lớp, để tôi đi tìm hai người còn lại. Thế này đi, tôi sắp xếp người
đưa các anh chị lên gác tìm một phòng trống. Cảnh sát hỏi chuyện là phải bảo mật, điều này tôi hiểu”.
Chủ nhiệm nhanh chóng tìm được
người tiếp khách, còn mình thì rời đi. Diệp Nam Sênh lẩm bẩm, “Chẳng
trách tướng mạo xấu xí mà được ngồi lên ghế Chủ nhiệm, cũng biết cách
ứng xử và làm việc đấy”.
Thường ngày bà Mục hay nói cô không biết cách cư xử với mọi người, là một người khi không vui thì lập tức nổ
tung ngay tại chỗ, không khác gì thuốc pháo. So với vị Chủ nhiệm này,
hình như cô đúng là kém thật.
“Là cậu em vợ của Hiệu trưởng.” Lời nói của Cung Khắc luôn không đầu không cuối. Thấy Diệp Nam Sênh chưa
hiểu ý anh, Cung Khắc bèn giảm tốc độ nói xuống, lặp lại lần nữa, “Vị
chủ nhiệm đó … là em vợ của Hiệu trưởng”.
Thì ra là thế.
Diệp Nam Sênh ngồi trong phòng họp nhỏ trên tầng ba, Hạ Đồ và Đới Minh Phong lần lượt ngồi bên tay trái cô, bên tay phải là Cung Khắc đang cúi đầu,
chẳng biết có nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của đối phương không nữa.
Người đầu tiên họ gặp mặt tên là Hoắc Nhất Minh, chắc là khi đặt tên cho anh
ta, bố mẹ đặt kỳ vọng sau này con mình có thể bộc lộ tài năng hơn người, nhưng thật không ngờ, sau khi trượt đại học, Nhất Minh tự bỏ tiền ra
tìm thầy truyền nghề, rồi được phân về đây là giáo viên Thể dục.
Tướng mạo của anh ta hoàn toàn không xuất chúng, được mỗi gương mặt trắng
trẻo thì lại chi chít tàn nhang. Cũng may dáng người không lùn,chỉ là
hơi gầy gò mà thôi. Nếu xét riêng về ngoại hình thì anh ta hoàn toàn
không giống một thầy giáo Thể dục, nhưng những tài liệu về anh ta lại
chứng minh rõ điểm này, sở trường của Hoắc Nhất Minh là môn điền kinh,
anh ta từng huấn luyện các học sinh tại trường trung học số 2 giành giải trong Đại hội Thể dục thể thao cấp thành phố.
Diệp Nam Sênh đánh giá xong Hoắc Nhất Minh rồi lại đánh mắt về phía Cung Khắc. Liệu anh ta có phải tên hung thủ giết người biến thái gần đây liên tục hành hung
người khác không?
Đới Minh Phong hỏi: “Ngày 18 tháng 9 năm nay, khoảng từ mười hai giờ đêm tới ba giờ sáng, anh đang ở đâu?”.
Giọng nói của Đới Minh Phong mang theo chút uy nghiêm, khiến cho Hoắc Nhất
Minh trông khá nhút nhát, khi nói cũng run cầm cập: “Thì … thì đã nửa
đêm rồi, chắc chắn là tôi ở nhà ngủ, còn đi đâu được nữa?”.
“Ngủ? Ai có thể chứng minh?” Đới Minh Phong lật giở hồ sơ án mỏng manh trong
tay, tiếng lật giấy sột soạt khiến Hoắc Nhất Minh nói chuyện bắt đầu lắp lắp, “Đồng chí … Đồng chí cảnh sát … tôi … tôi … nhà tôi chỉ có mình
tôi. Mình tôi có thể … tìm ai chứng minh được chứ!”.
Theo tài
liệu mà các cảnh sát thu thập được, do tiền lương không cao, nên những
lần yêu đương trước đó của Hoắc Nhất Minh đồng loạt kết thúc trong chia
tay. Quê của anh ta lại không phải thành phố này, nên anh ta vẫn sống
độc thân. Câu trả lời của Hoắc Nhất Minh cũng hợp lý nhưng không giúp gì được cho việc phá án. Đới Minh Phong lại hỏi anh ta thêm mấy vấn đề rồi xua tay bảo anh ta đi.
“Đúng là người này có hèn nhát, công
việc bình bình, dáng vóc cũng gầy gò, chỉ có điều dù gì cũng không giống hung thủ. Sếp thấy đấy, lúc anh hỏi chuyện, anh ta cứ run cầm cập.” Hạ
Đồ đã ghi chép xong, có chút buồn bực. Chính vì cách nói chuyện của Hoắc Nhất Minh khiến cô ghi chép lời khai của anh ta chẳng biết đã phải lãng phí bao nhiêu dấu ngắt câu.
“Tìm hung thủ không thể chỉ nhìn qua bề ngoài. Năm 1999, một vụ thảm án xảy ra tại bang Florida, cô con gái
mới chỉ mười bảy tuổi đã giết chết bố dượng của mình rồi hầm thịt ông ấy lên. Nếu anh nhớ không nhầm thì cô gái đó cực kỳ xinh đẹp. Lúc ấy sau
khi phá án, cô ta còn từng được các tờ báo của Mỹ đặt biệt danh là “sát
thủ thiên thần”. Thầy Cung, em nói không sai chứ ạ?” Đới Minh Phong hỏi.
Đó là vụ án Cung Khắc giảng cho họ vào tiết tin tức trinh thám đầu tiên,
làm nghề cảnh sát kỵ nhất là nhận xét ai theo ấn tượng ban đầu. Cung
Khắc cũng còn nhớ, bèn nhắm mắt gật đầu.
Hạ Đồ “ồ” lên một tiếng, coi như được dạy bảo, “Vậy sếp ơi, em gọi người tiếp theo chứ?”.
“Ừm.” Đới Minh Phong vừa dứt lời thì bên tai bỗng vang lên một tiếng chuông
gấp gáp. Diệp Nam Sênh dụi dụi tai, bao năm không tới tường học rồi, cô
đã không còn quen với tiếng chuông này từ lâu.
Cô nhìn thấy Hạ Đồ một mình đi ra hành lang, nhưng khi quay lại đã là bốn người. Phía sau
Hạ Đồ là hai nữ, một nam. Hai cô gái đó không những có diện mạo xinh
đẹp, mà vóc dáng cũng chuẩn hiếm thấy. Nói theo lời các cụ thì eo ra eo, ngực ra ngực. Họ đứng cạnh nhau, trang phục giống nhau, kiểu giày giống nhau, không nhìn kỹ rất dễ hiểu lầm họ là một cặp chị em sinh đôi.
Nếu nói về điểm khác biệt lớn nhất của họ thì có lẽ chính là một người có
nước da trắng đến trong suốt, còn một người lại mang làn da màu đồng có
phần khỏe khoắn. Người da ngăm lên tiếng trước, “Anh à, anh vô lý quá
đi. Bình thường thì chẳng màng tới em, khó khăn lắm mới tới trường em
một lần thì hay rồi, lại còn tới điều tra án. Đội trưởng Đới không điều
tra thì thôi, vừa điều tra đã mời ngay bạn trai của bạn thân em … Ưm …”.
Người vừa nói là Đới Minh Trang, em gái ruột của Đới Minh Phong. Nhưng Đới
Minh Phong không để cô em gái này có quá nhiều quyền phát ngôn. Anh
thẳng thừng xòe năm ngón tay, ấn lên mặt Đới Minh Trang, đẩy ra ngoài
cửa, “Ngoại trừ Chu Hằng, tất cả những người không có liên quan biến mất khỏi căn phòng này cho tôi …”. Đới Minh Phong quét mắt một lượt, “Cả cô nữa”. Anh đang nói với người bạn của Đới Minh Trang.
“Đó là ai vậy?” Diệp Nam Sênh ngồi một lúc ở vị trí của Hạ Đồ.
“Bạn thân của Minh Trang, tên là Quan Lệ. Hai người họ thân nhau từ hồi học
đại học, sau khi tốt nghiệp cùng được phân về đây dạy. Minh Trang dạy
tiếng Anh, còn cô ấy dạy Vật lý.” Nhận được chỉ thị im lặng của Đới Minh Phong, Hạ Đồ ngậm miệng lại, cầm bút lên, bắt đầu chuẩn bị cho lần ghi
lời khai thứ hai.
Đới Minh Phong hỏi Chu Hằng vài câu tương tự
như với Hoắc Nhất Minh trước đó. Khác với Hoắc Nhất Minh, câu trả lời
của Chu Hằng hoàn hảo như nắm chắc phần thắng. Khi được hỏi ngày 18
tháng 9 đó, anh ta đã đi đâu, Chu Hằng mỉm cười, “Tôi có thể không trả
lời không?”.
“Không được”.
“Thôi được. Hôm đó tôi ở cùng
với Quan Lệ, tức là bạn gái của tôi. Thanh niên uống nhiều sẽ làm mấy
chuyện quá giới hạn. Tôi đã hứa với cô ấy là sẽ giữ bí mật, nhưng dù các anh nói ra cũng không sao, năm sau chúng tôi dự định kết hôn rồi”.
“Được rồi, được rồi.” Cứ làm như cảnh sát đều thích soi mói chuyện riêng tư
của hai người vậy, Hạ Đồ lên tiếng ngắt ngang. Sau khi xin phép Đới Minh Phong, Hạ Đồ gọi Quan Lệ vào, họ có được câu trả lời chứng thực với lời khai của Chu Hằng.
“Sếp à, tay Chu Hằng này là giáo viên Sinh
học, hồi đại học từng học qua Giải phẫu, chắc chắn không xa lạ gì các
loại dao dùng trong y học. Anh ta là người đáng nghi nhất, tiếc là lại
có bằng chứng ngoại phạm …”
Đới Minh Phong cũng đang trầm tư. Sau giây phút trầm tư, anh nhìn về phía Cung Khắc, “Thầy Cung, thầy nghĩ sao?”.
“Xem nốt hai người còn lại rồi tính.”
Nhưng chuyện chẳng như ý nguyện. Trong lúc tập thể dục giữa hai tiết học, tại trường xảy ra vụ đánh nhau giữa học sinh và nhân viên nhà trường, hai
thầy giáo đó đều bị thương trong lúc giằng co và được đưa tới bệnh viện.
“Xem ra đành đổi sang hôm khác thôi.” Đứng ngoài cửa phòng họp, Hạ Đồ nói với vẻ tiếc nuối.
Đới Minh Trang thì chưa đi. Cô ấy và Quan Lệ đứng sánh vai nhau, nhìn anh
trai, “Anh à, em đã bảo Chu Hằng không thể là hung thủ mà”.
Đới
Minh Phong chẳng hơi đâu để ý tới cô em gái này. Đúng lúc ấy di động
trong túi anh vang lên, anh bực bội nhận máy, “Ai đó? Lý Vỹ tìm tôi? Ờ … Cử một đồng chí qua đó tìm hiểu tình hình trước, tôi đang điều tra án,
vậy nhé”.
Đới Minh Phong ngắt máy. Nhưng chính sau buổi tối hôm
đó, anh ấy đã thực sự hối hận về hành động ngắt máy của mình. Nếu lúc đó anh ấy tới gặp Lý Vỹ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.
Lý Vỹ đã chết, lần này không còn là tổn thương dội đối vị mà là chết thực sự, hơn nữa cái chết còn rất thảm khốc.
Năm giờ sáng, khu dân cư Lâm Thủy còn đang chìm trong giấc ngủ. Bầu trời
tối đen, tĩnh mịch, không một vì sao. Trên hàng tầng nhà, con đường dẫn
vào khu nhập viện bệnh viện Hoàn Sơn lại sáng trưng, khác hẳn với ngày
thường.
Động tác của Diệp Nam Sênh có chút ngập ngừng. Khi cùng
xe tới được hiện trường, Cung Khắc đã khom lưng ngồi bên cạnh thi thể Lý Vỹ, kiểm tra hiện trường.
Diệp Nam Sênh từng nhìn thấy rất nhiều thi thể, tìm hiểu vô vàn cách tử vong. Nhưng kiểu người nhắm mắt rồi
vẫn khiến người ta nổi da gà như Lý Vỹ, quả thực lần đầu tiên cô thấy.
Lớp băng dính trong suốt rộng khoảng nửa ngón tay được quấn chặt, chằng
chịt xung quanh cơ thể Lý Vỹ, từ đầu tới chân, không sót chỗ nào. Thông
qua phần gương mặt bị dính băng, Diệp Nam Sênh có thể nhìn thấy đôi mắt
mở to, đỏ rực của Lý Vỹ vì nghẹt thở. Hai tay anh ta bị trói ngược sau
lưng, cơ thể cong lại như con tôm, ánh mắt khiếp đảm giống như đang nói: Vì sao không để tôi được chết yên lành?
Cất mọi cảm xúc đi, Diệp Nam Sênh đeo găng tay vào, lấy dụng cụ ra, chuẩn bị thu thập chứng cứ.
Bên cạnh, Đới Minh Phong đang nghe một cấp dưới tường thuật lại: “Buổi
chiều thực sự là quá bận. Em định ngày mai tới bệnh viện xem sao. Ai ngờ lại xảy ra chuyện. Y tá nói Lý Vỹ kêu gào đòi gặp cảnh sát, rằng có
chuyện muốn nói”.
“Lý Vỹ học tiểu học ở trường nào?” Cung Khắc lại hỏi một câu không đầu không cuối.
“Nếu em nhớ không nhầm thì có lẽ là trường tiểu học miếu Tam Am, nhưng
trường đó bị dỡ bỏ nhiều năm rồi.” Hạ Đồ không biết nguyên do gì Cung
Khắc lại hỏi vậy.
“Tôi cần tư liệu của một người, từ nhỏ tới lớn, càng chi tiết càng tốt.” Dưới ánh đèn cao áp, gương mặt Cung Khắc toát
kên một mày trắng xanh như xi măng, “Nếu suy đoán không nhầm, tôi nghĩ
kẻ đó chính là hung thủ…”.
Đêm đen trở nên tịch mịch cùng sự ra đi của một sinh mạng, nhưng bình minh có lẽ không còn xa nữa...