Sổ Tay Chăn Nuôi Hung Thú

Chương 18: Kết thúc

Tiêu Tiểu Bát không thành quả phụ, bất quá cũng không xê xích gì nhiều, y không chỉ thiếu chút nữa chết tướng công mà còn chỉ kém một diểm liền thành hài tử không cha không mẹ.

Hỗn Độn và Long thần đánh đến thiên hôn địa ám, từ đấu pháp biết thành võ lâm tỷ thí, bởi vì pháp lực tạm thời khô kiệt nha.

Xem cao giai thần vật lộn cũng là một việc phi thường có ý tứ, Tiêu Tiểu Bát lần đầu tiên nhìn thấy áo choàng vàng kim sạch sẽ cao quý của lão cha nhà mình biến thành xám tro, nút buộc cũng bị bung ra, thậm chí mặt cũng bị đánh sưng lên.

Đương nhiên Hỗn Độn cũng khó coi không kém, cả mái tóc xõa tung, trên đầu còn có vài điểm ngọn lửa hừng hực, thật chẳng khác gì ma đầu biến thái.

Dưới chân Tiêu Tiểu Bát đều là vỏ và hạt trái cây. Ai u, thật không có ý tứ, tùy tiện vứt rắc thế này.

Cũng không biết là người nào tại hiện trường khiến Long thần và Hỗn Độn xúc động dừng tay, hai người chỉ hừ lạnh một tiếng liền buông cổ áo đối phương ra, bắt đầu dùng pháp thuật tự giúp mình chữa trị.

Ừ, chỉ trong nháy mắt hai vị này lại trở về bộ dáng nhân mô cẩu dạng thường thấy.

Long thần cười lạnh nhìn Hỗn Độn, Hỗn Độn cười lạnh nhìn Long thần, hai người đồng thời lộ ra nụ cười âm trầm lạnh lẽo.

Tiêu Tiểu Bát thấy hai người đã dừng đánh liền phất tay áo thanh lý đám vỏ hạt trái cây trên mặt đất. Y vỗ vỗ tay đi đến trước mặt Hỗn Độn. "Chúng ta đi thôi."

Hỗn Độn và Long thần đồng thời sửng sốt, đi nơi nào?

Lập tức sắc mặt của Long thần cũng đen lại, Hỗn Độn nở nụ cười, ý tứ của Tiêu Tiểu Bát rất rõ ràng, y là muốn cùng Hỗn Độn rời khỏi nơi này, đổi một lời khác chính là "Ngươi nếu như không thành toàn chúng ta, chúng ta cũng không hiếm lạ gì ngươi"

"Tiểu tử thối ngươi dám bước ra một bước, bản tọa liền, liền..." Long thần vắt hết óc cũng không nghĩ ra nên uy hiếp Tiêu Tiểu Bát chuyện gì, bởi vì lão theo bản năng bỏ quên mấy lời "không tiếp thu đứa con trai này" đi. Hài tử của lão dù có yếu hơn nữa cũng là thứ tốt, làm sao có thể không tiếp thu đâu, đều là lỗi của tên Hỗn Độn kia!

Tiêu Tiểu Bát nở nụ cười, "Phụ vương, hắn thật không tốt, đặc biệt không tốt, ban đầu hắn còn đạp vỡ mắt cá chân ta, đánh gãy cổ tay ta, còn bắt ta phải đeo xích huyền thiết giống như loài chó đi lại trên Côn Lôn sơn. Thế nhưng, nhi tử chính là thích hắn!" Tiêu Tiểu Bát tựa hồ không chịu bỏ quên một chút quá trình...

Long thần tức giận đến thiếu chút nữa quất tới, tiểu Bát điên mất rồi, hắn mỗi ngày đối ngươi như vậy, ngươi lại còn thích hắn!!! Ngươi có bệnh a a a a!!!

Hỗn Độn cũng là nghẹn họng, đây cũng là chuyện của trăm năm trước rồi, ngươi có thể không đào lại chuyện cũ nữa hay không...

Có thể cho chút mặt mũi không?

Tiêu Tiểu Bát liếc xéo: Dám làm không dám nhận, hừ hừ, ta cùng ngươi mất mặt còn không được sao?

Hỗn Độn nhếch miệng hắc hắc cười, có tức phụ thật tốt, mất mặt cũng cùng nhau.

Hỗn Độn và Tiêu Tiểu Bát như vậy thực sự chính là trực tiếp chọc mù mắt Long thần, lão nổi trận lôi đình, hụt hơi đến thiếu chút nữa liền lịch kiếp.

Rốt cục lão phất tay áo một cái, nói với Tiêu Tiểu Bát, "Hai tên không biết hiếu thuận này, đến đây cho ta!"

Không biết hiếu thuận?

Tiêu Tiểu Bát ngượng ngùng, Hỗn Độn nghe xong lại tươi cười rạng rỡ. Ai u, Long thần, kỳ thực ngươi đã sớm muốn nhận thức con rể phải không, chỉ là muốn tìm một chút mặt mũi thôi phải không?

Long thần: ...

Long thần thật rất phiền muộn nha, vốn đang là nhi tử thật tốt lại biến thành khuê nữ, sớm biết tiểu Bát bây giờ có bộ dạng này, còn không bằng từ đầu nói với bên ngoài Long bát tử là nữ nhi đâu!

Tiêu Tiểu Bát nắm tay Hỗn Độn nói với Long thần: "Cha, Hỗn Độn sau này sẽ là con dâu của người, người cứ sai sử hắn nhiều một chút, không có việc gì!"

Long thần nghe xong liền trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Bát. "Hai người các ngươi rốt cuộc là ai thú ai?"

"Ta thú hắn!" "Ta thú y!"

Hỗn Độn và Tiêu Tiểu Bát đồng thời nói.

Tiêu Tiểu Bát tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Hỗn Độn, hắn lập tức đổi giọng nói, "Ừ, y thú ta."

Long thần vừa nghe liền vui vẻ, lão nhìn tiểu Bát vứt bỏ biểu tình giận dữ trước đó mà đổi thành từ ái, "Tiểu Bát! Hôn sự này phụ vương nhất định thay ngươi làm thật lớn..."

Trong lòng Hỗn Độn khẽ lộp bộp, tựa hồ có việc gì đó rất không tốt sắp xảy ra.

Không lâu sau, Hồng Hoang chư thần đều nhận được một tấm thiệp mời kỳ quái đến từ Long vực, chính là một tấm thiệp cưới. Tiểu bát tử Tiêu Đồ nhà Long thần, cũng chính là thủ lĩnh Tuân sơn muốn thành hôn, Long thần mời mọi người đến uống rượu mừng.

Long thần dự tính xong thiệp mời, dựa vào hào quang của Bất Chu sơn mà mời hết một lượt tất cả thiện thần, Long thần không phải không biết đúng mực, thận phận của Hỗn Độn là gì, thủ lĩnh hung thần, nếu như mời hung thần đến, sợ rằng sau khi Hỗn Độn thành gia liền uy tín đại điệt.

Long thần cũng biết, y theo tính tình của Hỗn Độn sợ rằng còn có một tràng hôn lễ chờ tiểu Bát nhà mình, lão tự vấn lương tâm cảm thấy ngày thường đối với đứa con này cũng không tính đặc biệt tốt, vì vậy lần này mời hết tất cả thiện thần là muốn bọn họ làm chứng cho Tiêu Tiểu Bát, là y thú thủ lĩnh Côn Lôn! Tiểu Bát nhà ta mới là chủ nhân một nhà!

Đây là một hồi đại hỷ sự kinh thiên địa khiếp quỷ thần, từ khi Phượng thần lịch kiếp, Hồng Hoang đã gần vạn năm không có hỷ sự gì, khắp nơi đều náo động, chốn chốn đều sát phạt.

Người đưa thiếp mời chính là Long thần, Long thần uy danh hiển hách, tất cả mọi người đều sẽ cho lão mặt mũi, ngay cả Kỳ Lân song thần vẫn nhất quán lười biến cũng đưa tin trả lời. Hắn chính là dùng thanh âm truyền tống, chỉ lười biếng gửi một chữ, ừ.

Hồi âm của Kỳ Lân song thần đã cho thấy, hai huynh muội bọn họ đều sẽ tới.

Kỳ Lân song thần nha, đây là loại người muốn ăn cũng lười há miệng, suốt ngày chỉ biết ngủ vùi. Lần này hai huynh muội cư nhiên cùng hoạt động, mặt mũi của Long thần đúng là thật lớn nha.

Thừa Hoàng, Huân Thần, Trùng Thiên Pháo là cùng nhau nhìn thiệp mời, trên đó còn mang theo thần tức nồng nặc của Long thần, đây xác xác thật thật là do Long thần tự tay viết, không phải người khác mạo danh.

Ở trong mắt mấy người này mà nói, Tiêu Tiểu Bát và Hỗn Độn đã sớm là phu thê thế nào bỗng dưng lại nảy ra cái hôn lễ này. Bất quá nghĩ lại, bọn họ quả thực cũng không cử hành qua nghi thức gì, vì vậy cả đám người liền vui vẻ chạy đi dự tiệc.

Hôn lễ của Tiêu Tiểu Bát và Hỗn Độn ở Long vực cực kỳ long trọng, cả Hồng Hoang đều coi lần kết hợp này của hai người là đệ nhất đại hỷ sự cũng không phải không có nguyên nhân. Thủ lĩnh Côn Lôn sau khi trở thành con dâu của Long vực đã đứng trước mọi người phát thệ, tuyệt không chủ động phát động chiến tranh.

Đương nhiên, nếu như người khác xâm phạm hắn nhất định hung hăn đánh trả.

Chỉ là như vậy đối với chư thần Hồng Hoang đã quá đủ rồi, mọi người vô cùng cao hứng, hung thần thiện thần đình chiến, tất cả đoàn kết nội bộ mới có thể nhất trí đối ngoại, cùng nhau thống trị đại lục Hồng Hoang.

Không thể tham gia lần hôn lễ thanh thế rền vang này, đám hung thần Thổ Lâu, Đào Ngột, Phỉ, Sơn Cao đều ước ao đố kỵ. Sao lại phân biệt đối xử như vậy, không nên coi thường hung thần chứ!

Bất quá sau khi nghi thức qua đi, lúc đám người Thừa Hoàng đã từ Long vực trở về được mấy ngày, đám hung thần lấy Thổ Lâu làm đại biểu cũng nhận được thiệp cưới, người viết chính là thủ lĩnh Côn Lôn sơn, Hỗn Độn.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, đây là chuyện gì nha?

Mang theo một bụng nghi hoặc, nhóm hung thần Tuân sơn lập tức thu thập chạy đến Côn Lôn sơn dự tiệc, dù sao có ăn là được.

Hỗn Độn ở giữa hung thần là rất có uy vọng, lần này hắn viết thiệp mời đại hôn chính là một tín hiệu hữu hảo, vô luận năm đó có bao nhiêu hung thần bất hòa với hắn, lúc này đều rất nể tình mang theo lễ vật lao đến hỷ yến.

Trong ngày hôn lễ, đám hung thần đã từng do dự cuối cùng phát hiện lựa chọn chạy đến của mình là sáng suốt cỡ nào. Đào Ngột và Phỉ nghe nói vẫn luôn bất hòa với Hỗn Độn, thế nhưng lúc này lại nguyện ý buông bỏ thành kiến tham gia hôn lễ đối phương, điều này nói lên cái gì, chính là mấy đại hung thần kia đã lập thành liên minh, cùng chung tiến thoái. Lão đại phía trên đều đã đoàn kết, các tiểu đệ phía dưới thế nào có thể gây sự chứ? Vì vậy một đám người hoàn toàn không nhìn thấy một chút bộ dạng giương cung bạt kiếm nguyên bản trước đó.

Không đánh nhau là tốt rồi, các lão đại tranh địa bàn, thua thiệt thủy chung vẫn là đám tiểu nhân vật bọn họ. Bọn họ cũng muốn phát triển năng lực sản xuất nha, nhìn thủ lĩnh Tuân sơn Tiêu Đồ kia, thực sự quá cố gắng rồi!

Trong tiệc cưới, người duy nhất khổ sở chính là Doanh ngư, nó đã làm mất "tín vật đính ước" của Tiêu Tiểu Bát tặng, không có tín vật đính ước liền không có bằng chứng, ai cũng không tin nó và Long tử Tiêu Đồ đã từng có một đoạn "tình duyên". Tuy nó cũng biết mình vẫn luôn thầm mến, thế nhưng phải nhìn ái nhân gả cho người không thật sự là rất khổ sở.

Từ ngày Doanh ngư nhận được thiệp cưới liền cơm không ăn trà không uống, cư nhiên dần dần gầy đi, trọng tải kinh khủng từ từ tiêu giảm, vì vậy trong ngày thành hôn của mình, Tiêu Tiểu Bát đã có thể nhìn thấy "Cupid" phiên bản người thật.

Một tháng cử hành hôn lễ hai lần. Tiêu Tiểu Bát và Hỗn Độn đều là mệt đến tinh bì lực tẫn.

Hai người nghỉ ngơi nghỉ ngơi, sau đó lại lần nữa bắt đầu hưởng tuần trăng mật, chỉ là lúc này đã có mục tiêu rõ ràng. Hỗn Độn từ lúc bắt đầu làm người tốt đột nhiên cảm thấy nghiên, hắn quyết định đi dạo một vòng xem có quốc gia nào được thiện thần trì hạ mà thần dân lại nghèo khó vất vả, hắn có thể nhân cơ hội đó giáo huấn tên thiện thần kia.

Bất tri bất giác, Hỗn Độn cư nhiên đoạt chén cơm của Hoàng thần.

Chờ đến khi Hoàng thần dưỡng thương xong trở về Đan Phượng sơn, chuẩn bị một lần nữa vì Hồng Hoang cống hiến thì mới phát hiện Hồng Hoang đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà phong trào khởi nghĩa của thần dân dường như cũng yếu đi rất nhiều.

Đương nhiên, vẫn còn một số người cố chấp hoặc loại thích đục nước béo cò mưu toan kích động lòng người, thế nhưng nhìn chung cũng không hình thành được quy mô gì.

Mà động đất sóng thần cũng không quá nghiêm trọng, khi con người đã đoàn kết nhất trí đối kháng thiên tai, tiên tai cũng sẽ không còn đáng sợ đến như vậy.

Chỉ là chung quy thần dân đối với cao giai thần đã mất đi lòng tin, có chút thần dân đã đẩy ngã cao giai thần bọn họ vốn cung phụng, lần nữa lựa chọn cao giai thần mới.

Cao giai thần mất đi sự cung phụng của thần dân liền chạy vạy khắp nơi, bình thường bọn họ đã quen làm sâu gạo, một ngày thần dân đoạn tuyệt lương thực của bọn họ, bọn họ liền không có cơm ăn.

Những cao giai thần đã mất đi tín nhiệm bị đẩy xuống thần đài, nguyên bản sắc diện hồng hào bắt đầu trở nên xanh xao, bọn họ cũng không ngừng bôn tẩu khắp nơi, vì thần dân làm không ít việc, chỉ hy vọng có người lần nữa tin vào bọn họ.

Thế nhưng tín nhiệm đã mất đi thì rất khó tìm về, những cao giai thần này càng ngày càng nghèo khó, càng ngày càng chán nản. Tỳ Hưu nhìn chuẩn thời cơ này, lập tức thành lập một sở thu dụng cao giai thần, đương nhiên cũng không phải nuôi không các người, phải làm việc nha, đòi nợ, đòi tiền, mở rộng nghiệp vụ... đó đều là việc của các ngươi!

Cái gì, muốn tiền công?! Ngươi ăn của ta ở của ta dùng của ta, còn dám đòi bản tọa tiền công? Có tin bản tọa lập tức liền đá ngươi ra ngoài?!

Đám cao giai thần bị Tỳ Hưu nghiền ép cực kỳ hối hận, sớm biết có ngày rơi xuống tình cảnh như vậy, năm đó vô luận thế nào cũng phải vì thần dân làm vài chuyện có ích, hảo hảo lấy lòng mọi người.

Còn về những cao giai thần được thần dân lựa chọn xứng chức nhiều nhất, đương nhiên Phượng thần vừa lịch kiếp trở lại liền chiếm ngôi đầu bảng, thứ nhì là Hoàng thần, cũng đồng hạng nhìn chính là người khiến quảng đại thiện thần triệt để lọt tròng mắt, Hỗn Độn. Thế nhưng kinh ngạc cũng không dừng lại ở đó, phía sau Hỗn Độn chính là Bệ Ngạn bổ sung luật pháp, đứng ngay tiếp theo chính là Cùng Kỳ, Thao Thiết, Nhai Tý... Long thần đứng hạn mười lăm, Kỳ Lân song thần lại xếp đến tận hạng mười chín và hai mươi.

Hồng Hoang chư thần, Long tử Tiêu Đồ thực lực tầm thường và thủ hộ thần năm đó của Bạch Dân quốc Thừa Hoàng vậy mà cư nhiên tiến đến trước hạng hai mươi, vượt xa không ít những thiện thần lâu đời.

Thần thu hoạch ngoại trừ Giảo thần đã lịch kiếp và Đương Khang có thứ hại tương đối ở trước, những kẻ khác hết thảy đều xếp tận phía sau.

Mà việc Tiêu Tiểu Bát được số phiếu cao như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, thần dân cảm thấy y xứng chức cũng không phải chỉ có bản thổ Tuân sơn, còn có quảng đại thần dân Hải quốc. Hải vực bát ngát của Hồng Hoang thường được gọi chung là Hải quốc, thần dân của nơi này chủ yếu là thủy sinh thú, bao quát cả Giao nhân và một ít loài nhuyễn thể thú.

Sau khi Huyền Vũ mất tích, Hải quốc chưa từng cung cấp cung phụng đối với bất kỳ cao giai thần nào, Tiêu Tiểu Bát cũng thật không ngờ đến Giao nhân Hải quốc cư nhiên lại đắp nặn pho tượng của y. Thật ra lý do của Giao nhân cũng rất đơn giản, kể từ lúc Huyền Vũ mất tích bọn họ cũng không tưởng tượng bất cứ cao giai thần nào nữa, thần cho đến bây giờ chỉ biết bóc lột bọn họ, chưa từng mang đến một chỗ tốt nào, bất quá cũng có ngoại lệ. Nhuyễn thể thú ở Tuân sơn tựa hồ sinh hoạt không sai, thủ lĩnh Tuân sơn đối với việc trị quốc cũng rất có thủ đoạn, hơn nữa lại không khi dễ nhuyễn thể thú. Sự cải biến của Tuân sơn khiến Giao nhân thấy được hy vọng, bọn họ nguyện ý lần nửa tưởng tượng một cao giai thần, tưởng tượng vị cao giai thần nhuyễn thể thú thực lực không quá mạnh mẽ này có thể đưa thần dân quốc gia bọn họ thoát ly khổ hải, thống lĩnh bọn họ đi về phía phồn vinh hưng thịnh.

Thật lâu sau đó, tận khi thời kỳ rung chuyển của Hồng Hoang trôi qua, khi nói về tràng hôn lễ trọng thể của Hỗn Độn và Long tử Tiêu Đồ, tập thể hung thần và thiện thần Hồng Hoang xuất hiện chia rẽ nghiêm trọng, bọn họ đều kiên trì những gì mình thấy chính là sự thật, hai phái tranh luận không ngớt. Tiêu điểm chính là, rốt cuộc Hỗn Độn gả cho Tiêu Đồ hay Tiêu Đồ gả cho Hỗn Độn?

Về nhị vị này rốt cuộc do ai chủ nội ai chủ ngoại, sử gia Hồng Hoang vẫn mãi không có định luận. Ừ, cho dù hai người vẫn không lịch kiếp, thủy chung hoàn hảo sinh hoạt tại Hồng Hoang, thế nhưng những học giả nghiên cứu sử học này lại không một ai có ý định đi hỏi. Bởi vì có hỏi cũng không ra được cái gì, hai người căn bản sẽ không nói thật đi.

Vô luận là Hỗn Độn hay Tiêu Đồ cũng chỉ thần bí mỉm cười, lộ ra một loại thần thái không thể nói ra.

Hành vi và tư tưởng của đôi phu phu này thật sự đã quá đồng bộ rồi.

Cũng không quản hai người ai chủ nội ai chủ ngoại, dù sao chỉ cần quan hệ của bọn họ tốt là được..

Tiêu Tiểu Bát và Hỗn Độn du ngoạn khắp Hồng Hoang tròn ba mươi năm, trong khoảng thời gian đó, Hỗn Độn mang theo Tiêu Tiểu Bát đi khắp từng ngóc ngách Hồng Hoang, trong hoàng cung Tuân sơn vỏ sò cũng chất cao như núi.

Thừa Hoàng và Trùng Thiên Pháo càng nhìn những vỏ sò này càng cảm thấy u buồn, trong vỏ sò chính là phong cảnh ưu mỹ, thức ăn ngon lành, chỉ là tiểu Bát, ngươi rốt cuộc khi nào mới trở về? Huynh đệ rất nhớ ngươi nha!

Ngay lúc Thừa Hoàng và Tiêu Tiểu Bát chống má vô hạn u buồn ngưỡng vọng nhìn trời, Tiêu Tiểu Bát và Hỗn Độn lại đang đi chơi thuyền ở Thái Hồ.

Đặc sản của Thái Hồ chính là cá, mùi vị của cá ở đây phi thường ngon miệng, Tiêu Tiểu Bát một bên nướng cá một bên nói với Hỗn Độn: "Không biết vì sao ta có chút nhớ bọn tiểu Hoàng và A Pháo. Bất tri bất giác đã thật nhiều năm trôi qua rồi."

Nói xong Tiêu Tiểu Bát còn đem xâu cá đã nướng xong đưa cho Hỗn Độn, Hỗn Độn tiếp nhận cá, kéo xuống một phần thịt bụng bỏ vào trong miệng đối phương.

Hắn cũng có chút cảm khái nói: "Quả vậy, đã nhiều năm qua rồi."

Tiêu Tiểu Bát nghe được trong khẩu khí của Hỗn Độn có chút buồn lo vô cớ, ánh mắt chợt sáng ngời, y mở lời đề nghị: "Nếu không chúng ta về nhà thôi!"

Về nhà? Hỗn Độn có chút giật mình, không hiểu vì sao trong đầu hắn nghĩ đến cũng không phải đỉnh Côn Lôn trắng xóa một màu cao chót vót tận mây trời mà là Tuân sơn với thần dân bận rộn, cùng với đám nhuyễn thể thú nhiệt tình cầm theo sò biển và trân châu ở Át Trạch...

Hỗn Độn nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiểu Bát, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, "Đi, chúng ta về nhà!"

Nhai Tý chưa bao giờ biết nguyên lai thần cũng có thể xui xẻo như vậy, lúc này y thế mà lại bị quăng đến cái nơi chim không ị phân, gà không sinh trứng này.

Cái chỗ này linh khí cực loãng, nhìn khắp một vòng ngay cả thần dân có một điểm thần lực cũng không có.

Ở hồng hoang, coi như là nhuyễn thể thú cũng không có khả năng không có một điểm thần lực nào hết có được hay không? Đây rốt cuộc là địa phương nào?

Ngay lúc Nhai Tý đã sắp nổi cơn phẫn nộ, một lão già run run rẩy rẩy từ dưới mặt đất chui ra, theo sao còn có rất nhiều lão đầu lão thái từ trong tảng đá, gốc cây, vách núi xông ra.

Nhai Tý nhíu mày một cái, thần tức và thần áp yếu như vậy, cho dù là lúc Tiêu Tiểu Bát mới sinh ra cũng không kém cỏi đến mức độ đó, những người này chưa đủ tư cách làm cao giai thần, thế nhưng so với một đám thần dân ngay cả thần lực cũng không có kia thì tốt hơn nhiều.

"Tiểu nhân là Thổ địa Phượng Hoàng sơn, tham kiến Nhai Tý đại nhân."

"Tiểu nhân là Sơn tiên Phượng Hoàng sơn, tham kiến Nhai Tý đại nhân."

"Tiểu nhân là Trúc tiên Phượng Hoàng sơn, tham kiến Nhai Tý đại nhân."

...

Nhai Tý nhíu mày, Thổ địa, Sơn thần, Trúc tiên... đây đều là cái gì với cái gì?

Ừ, Nhai Tý chưa bao giờ ngoan ngoãn ngồi nghe Bành Tổ lão phu tử giảng bài lúc này rất gắt gỏng, đột nhiên có một thanh âm cực kỳ đáng ghét vang lên:

"Đây là nhân giới?"

"Tham kiến Cùng Kỳ đại nhân, tiểu nhân là Thổ địa Phượng Hoàng sơn."

...

Lại một vòng giới thiệu không sai biệt lắm.

Cùng Kỳ, từ lúc Nhai Tý nghe Tiêu Tiểu Bát khen ngợi kẻ này rất lợi hại thì y lại sinh ra một loại phản cảm không thể lý giải được với hắn, thậm chí hôm nay y còn là vì bị kẻ này liên lụy mới phải rơi xuống cái nơi này.

Nhai Tý nheo mắt lại, trong mắt lộ ra quang mang màu máu, đêu là vì người kia mình mới luân lạc đến nông nỗi này

Nghĩ nghĩ, Nhai Tý liền huyễn hóa ra một thanh kiếm chỉ về phía Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ nhanh chóng bay tránh một kiếm của Nhai Tý, quay về phía đối phương phun một ngọn lửa, thế nhưng khiến hai người đều ngoài ý muốn chính là, từ trong miệng Cùng Kỳ lại phun ra một chuỗi tàn lửa nhỏ.

Nhai Tý dưới chân hơi lão đảo, nghẹn cười, Cùng Kỳ đen mặt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn đám lão đầu đang quỳ la liệt trước mặt.

"Chuyện gì xảy ra?" Bản tọa vì sao lại có thể mất mặt như vậy! Một chuỗi tàn lửa kia, cho dù là con gà rù Tiểu Bát kia cũng có thể làm tốt hơn!

Đám địa tiên kia nơm nớp lo sợ, đây chính là hung thần Cùng Kỳ nha, nhất định phải giải thích cho tốt, nếu không hiển nhiên sẽ mất mạng, "Cùng Kỳ đại nhân, người có chỗ không rõ, năm đó sau khi bốn vị thần chí cao đem tam giới phân ra, liền quyết định giới luật, khi cao giai thần rơi vào nhân giới, pháp lực liền lui về còn một thành..."

Lần này đừng nói là Cùng Kỳ, ngay cả Nhai Tý cũng nghe đến ngẩn người, pháp lực chỉ còn lại một thành? Như vậy thì có thể làm được cái gì?

Thanh kiếm của Nhai Tý nặng nề rơi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy đại địa hoảng động, chư vị địa tiên trong ngực khổ không thể tả, coi như pháp lực chỉ còn lại một thành, các người cũng rất nguy hiểm nha!

Nhai Tý nhớ đến xưng hô của đám địa tiên vừa giới thiệu lúc nãy, hiện tại mới tìm ra chút ấn tượng, dường như ngày xưa y từng nghe Bành Tổ phu tử kể về những chuyện tương tự.

Bất quá y có cố thế nào cũng không nhớ được rõ ràng, trong mấy huynh đệ Lục ca và y có điểm văn hóa thấp nhất, ít nhất y còn biết chữ, còn tên Lục ca kia căn bản là mù chữ, đọc sách cho đén bây giờ đều là đọc một nửa!

Sau khi cả đám địa tiên nơm nớp lo sợ giải thích xong, Nhai Tý liền vung tay áo, "Các ngươi đi xuống đi!"

Nói xong toàn bộ địa tiên đều hóa thành một làn khói ẩn đi, quả nhiên là cao giai thần, thần áp cường đại ép đến mức bọn họ chỉ nói chuyện thôi cũng đã đau đớn, khụ khụ, đều ho ra máu hết rồi.

Nhai Tý không muốn phản ứng Cùng Kỳ, chuẩn bị rời đi, y phải trở về, cái chỗ này y một khắc cũng không muốn ở lại, không phải bọn họ nói có Tiên giới sao? Nhai Tý chuẩn bị đi Tiên giới nhìn thêm một chút, rất có thể bọn người ở đó biết cách làm sao để y quay về.

Cùng Kỳ nhìn thấu suy nghĩ của Nhai Tý, lúc này hắn đã thụ thương rất nặng, một chuỗi tàn lửa lúc nãy thực sự là vô cùng nhục nhã, hắn cần hấp thụ rất nhiều linh khí để phục hồi. Cùng Kỳ nghĩ rằng nếu nói Tiên giới gần với Thần giới nhất, như vậy thực lực của những người ở đó nhất định phải thương đối cao, đến lúc đó, nếu ọn người kia hạ độc thủ với hắn...

Cho nên mới nói, bại hoại nhìn cái gì cũng thấy bại hoại, hắn chưa bao giờ tìm chỗ tốt của người khác để nghĩ.

Đối với đám người lúc nào cũng nơm nớp lo sợ đề phòng mình, Cùng Kỳ cảm thấy Nhai Tý có cùng nguồn gốc với mình vẫn là càng thêm đáng tin hơn một chút.

Hắn thật sự không thích tin tưởng ai, thế nhưng hiện tại lại phải tín nhiệm.

"Chúng ta hợp tác, bản tọa bảo chứng, dựa vào bản lĩnh của chúng ta nhất định có thể tìm được đường trở về." Cùng Kỳ nói rằng.

Nhai Tý nghe được lời này thì không khỏi hơi giật mình, bất quá nghĩ đến tư cách của người trước mặt, y liền cười lạnh, "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"

Cùng Kỳ nở nụ cười, hắn phóng thấp giọng nói: "Vậy ngươi có thể tin tưởng đám người ở đây sao? Chúng ta hiện tại tực lực không đủ, bọn họ tựa hồ cũng biết chuyện đó. Ngươi xác định bọn họ không muốn giết chúng ta, chia thịt ra ăn. Nhất là những tiên nhân kia, bọn họ so với thần dân bình thường có thể lợi hại hơn..."

Tiên: Chúng ta nào dám ăn thịt ngày chứ, đại nhân. Đừng nên loạn vấy bẩn tư cách của người khác như vậy...

Nhai Tý nghe được những lời này thì hơi nhíu mày. Như vậy cũng không sai, ai có thể đảm bảo đám tiên nhân kia sẽ không tập thể vây công bọn họ đâu?

Thần giới náo động, người thất vọng nào chỉ có thần dân, rất nhiều cao giai thần tỷ như Nhai Tý, Cùng Kỳ, nguyên bản đối với thần dân vô cảm, sau khi biết bọn họ phân ăn cao giai thần thì lại càng thêm vô cảm. Một đám thần dân điên loạn như vậy, bổn tọa mới không quan tâm bọn họ!

Nhai Tý do dự một hồi, gật đầu, "Tốt, bổn tọa đánh cuộc một lần. Bất quá bổn tọa cũng khuyên ngươi, thu hồi sự gian xảo của ngươi lại, nếu không bổn tọa liền đích thân làm thịt ngươi!!"

Cùng Kỳ lạnh lùng nhìn Nhai Tý, trong ánh mắt hiện lên vài tia tối tăm. Hừ, muốn làm thịt bổn tọa, bổn tọa cũng thật muốn xem ngươi có mấy phần năng lực!

Vì vậy, Cùng Kỳ Nhai Tý liền lưu lại nhân giới, hai người dáng vẻ xuất chúng dung mạo đường đường, rất nhanh khiến cho địa phương gần đó dấy lên oanh động, thật nhiều cô nương tìm cớ đi ngang qua viện tử của cùng và Nhai Tý, nuôi hy vọng có thể tình cờ gặp gỡ một ai đó trong hai người.

Ừ, những cô nương kia đều thất vọng rồi, bởi vì các nàng rất nhanh phát hiện, hai người kia căn bản cũng không có một chút lòng thương hương tiếc ngọc nào.

Năm nào đó, tháng nào đó, Nhai Tý và Cùng Kỳ đi ngang qua một sơn trang, tiểu nương tử trong sơn trang sớm nhận được tin tức bên đường chờ sẳn, đợi hai người đi ngang qua liền buông mình ngã sấp xuống, ý đồ tìm tới một hồi anh hùng cứu mỹ nhân.

Kết quả sao, tiểu nương tử liền tự mình ngã gục.

Trong nháy mắt tiểu nương tử lao ra, hai người kia đều đồng thời nghiêng thân tránh né nàng.

Tiểu nương tử ngã trên mặt đất uất ức nghiến nát cả răng, hai vị quan nhân này thật quá không hiểu phong tình mà.

Trên thực tế cũng không phải là như vậy, Nhai Tý và Cùng Kỳ căn bản là không nhìn thấy tiểu nương tử này, bọn họ đều đang chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ theo bản năng cảm giác được phía trước có chướng ngại vật liền nghiêng người né tránh.

Không thèm coi ai ra gì, đây chính là minh họa chính xác cho cái ý tứ đó.

Sau khi có không ít cô nương ngã sấp xuống, mọi người dần dần hiểu được, hai vị công tử này đối với nữ sắc hoàn toàn vô cảm, huống chi những nữ nhân nọ cũng là đối gương thương tâm, các nàng cư nhiên so với nam tử còn không đẹp bằng, thực sự không có thiên lý.

Nhai Tý và Cùng Kỳ đang tích cực tìm kiếm một ngọn núi có linh lực tương đối sung túc.

Cùng Hỗn Độn đánh nhau một trận, hai người đều có nội thương không cùng trình độ, tu vi bị hạn chế, tốc độ khôi phục lại càng chậm, bọn họ cần mượn ngoại lực.

Hai người tìm theo vị đạo, một đường chạy đến Côn Lôn sơn.

Nhân giới dĩ nhiên cũng có Côn Lôn sơn, khí thế hào hùng chẳng khác gì bản chính tại hồng hoang. Chỉ là vừa đến Côn Lôn sơn, hai người bọn họ không hẹn đều cùng nghĩ đến cái tên thủ lĩnh Côn Lôn kia.

Mà nhớ đến người nọ lưỡng thần đều âm thầm cắn răng, chờ bổn tọa trở về, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tu vi giảm đi nhiều như vậy, lúc bế quant u luyện, hai người cũng cảm giác được rét lạnh.

Để giảm thiểu tinh thần lực xói mòn, Nhai Tý, Cùng Kỳ không hẹn mà cùng chọn dùng nguyên hình, mà khi cao giai thần trở về trạng thái nguyên hình, đa số đều có xu hướng khuất phục bản năng.

Bên ngoài thực sự đã quá lạnh rồi, hai người khó tránh khỏi hoạt động thân thể, ma sát ma sát, hai vị này lại ghé vào cùng nhau, chen chen ấm áp.

Cọ tới cọ lui, liền cọ đến có chuyện.

"Đem cái pháp khí đặt trên bụng ta ra chỗ khác, có nghe hay không..." Nhai Tý trừng mắt, biểu tình một bộ "Ngươi nhìn thế nào cũng thiếu đánh".

Sắc mặt Cùng Kỳ cũng không được tốt lắm, đây là chuyện gì xảy ra? Hắn nhìn chằm chằm vào đồ chơi giữa hai chân, vật này không phải đã có vấn đề gì chứ, lúc nghẹn nước tiểu cũng không lớn đến như vậy?

++++++++++++++

Trong đầu mỗi thiếu niên đều có một vài ảo tưởng hạn chế độ tuổi, tỷ như Cùng Kỳ, tỷ như Nhai Tý.

Đầu năm nay luôn luôn có vài tên gia hỏa ngây thơ không bị câu thúc như vậy.

Cót két, ây ôi, xào xạc...

Cùng Kỳ và Nhai Tý phát hiện trong núi có một đôi nam nữ đang thực hiện vận động ừ ừ ha ha.

Hai người liếc nhìn nhau.

Nhai Tý: "Bọn họ đang làm cái gì?"

Cùng Kỳ bỗng nhiên nhớ tới cây gậy dựng thẳng lên của mình ngày đó, cái loại cảm giác nóng rực này, hắn suy nghĩ một chút, không quá xác định nói: "Bọn họ đang sưởi ấm..."

Nhai Tý dừng một chút, "Sưởi ấm?"

Không biết vì sao Nhai Tý cũng bất giác nhớ đến pháp khí dựng thẳng lên dưới thân, nga, hoặc là nói cây cột lớn cũng đúng.

Ma sát cái kia một chút thực sự cth sưởi ấm?

Vì vậy, trong một đêm lạnh lẽo đồng dạng, hai người ôm cùng một chỗ, cọ lại cọ lại cọ, à, sưởi ấm và vân vân.

Ta đè ngươi, ngươi đè ta, ngoại trừ cái mông có chút đau đớn, thực sự là rất ấm áp!

Cùng Kỳ và Nhai Tý bắt đầu dốc sức hút linh khí của núi nhà người ta, Thổ địa Côn Lôn sơn đình công không làm. Hai vị đại gia, ta biết hai người các ngươi rất trâu bò, thế nhưng linh khí Côn Lôn sơn của đám bọn ta cũng không thể loạn hút nha, các ngươi đều hút hết rồi, chúng ta phải tu luyện thế nào?

Cùng Kỳ: Liên quan gì đến ta.

Nhai Tý: Nói nữa liền giết các ngươi!

Bạo lực cường và quỷ ích kỷ gì đó, thực sự là không lay động nổi.

Bất quá rất nhanh Cùng Kỳ liền phát hiện một kiểu tu luyện khác, hắn nhận ra thần dân của nhân giới rất thần kỳ, bọn họ mặc dù không có linh lực nhưng lại có thể tỏa ra một loại oán khí, có đố kỵ, có bất mãn, có ghen ghét...

Đồ chơi này ở hiện đại gọi là tâm tình bất lương, trong mắt Cùng Kỳ chính là mỹ thực hảo hạn.

Cùng Kỳ nỗ lực hút oán khí của người khác, tự nhiên hắn tống ra cũng là oán khí, vì vậy bách tính trên đỉnh núi Cùng Kỳ lựa chọn làm nơi tu luyện cũng hấp thụ oán khí mà hắn thải ra, tâm tình đều trở nên âm u.

Vì vậy thổ địa của ngọn núi lần nữa đình công, hai vị đại gia, đại đại gia, các người làm ơn đừng ủy khuất ở lại nơi sơn cùng thủy tận này nữa, núi của ngộ chỉ là núi nhỏ, không nên mỗi ngày đều trình diễn nhân gian thảm ái nha, có được không?

Hồng hoang thần giới bởi vì số lượng thiện thần và hung thần có xu thế thăng bằng, vì vậy có các thiện thần tống ra năng lượng chính nghĩa làm đối xứng, năng lượng tà ác của Cùng kỳ cũng không có ảnh hưởng lớn như vậy. Thế nhưng hiện giờ tại nhân giới cũng không có thiện thần ức chế, Cùng Kỳ thoải mái phát huy ước số tà ác của mình, khiến cho khắp nơi đều một mảnh hỗn độn.

Cùng Kỳ cảm thấy không sao cả, thế nhưng Nhai Tý lại không nhìn được, nhân gia dầu gì cũng là thiện thần. Ừ, vì cùng nhau sưởi ấm, cả hai người chỉ có thể dọn nhà không ngừng nghỉ.

Thẳng đến một ngày nào đó, đầu của Cùng Kỳ bị một cây gậy nhỏ mang theo thần tức của Doanh Ngư và Tiêu Tiểu Bát rớt trúng, hắn nhìn cây gậy tạo hình cực kỳ cổ quái kia, không hiểu vì sao lại nhớ đến bướu thịt thích sưởi ấm của mình.

Dược rồi, nếu là ngày nào đó hắn cần tu luyện, vật này để lại cho Nhai Tý chơi đi ~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về Đào Ngột và Tỳ Hưu ——

Khi đó Tỳ Hưu còn là một hảo hài tử, có một ngày y gặp được một tiểu hài tử cóng đến nước mũi chảy ròng ròng, mặt mày đỏ ửng.

Tỳ Hưu hảo tâm chứa chấp tiểu hài tử, đồng thời còn dạy tiểu hài tử biết chữ. Này, thật ra gà mờ như Tỳ Hưu cũng không nhận thức được bao nhiêu chữ, này, không biết nhiều thì đọc được phân nửa cũng tốt rồi.

Tiểu hài tử nói, bé là lạc mất bằng hữu tốt của mình.

Tỳ Hưu nhìn thấy tiểu hài tử mềm mại, trong lòng cũng là một mảnh mềm mại, không biết đã lâm vào âm mưu của người khác.

Tiểu hài tử căn bản cũng không phải tiểu hài tử, bọn họ và lão già trong nhà Tỳ Hưu cơ bản đồng lứa.

Tiểu hài tử cũng không có lạc mất bằng hữu của mình, bọn họ chỉ là thuận tiện cướp đi túi tiền của Tỳ Hưu, sờ soạng lừa hết mọi thứ trên người của y, thậm chí tiểu hài tử kia còn mưu toan ngắt đi cây nấm nhỏ duy nhất trên người Tỳ Hưu!

Cái loại cảm giác này, Tỳ Hưu cả đời cũng không quên!

Ô ô ô, y phát thệ, mình cũng không có sở thích luyến đồng!

Thật lâu sau đó, tiểu hài tử biến thành đại hài tử, Tỳ Hưu cũng biến thành hài tử xấu xa. Đại hài tử do tiểu hài tử biến thành biểu thị, cái nấm ăn thật ngon!

——————–

Phiên ngoại vô trách nhiệm về bánh bao ——

Tiêu Tiểu Bát là một con ốc, làm sao có thể sinh trẻ con?!

Ai u, đây không phải là Hồng Hoang Thần giới sao, Hỗn Độn quăng một phép thuật qua, liền đem con ốc Tiêu Tiểu Bát biến thành tiêu tiểu bát con sò Tiêu Tiểu Bát.

Trải qua trăm năm dâu bể, Tiêu Tiểu Bát liền kéo ra một viên trân châu!

Trân châu lại trải qua trăm năm tuế nguyệt liền mở miệng ra nói chuyện,

Câu đầu tiên tiểu trân châu mói chính là, phần diễn của lão tử con mẹ nó lại ít như vậy!

——————

Về rất nhiều câu đố chưa được giải đáp ——

Nhai Tý và Cùng Kỳ, Thao Thiết vì sao lại bị đại thần xuyên qua lựa chọn?

"Sổ tay chăn nuôi hung thú và " và "Đỉnh cấp phối phương thức ăn gia súc" đến tột cùng ai là tác giả?

Hoàng Đế, Tây Vương mẫu, Nữ Oa, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ bốn vị thần chí cao đến tột cùng đi nơi nào?

Thiên phạt của Bất Chu sơn đến tột cùng là cuuyện gì?

Lại còn Long thần đại gia đến tột cùng là làm sao sinh hạ Long cửu tử?

Trọng yếu nhất chính là, sự náo động của thần dân đến tột cùng làm sao kết thúc?!

《Nhật ký quan sát bồn cầu》 rất hân hạnh nói cho ngươi biết!