Sở Lưu Hương truyền kỳ

Chương 57: Chặt tay kết bạn

Tiểu Phi thở dài:

-Ngươi nhìn kỹ gương mặt của chúng xem! Cơ Băng Nhạn lắc đầu:

-Ta không thích nhìn nữ nhân. Nữ nhân sống ta còn không thích nhìn, hà huống nữ nhân chết?

Tiểu Phi trầm giọng:

-Thì ngươi cố gắng nhìn kỹ, nhìn một lần thôi, chứ nào phải nhìn nhiều lần, nhìn mãi mãi mà ngươi rên? Ngươi sẽ thấy chúng chết khác cách nhau, song chung quy có chỗ tương đồng! Cơ Băng Nhạn rồi cũng phải làm theo lời Tiểu Phi. Hắn càng quan sát từng thi thể một, càng biến sắc.

Cuối cùng, hắn kêu lên:

-Tất cả đều bị gọt trắng chân mày! Tiểu Phi gật đầu:

-Ngươi thấy chưa? Con người ai không cần đến chân mày? Đẹp thì họ săn sóc, không đẹp thì họ sửa chửa, chứ có ai không thích đôi mày đến độ phải cạo nhẵn đi?

Chắc chắn là không phải các nàng tự gọt sạch lông mày! Cơ Băng Nhạn thở ra:

-Họa My Điểu gọt mày chúng trước khi hạ thủ?

Tiểu Phi thốt:

-Có thể đó là dấu hiệu của Họa My Điểu! Chẳng những Họa My Điểu thích giết người, mà còn muốn ai ai cũng biết chính là y giết! Cơ Băng Nhạn trầm ngâm một lúc:

-Ty nhiên, lần này y giết người, không do sở thích riêng, mà chính để giúp ngươi. Có đúng vậy không?

Tiểu Phi cau mày:

-Ừ! Cơ Băng Nhạn tiếp:

-Tại sao y muốn giúp ngươi? Ngươi quen y chứ?

Tiểu Phi lắc đầu:

-Không quen.

Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng:

-Chẳng lẽ vô duyên vô cớ, y lại làm cái việc đó? Cao hứng đến đây để giết người, giết rồi là bỏ ra đi? Giúp ngươi mà không cần cho ngươi biết là ai?

Tiểu Phi diềm nhiên:

-Phải có duyên cớ! Cơ Băng Nhạn hỏi:

- Duyên cớ gì?

Tiểu Phi lại thở dài:

-Cho đến phút giây nầy, ta chẳng làm sao đoán được. Nhưng ta tin chỗ dụng tâm của y là làm sao thì làm, y chưa đi một cách giản đơn như vậy.

Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng:

-Ngươi tin là y sẽ xuất hiện?

Tiểu Phi gật đầu:

-Chẳng những thế, mà ta còn nghĩ rằng, biết đâu y chẳng luôn luôn ở cạnh chúng ta? Y chờ đợi chúng ta, có điều chúng ta không trông thấy y?

Cơ Băng Nhạn nghe lạnh ở xương sống.

-Nếu thế, Họa My Điểu là ma?

Hắn lắc đầu:

-Mẫu người đó, tốt hơn ta không nên gặp! Bỗng y bật cười tiếp:

-Vô luận làmsao, hiện tại các đệ tử của Thạch Quan Âm đều chết hết, chúng ta chẳng còn sợ ai ngăn trở.

Hắn có biết đâu, bên ngoài kia, xa xa, còn có một nhát đao trí mạng đang chờ đón hắn?

Đi đầu, làm cái việc hướng đạo là Khúc Vô Dung.

Tuy nhiên, nàng không hề lo sợ là bọn Tiểu Phi lạc đường. Sở dĩ nàng đi trước là vì nàng nóng ly khai một nơi mà nàng xem như tù ngục của nàng.

Một nơi ghi dấu nơi tâm tư nàng bao ấn tượng hãi hùng. Và ngay trong lúc nầy, mùi máu tanh còn bốc nồng nặc bên mũi nàng.

Nàng đi như ngây như dại, cứ nhìn thẳng tới trước mà đi, đi với bao y nghĩ miên man, những ý nghĩ lẩn quẩn trong ngây dại.

Bạn đồng môn, gồm trên dưới năm mươi người, giờ đây tất cả đều chết.

Chỉ còn lại có mỗi một mình nàng.

Chẳng phải vì tất cả đều chết mà nàng sầu thương tiếc mến mà đến đổi cảm thấy khó chịu.

Mà chỉ vì nàng thấy, những kẻ đã chết rồi đều không đáng chết. Người đáng chết chính là nàng, vậy mà nàng vẫn còn sống như thường. Nàng thẹn vì sự sống thừa thải của nàng.

Đi kèm bên nàng là Nhất Điểm Hồng. Kế đó là Cơ Băng Nhạn sau cùng là Tiểu Phi.

Bỏ ra Khúc Vô Dung có thể bỏ luôn ra Nhất Điểm Hồng,hai người còn lạihẳn vui mừng vô tưởng, họ không nghĩ là họ thoát được nạn.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, chẳng một ai tỏ lộ niềm vui.

Chừng như họ lo nghĩ về những hcuyện xảy đến, những chuyện mà họ chưa biết như thế nào! Ai ai cũng trầm ngâm gương mặt.

Chính trong lúc đó, ánh đao loé lên. Và ánh đao xẹt xuống Khúc Vô Dung.

Nhất Điểm Hồng kinh hãi, nhoài người tới chụp nàng kéo ra xa tầm ngân quang.

Thân pháp của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng đương nhiên là nhanh nhưng làn đao của Hồ Thiết Hoa cũng chẳng phải chậm, bởi nếu chậm thì họ Hồ đâu xứng đáng làm bằng hữu của Đạo Soái Lưu Hương?

Và Nhất Điểm Hồng chậm một giây! Một giây phút định mệnh! Định mệnh đó y thay Khúc Vô Dung nhận chịu! Y kéo Khúc Vô Dung ngã xuống rồi, trườn mình tới che bên trên đồng thời vung tay đón chận đạo ngân quang.

Một tiếng soạt vang lên, tuy khẽ nhưng nghe rất rõ. Trong bóng tối, chẳng ai thấy có máu chảy, chỉ có Nhất Điểm Hồng mới biết là cánh tay y bị tiện lìa.

Y mất cánh tay tả rồi, cánh tay không cầm kiếm! Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn nghe tiếng động, nhào tới ngay.

Ngân quang lại chớp lên, ngân quang chiếu xuống họ.

Tiểu Phi lòn mình, xung nhập vào ánh đao chụp vào tay cầm đao. Thanh đao đã bị chàng tước đoạt.

Đồng thời gian, Cơ Băng Nhạn đã xoè bàn tay như lưỡi đao, chặt vào yết hầu người đó.

Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn, liên thủ xuất thế công, phải biết cái thế công đó mãnh liệt như thế nào! Trên thế gian này, chắc chắn là chẳng có ai tránh khỏi! Xuất chiêu đầu, đắc thủ, Hồ Thiết Hoa toan thừa thắng, hạ nhanh đối phương, bỗng bị người nhập nội, đoạt đao! Trên thế gian này có ai làm nổi cái việc đoạt đao Hồ Thiết Hoa?

Bất giác y kêu lên thất thanh:

-Lão Xú Trùn! Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn cùng kinh hãi.

Tiểu Phi buông đao, Cơ Băng Nhạn thu nhanh tay về.

Cơ Băng Nhạn thét gấp:

-Lão Hồ phải không?

Hồ Thiết Hoa cao giọng:

-Trừ ta ra còn ai nữa?

Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn cùng dậm chân:

-Trời! Hồ Thiết Hoa thở phào cười lớn:

-Nếu ta không vất vả mấy hôm liền, thì các ngươi đâu đắc chí với ta nhanh thế?

Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn trầm gương mặt không nói tiếng nào.

Hồ Thiết Hoa tiếp tục thốt:

-Các ngươi chưa giết lầm ta thì nên tạ Ơn trời phật chứ sao lại... Bỗng, y nhớ đến nhát đao vừa rồi, lập tức nhưng cười rồi lẩm nhẩm:

-Vừa rồi... vừa rồi... vừa rồi... Y không nói tiếp được nữa. Y sợ một sự chẳng lành... Tiểu Phi thở dài:

-Vừa rồi, ngươi đã gây nên một cái họa phi thường! Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi:

-Ai thọ thương?

Tiểu Phi chưa kịp đáp, một ánh lửa loé lên.

Liễu Yên Phi đã bật mồi lửa.

Hồ Thiết Hoa không cần Tiểu Phi đáp, y đã thấy người thọ thương rồi! Cạnh vũng máu, nàng lăn ra thành nàng như ngồi ngay trên vũng máu, một thiếu nữ vận áo trắng bất động, vẻ mặt si si dại dại.

Mình nàng vấy máu bê bết, song không phải nàng thọ thương.

Người thọ thương có thân vóc cao, da mặt đen sì, vận áo đen, thần sắc lạnh lùng.

Người đó vừa thấy ánh lửa, liền đứng lên, vết thương nơi tay cònchảy máu.

Y không lộ vẻ gì chứng tỏ có đau đớn.

Y đứng thẳng người như vô sự.

Hồ Thiết Hoa nhìn y, không biết phải nói làm sao! Nhất Điểm Hồng cũng nhìn Hồ Thiết Hoa một lúc, rồi bật cười khen:

đao pháp tuyệt diệu! Nếu Nhất Điểm Hồng hận, mắng, Hồ Thiết Hoa còn chịu được.

Nhất Điểm Hồng lại ca ngợi đường đao, bảo y chịu làm sao nổi với niềm hối tiếc?

Hồ Thiết Hoa thoáng đỏ mặt.

Nhất Điểm Hồng điềm nhiên thốt:

-Không có gì phải khó chịu! Trong trường hợp đó, nếu là ta, ta cũng hành động như ngươi! Yê n trí đi! Hồ Thiết Hoa yên trí thế nào được! Đúng ra, Hồ Thiết Hoa không đáng trách. Song y phải xốn xang cũng là lẽ đương nhiên! Cơ Băng Nhạn vội bước tới vỗ tay lên vai y, hỏi:

-Ngươi biết hắn là ai không?

Hồ Thiết Hoa lắc đầu:

-Nhưng ta phải nhìn nhận hắn là một hảo hán. Trong võ lâm ngày nay, hắn là một nhân vật hiếm có! Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng:

-Hắn là Nhất Điểm Hồng đấy! Hồ Thiết Hoa trố mắt:

-Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng?

Cơ Băng Nhạn lại hừ một tiếng:

-Chứ còn ai nữa?

Hồ Thiết Hoa dậm chân:

-Ta đáng chết! Ta đáng chết! Y nhìn xuống cánh tay bị tiện đứt nằm trên mặt cát, muốn khóc lắm.

Cánh tay đó nào phải tầm thường! Cánh tay của đệ nhất danh kiếm Trung Nguyên, cánh tay từng làm chết khiếp hằng trăm, hằng ngàn người dù là cánh tay tả! Trên thế gian làm gì có nhiều cánh tay như vậy.

Giờ đây, cánh tay đó trở thành vật bỏ, so chính Hồ Thiết Hoa hủy diệt! Có vật gì bù đắp đúng giá trị của cánh tay?

Hồ Thiết Hoa đã phá tan sự nghiệp của Nhất Điểm Hồng vậy! Bỗng Hồ Thiết Hoa nhặt thanh đao do Tiểu Phi buông rơi xuống đất, rồi đưa tay kia chặt nhanh vào.

Nhưng Cơ Băng Nhạn đã kịp thời ngăn chặn, hắn trầm giọng bảo:

-Khỏi cần làm thế! Hồ Thiết Hoa hét:

-Buông ta ra! Ta không mượn ngươi can thiệp vào việc của ta! Cơ Băng Nhạn thở dài:

-Ngươi biết không? Nào phải một mình ngươi nợ hắn? Ngươi nợ một tay, ta nợ một thân song ta chưa vội trả, ta đợi khi nào hắn cần đến, ta sẽ trả, trả đúng lúc mới có ích chứ! Tiểu Phi thở dài:

-Những món nợ đó, nếu các ngươi thanh toán sòng phẳng, thì còn gì bằng? Chỉ sợ không có dịp thôi! Nhất Điểm Hồng bỗng thốt:

-Không phải nợ! Các ngươi không cần phải trả! Y nhặt cánh tay lên nhìn một lúc, rồi mỉm cười:

-Cánh tay này giết người quá nhiều! Cho nó nghỉ việc là vừa! Quá sức chịu đựng rồi y ngã xuống.

Tỳ Bà công chúa gặp lại Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn gặp lại Thạch Đà tự nhiên phải vui mừng, tự nhiên họ phải dài dòng tâm sự với nhau, và tự nhiên Cơ Băng Nhạn phải dùng loại ngôn ngữ câm với Thạch Đà.

Lúc đó đã ra khỏi sơn cốc rồi.

Khúc Vô Dung ngồi bên cạnh Nhất Điểm Hồng, y đang hôn mê trầm trầm.

Nàng nhìn y, si si dại dại.

Hồ Thiết Hoa trầm lặng lâu lắm.

Cuối cùng, không ai nói gì, thì y nói:

-Họa My Điểu! Họa My Điểu! Tiểu tử đó là ai chứ? Đúng là một con người có cái tâm quá tàn độc! Tỳ Bà công chúa hỏi:

-Hắn thích giết người, tại sao hắn không giết luôn Thạch Quan Âm?

Cơ Băng Nhạn đáp:

-Có thể hắn không gặp Thạch Quan Âm, có thể hắn lưu Thạch Quan Âm lại cho Lưu Hương Đạo Soái! Tỳ Bà công chúa lại hỏi:

-Sao Thạch Quan Âm vắng mặt một cách tấu xảo như vậy?

Cơ Băng Nhạn nhìn thoáng qua Khúc Vô Dung, lại đáp:

-Cứ như lời vị Khúc cô nương nầy, thì Thạch Quan Âm không thường ở đó! Huống chi, Họa My Điểu vừa đến, đúng lúc Thạch Quan Âm vừa đi! Tỳ Bà công chúa cau mày:

-Thế bà ấy ở đâu thường hơn?

Còn ai biết được gì hơn, mà đáp câu hỏi đó?

Tỳ Bà công chúa hừ một tiếng:

-Tại sao ngươi không đáp? Tại sao ngươi nín thinh?

Nàng đã hướng sang Tiểu Phi rồi.

Mọi người nhìn qua thấy chàng nhắm nghiền mắt, như một nhà sư đang tưởng phật.

Nhưng, Tiểu Phi không là nhà sư, tự nhiên chàng không tưởng phật.

Vậy chàng tưởng gì?

Chàng đang lẩm nhẩm như nhà sư đọc kinh:

-Hoa Sơn Thất Kiếm! Huỳnh Sơn thế gia! Hoàng Phủ Cao! Thạch Quan Âm! Không ai rõ chàng có ý tứ gì! Chỉ thấy gương mặt chàng sáng lên.

Tỳ Bà công chúa xô nhẹ chàng gắt:

-Ngươi có biết Thạch Quan Âm ở đâu chăng?

Tiểu Phi mở mắt ra, ánh mắt chiếu rực, chàng bật cười, hỏi lại:

-Thạch Quan Âm? Ai là Thạch Quan Âm?

Tỳ Bà công chúa giật mình, gắt:

-Ngươi điên rồi chăng? Đến Thạch Quan Âm mà cũng không nhớ nữa à?

Tiểu Phi cười lớn:

-Có Thạch Quan Âm, tức là không có Thạch Quan Âm! Không có Thạch Quan Âm tức là có Thạch Quan Âm! Từ bao giờ, tại hạ có nhớ đến ai đâu, sao công chúa cho rằng tại hạ quên?

Tỳ Bà công chúa vừa kinh ngạc, vừa buồn cười, lắc đầu:

-Ngươi nói gì thế? Ta không hiểu nổi! Tiểu Phi điềm nhiên:

-Công chúa hiểu làm sao được? Cơ trời mà! Công chúa trố mắt:

-Cơ trời? là sao?

Tiểu Phi lắc đầu:

-Không nói được! Thiên cơ bất khả lậu mà, công chúa! Vả lại, phật có dạy:

Không nên nói! Không nên nói! Tỳ Bà công chúa mỉm cười:

-Ngươi đừng nhắc đến Phật, hẳn muốn làm hòa thượng chắc.

Tiểu Phi đáp nhanh:

-Làm hòa thượng thì chưa muốn, có điều đang nghĩ đến một hòa thượng đây.

Tỳ Bà công chúa cau mày:

-Ai?

Tiểu Phi cười nhẹ, không đáp.

Tỳ Bà công chúa nhìn thoáng qua Hồ Thiết Hoa, tiếp:

-Ngươi nói phải đấy! Con người ấy, có lúc đáng hận quá! Tiểu Phi vụt hỏi:

-Cực Lạc Tinh hiện giờ ở đâu?

Hồ Thiết Hoa đáp:

-Ta đã trao cho nàng, nàng không tiếp nhận thành ra còn lại trong tay ta! Tiểu Phi lại hỏi:

-Giả như thực sự ngươi biết được điều bí mật của viên Cực Lạc Tinh, thì ngươi nghĩ sao?

Hồ Thiết Hoa không suy nghĩ lâu:

-Ta đã đáp ứng với Vương Phi tự nhiên ta phải cho bà ta biết.

Tiểu Phi gật đầu:

được lắm! Bây giờ chúng ta đi tìm bà ấy! Tỳ Bà công chúa hỏi:

-Còn... Thạch Quan Âm?

Tiểu Phi mỉm cười:

-Nữa! Thạch Quan Âm! Ai là Thạch Quan Âm chứ?

Tỳ Bà công chúa tức uất suýt vỡ bụng. Nhưng lại bật cười, cười một tiếng lại cắn mội, rồi trầm giọng:

-Chủ ý của ngươi thế nào?

Tiểu Phi điềm nhiên:

-Công chúa cứ đi theo tại hạ sẽ minh bạch.

Liễu Yên Phi dặng hắng một tiếng, lẩm nhẩm:

-Hơn hai mươi năm rồi, anh em tại hạ chưa trở lại Hoa Sơn,nếu Đạo Soái Lưu Hương còn bận lo việc khác, thì... xin cho anh em tại hạ tạm biệt!... Tiểu Phi bỗng ngưng thần trọng sắc:

-Bây giờ hai vị chưa có thể đi được! Liễu Yên Phi hỏi:

đạo Soái có điều chi cần phân phó cho tại hạ?

Tiểu Phi trầm ngâm một lúc, rồi cười đáp:

-Hai vị cứ đi theo tại hạ tự nhiên sẽ minh bạch.

Liễu Yên Phi cũng suy nghĩ một lúc:

-Tại hạ yêu cầu Đạo Soái đáp ứng một điều.

Tiểu Phi hỏi:

-Liễu huynh muốn như thế nào?

Liễu Yên Phi thở dài:

-Riêng cho tại hạ thì chẳng sao, song có nhiều việc Hoàng Phủ đại ca không muốn nói đến, thậm chí người không muốn đề cập... Tiểu Phi cười nhẹ:

-Các vị muốn hỏi một vài việc song lại không thể nói đến việc đó, phải không?

Liễu Yên Phi cười khổ:

đúng vậy! Muốn hỏi mà không thể nói đến những gì muốn hỏi, thì làm sao hỏi được? Cho nên tại hạ xin Đạo Soái... Tiểu Phi chận lại:

-Tại hạ chỉ đáp ứng nhưng không được hỏi gì cả? Có phải vậy không?

Liễu Yên Phi cúi đầu lẩm nhẩm:

-Nếu Đạo Soái sẵn sàng đáp ứng, thì tại hạ cảm kích vô cùng.

Tiểu Phi lại cười:

-Tại hạ có hỏi gì chưa chứ?

Liễu Yên Phi lắc đầu:

-Chưa! Tiểu Phi lại hỏi:

-Bây giờ, tại hạ chưa hỏi gì, song sau này, lại có thể hỏi chăng?

Liễu Yên Phi thở dài:

-Bây giờ còn không hỏi gì, thì chắc sau này cũng khỏi hỏi luôn! Tiểu Phi gật gù:

-Các hạ minh bạch rồi đó. Tốt lắm! Liễu Yên Phi vụt hỏi:

-Những việc đó đáng lẽ Đạo Soái phải hỏi tại hạ chứ, sao lại chấp nhận ngay không hỏi gì, ngay trong hiện tại cũng như ngày sau?

Tiểu Phi điềm nhiên:

-Chỉ vì những điều cần hỏi, đáng được hỏi, thì tại hạ đã hỏi rồi! Tỳ Bà công chúa gắt:

-Ngươi muốn hỏi gì? Ngươi đã biết gì? Ta van ngươi, đừng tỏ vẻ thần bí cực độ như vậy! Tiểu Phi chưa kịp nói gì.

Vừa lúc đó, có tiếng lục lạc của lạc đà từ xa xa vọng lại.

Tiếng lục lạc liên tục vang lên.

Hồ Thiết Hoa, Liễu Yên Phi tất cả mọi người đều phấn khởi tinh thần.

Tỳ Bà công chúa lim dim đôi mắt, nghiêng tai lắng nghe.

Một lúc lâu, nàng cười nhẹ, đoạn hỏi:

-Các ngươi biết âm thinh gì đó chăng?

Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

-Gì thì tại hạ không dám hiểu rành như người sinh trưởng tại sa mạc, chứ cái tiếng lục lạc của lạc đà thì tại hạ đã quen tai rồi! Tỳ Bà công chúa lắc đầu:

-Không phải tiếng lục lạc của lạc đà.

Hồ Thiết Hoa giật mình:

-Chứ tiếng gì?

Tỳ Bà công chúa tiếp:

-Ta nghe như tiếng nước rót vào chén. Ta nghe như tiếng thịt nướng cháy xèo xèo trên than hồng... Tỳ Bà công chúa nói đúng.

Tại sa mạc, tiếng lục lạc lạc đà có một âm điệu trầm ấm phi thường.

Âm điệu đó nói lên nước uống, thức ăn tình nồng.

Tại sa mạc, có gì quý bằng nước, bằng thức ăn dù là thông thường có gì quý bằng tình nồng?

Bởi nơi đây, con người từng chết khát, chết đói, con người từng cô đơn lạnh lẽo?

Có tiếng lục lạc lạc đà là có người xuất hiện, có đồng loại xuất hiện là có cái ăn, cái uống, có cả tình nồng sưởi ấm cô đơn! Bởi không kể khách lữ hành, riêng về bọn du mục, thì bọn này rất đậm tình hữu nghị, rất hào sảng, lều họ căng ra, rất giản đơn, song trong lều, họ có gì, họ không tiếc với khách lữ hành, họ sẵn lòng giúp đỡ! Họ không hề cự tuyệt, để cho đồng loại phải chết khát, chết đói.

Đại khái, Tỳ Bà công chúa nói đúng, đúng người đúng việc, song nếu là gặp bọn du mục kia! Nhưng tiếng lục lạc lạc đà vang lên đó, có phải của bọn du mục chăng?

Nếu là bọn du mục, thì nàng nói đúng! Nếu không phải là du mục thì nàng lầm, lầm lớn.

Và có lẽ nàng lầm, ít nhất cũng là lần này! Cả bọn đi tới.

Đoàn lạc đà đã dừng lại.

Đông lắm, có đến mấy mươi con. Có mấy người đang căng lều.

Lạ làmsao, họ âm thầm làm việc, chẳng ai nói, chẳng ai cười.

Bọntuầncanh ở vòng ngoài, thấy có người đi đến, vẫn lạnh lùng, điềm nhiên, không chào mời, trái lại, ai mang đaao, đao rút khỏi vỏ, cầm tay, ai mang cung, tên lắp vào giây cung, hờm sẵn.

Họ giới bị nghiêm mật.