Sở Lưu Hương Hệ Liệt

Chương 95: Ra không phải dễ

Hồ Thiết Hoa tiếp:

-Chính ta cũng phải kinh ngạc, không tưởng bà dám làm một việc như vậy! Còn ai không biết quy luật của Thần Thủy Cung sum nghiêm như thế nào! Bà làm như vậy, có khác chi thừa nhận sự vu oan của Cửu muội! Và bà làm sao tránh khỏi bị kết án phản sư, quán thông với địch? Cái tội đó, lớn vô cùng, chết là chắc rồi, sợ trước khi chết còn phải trải qua một số cực hình tàn khốc là khác! Bà điểm huyệt Cửu muội rồi, trấn định tâm thần lại. Bà giục bọn ta gấp đi tìm ngươi. Bà nói là có thể ngươi đã sa vào tay Thủy Mẫu Âm Cơ rồi, có thể ngươi đã bị hại rồi... Tiểu Phi hỏi gấp -Còn bà?

Hồ Thiết Hoa thở dài:

-Bà đã quyết tâm, bà xem cái chết như không, đã làm được một việc, thì bà làm luôn tất cả mọi việc, bởi trước sau gì bà cũng chết. Bà cho biết vị lão ni câm điếc, là đại sư thơ của bà, vi phạm môn quy, nên ra thân thể đó! Bà ân cần dặn dò bọn ta, nếu có thể hãy chiếu cố lão ni.

Tiểu Phi dậm chân:

-Thế là bà chuẩn bị tiếp nhận cái chết! Nhưng bà không chờ ai hành phạt, bà quyết định tự sát... Hồ Thiết Hoa u buồn tiếp:

-Có thể như vậy lắm! Chúng ta đi rồi, bà tự đóng cửa thạch thất. Bà tự nhốt mình. Bọn ta biết là sự chẳng lành, định làm một cái gì cho, nên yêu cầu bà mở cửa. Bà cự tuyệt, nhất quyết không mở, bà không muốn nghe chúng ta nói gì nữa! Tiểu Phi trầm giọng:

-Thủy Mẫu Âm Cơ nghiêm lạnh với đồ đệ quá đáng! Đến cái chết của đệ tử, chết vì tội lỗi, bà ta cũng không cho người ngoài trông thấy! Bà có thể sống trên đau khổ của thiên hạ được như thế sao?

Hồ Thiết Hoa chẳng rõ chàng ngụ ý gì qua câu nói đó.

Chết mà không cho người ngoài biết?

Cái quy luật gì oái oăm thế?

Y có biết đâu, chính Thủy Mẫu Âm Cơ cũng áp dụng môn quy đối với chính bà?

Và hiện tại bà cũng đã tự nhốt mình rồi?

Y thở ra, thốt:

-Vô luận làm sao, chúng ta vẫn cảm kích người cô của Tô Dung Dung! Tiểu Phi trầm buồn một lúc, mặc niệm về người thiếu phụ vì bọn chàng mà chuốc lấy tai họa bất ngờ.

Lâu lắm, chàng mới hỏi:

-Rồi các vị làm sao đến được nơi đây? Người cô của Dung Nhi chỉ đường?

Hồ Thiết Hoa cười khổ:

-Không! Tiểu Phi lấy làm lạ, hỏi tiếp:

-Thế thì ai chỉ? Chẳng lẽ tự các vị tìm ra?

Hồ Thiết Hoa đáp:

- Dung Nhi! Sau khi ngươi đi rồi, bọn ta có hỏi nàng, thoạt đầu nàng không chịu chỉ. Nhưng sau một ngày chờ đợi, ngươi không trở lại, nàng nóng nảy, lo sợ cho ngươi.

Tiểu Phi hấp tấp hỏi tiếp:

-Nàng có đi theo các vị chăng?

Hồ Thiết Hoa lắc đầu:

-Nàng ngại, theo bọn ta thì bất tiện... Tiểu Phi càng lo sợ hơn:

-Rồi nàng làm sao?

Hồ Thiết Hoa tiếp:

-Nàng bảo, nàng đến Bồ Đà Am hội họp với bọn Tống Điềm Nhi, rồi sau đó tìm cách vào cung. Ta khuyên nàng trầm tỉnh, nàng khuyên ngược lại ta! Y cười, tiếp:

-Nàng tin tưởng nơi ngươi quá độ, nàng cho rằng dù ngươi gặp cảnh nguy hiểm đến đâu, vẫn có phương pháp tự cứu cả! Đái Độc Hành cười khổ:

-Thực ra, nàng có lòng lo ngại cho bọn lão phu đó. Nàng ân cần dặn dò, chẳng nên xuất thủ. Song đến đây rồi, bọn lão phu quên mất điều đó! Lão day qua hỏi Hoàng Lỗ Trực:

-Việc làm của y, Lưu Hương Soái đã hiểu tường tận, thời gian trước, y có một tác phong mà hầu hết đồng đạo võ lâm đều lên án! Song, gần đây y cải hối, quay về con đường chánh, kể ra cũng đáng tha thứ cho y! Lão lại đề cập đến Hùng Nương Tử.

Bởi, tất cả vào đây, đều vì Hùng Nương Tử.

Hoàng Lỗ Trực không nói gì, Tiểu Phi thở dài thốt:

--Tại hạ hiểu hết những nổi khổ tâm của lão ấy. Rất tiếc... Chàng buông lửng câu nói.

Đái Độc Hành cũng thở dài:

-Kể về hành vi của y ngày trước, thì y có chết mười lượt cũng chưa đủ đền bù tội ác. Song... Lão dừng lại một chút, đoạn hỏi:

-Lão phu muốn biết, người nào đã hạ sát y?

Tiểu Phi mơ màng, như để nhìn về cảnh cũ:

-Người giết lão cũng đã bị giết rồi! Thần Thủy Cung chủ đã báo thù cho lão.

Bây giờ. Một nhà ba mạng của lão, có lẽ đã hiệp nhau trong cõi hư vô. Tiền bối còn thương xót làm chi, bởi nghĩ ra, đó là một hạnh phúc cho lão. Tại dương gian, sống chia ly, về hư vô, lão vui đoàn viên với những kẻ thân yêu! Ba mạng?

Dĩ nhiên, trong số đó, có Hùng Nương Tử và Tư Đồ Tịnh.

Còn người thứ ba?

Chẳng lẽ là Thủy Mẫu Âm Cơ? Và nếu đúng là Thủy Mẫu Âm Cơ, thì chàng khẳng định là bà ta chết rồi sao?

Đái Độc Hành thở ra:

-Lưu Hương Soái nói đúng! Một ngấn lệ mỏng chớp lên nơi ánh mắt của lão anh hùng.

Hồ Thiết Hoa vỗ tay lên vai Tiểu Phi, hỏi:


-Còn ngươi? Làm sao ngươi đi được? Chẳng lẽ Thủy Mẫu Âm Cơ... Y điểm một nụ cười thần bí không nói tiếp.

Tiểu Phi trừng mắt, nhìn y gắt:

-Ta đã thoát ra được rồi, thì ngươi còn quan tâm làm gì nữa chứ? Bằng cách nào cũng thế thôi, ngươi hãy câm cái mổm chó cho ta nhờ.

Rồi chàng tỏ vẻ lo ngại:

-Còn bọn Dung Nhi? Tại sao họ chưa đến đây? Họ có gặp trở ngăn chi chăng?

Bỗng chàng day qua nàng đệ tử Thần Thủy Cung, nàng đã được lịnh đưa chàng đến gặp người cô của Tô Dung Dung, điểm một nụ cười hỏi:

-Cô nương có thể cho tại hạ biết phương danh chăng?

Thiếu nữ đó, đứng nghe từ đầu câu chuyện sững sờ bất động như tượng gỗ.

Nàng muốn bỏ đi từ lâu, không thích nghe nhiều, song không dám rời cục trường.

Nàng còn hãi hùng qua câu chuyện giữa bọn Tiểu Phi.

Nàng đáp:

-Tại hạ tên là Nam Tần! Thốt xong, Nam Tần đỏ mặt.

Tiểu Phi lấy làm kỳ. Đã là nữ nhân, sao nàng xưng tại hạ?

Chàng trố mắt nhìn nàng.

Nam Tần lúng túng một lúc, tiếp luôn:

-Tại hạ là một á nam, có họ xa với Cung Nam Yến, vì chuộng võ nên theo Cung Nam Yến vào cung, do đó phải ăn mặc theo nữa nhân. Tại hạ vào đây không lâu lắm. Đáng lẽ, tại hạ không có mặt thường thường tại phòng riêng của Cung Chủ, bởi sợ tiết lậu lai lịch của mình, song vì hôm nay, sự việc xảy ra có thể cho là một đại biến cố trong cung, nên phải theo các đệ tử khác đến đó. Cung chủ cũng biết tại hạ nương náu trong cung, nhưng người không làm khó dễ chi cả, bởi Cung Nam Yến đã bảo lãnh cho tại hạ. Võ công của tại hạ do Cung Nam Yến truyền dạy, chứ tại hạ ít tiếp cận cung chủ.

Lại một điều phát giác lạ lùng.

Tiểu Phi nghĩ:

-Có đúng Nam Tần là người trong họ của Cung Nam Yến chăng? Hắn vào đây, tại sao hắn không bị Cung chủ yêu dấu một cách quái dị như các nữ đệ tử khác?

Nếu hắn bị yêu như vậy, thì Cung chủ đã phát hiện ra tình trạng ái nam ái nữ của hắn rồi, và chắc chắn bà đã đuổi hắn ra khỏi cung, nếu không nỡ giết hắn.

Có lẽ bà ngại Cung Nam Yến, nên chẳng sờ mó đến hắn! Do đó, đủ thấy Cung Nam Yến có thế lực trong cung không nhỏ chừng như Thủy Mẫu Âm Cơ cũng nể nang nàng phần nào! Chàng hỏi:

-Cung chủ có... đụng chạm chi đến các hạ chăng?

Nam Tần lại đỏ mặt, giải thích chàng nghe, như chàng đã nghĩ. Hắn lại cho biết, trừ Cung Nam Yến ra, trong cung chẳng ai hiểu hắn là ái nam cả.

Bây giờ, hắn nói thật lai lịch với Tiểu Phi, là vì hắn nghĩ nếu đúng như lời chàng, thì Thủy Mẫu Âm Cơ đã chết, bà ấy chết thì hắn phải rời cung, mà dù bà không chết, Cung Nam Yến cũng đã chết rồi, hắn vẫn phải rời cung, càng sớm càng tốt.

Bởi hắn phải rời cung, thì hắn cần gì giấu diếm lai lịch?

Hơn nữa, hắn nói rõ như vậy, để chứng tỏ hắn không đồng tình với Thủy Mẫu Âm Cơ và các bạn đồng môn trên mọi phương diện sinh hoạt ở đây.

Tiểu Phi không cần tìm hiểu sâu hơn về hắn, chàng dịu giọng hỏi:

-Bọn tại hạ muốn đến Bồ Đề Am chẳng hay các hạ có thể đưa đường được không?

Nam Tần nhìn vào thạch môn.

Bên trong thạch môn, Thủy Mẫu Âm Cơ còn sống hay đã tự sát rồi?

Hắn do dự một chút:

-Sư phó không bảo điều đó, tại hạ chẳng biết nghĩ sao?

Hắn vẫn gọi Âm Cơ là sư phó như các đệ tử kia, mặc dù hắc chỉ học võ với Cung Nam Yến, do đó, hắn xưng hô các đại đồ đệ của Âm Cơ là sư thơ sư tỷ.

Tiểu Phi mỉm cười:

-Các hạ yên trí. Nhất định bà ấy không trách cứ đâu! Bà làm sao trách cứ được chứ?

Nghĩa là chàng cho rằng bà chết rồim, dù còn sống cũng như đã chết, bởi vĩnh viễn bà không rời thạch thất! Nam Tần cắn môi, suy nghĩ.

Tiểu Phi nắm tay hắn:

-Mình đi thôi! Tiểu huynh đệ! Nam Tần muốn rút tay về.

Tuy hắn là một ái nam, hắn vẫn nặng về nữ tính, chạm tay nam nhân hắn đỏ mặt.

Hắn muốn nói chi đó, song không nói được, cũng không thể trì lại, bởi Tiểu Phi đã lôi hắn đi rồi.

Hắn đành bước theo.

Hồ Thiết Hoa thở dài:

-Mình phải nhìn nhận lão Xú Trùn có thủ đoạn lung lạc lòng người! Đái Độc Hành gật gù:

-Thủ đoạn đó, lắm khi hữu dụng hơn võ công! Hồ Thiết Hoa tiếp:

-Hắn thành công với cả nam nhân, thì nữ nhân nào kháng cự nổi hắn chứ?

Đái Độc Hành cười nhẹ:

-Mỗi người có một đặc điểm trời sanh! Như Hồ lão đệ thì kể như vô địch về tửu lượng! Hồ Thiết Hoa cười vang! Theo con đường bí mật đi tới, đến đáy hồ, lại đi theo con đường khác nữa, từ từ đi lên, đến một cái thềm, thềm co hơn mười bậc lên khỏi bậc trên, có lối ra.

Nam Tần thốt:

-Bên trên, là Bồ Đề Am, một trong nhiều cửa xuất nhập của Thần Thủy Cung.

Đại sư thơ trấn đóng tại đây, mới trông ai cũng tưởng đại sư thơ hung dữ lắm, song cái tâm của chị ấy rất hiền, phàm ai van cầu khẩn thiết, đại sư thơ cuối cùng rồi thỏa thuận theo! Kể cả việc đưa vào cung! Bây giờ, hắn tạm quên sợ hãi, trở nên thân mật với Tiểu Phi.

Hắn vẫn để nguyên tay trong tay Tiểu Phi, và hy vọng chàng nắm mãi.

Nhưng, Tiểu Phi không còn tâm tình vờ vĩnh với hắn nữa! Đến đây rồi, chàng khẩn cấp tột độ.

Chàng tự hỏi, vị đại sư thơ của Nam Tần có cái hiền, thế tại sao bọn Lý Hồng Tụ không xuất hiện?

Họ chưa đến am? Hay đến am rồi, họ bị ngăn trở?

Hồ Thiết Hoa hỏi:

-Nghe nói, ai muốn do con đường nầy vào, tất phải nằm trong một chiếc rương, có đúng vậy không?

Nam Tần đáp:

đúng vậy! Vị đại sư thơ không thể ly khi nơi nầy, cho nên không đưa đường ai được, bắt buộc phải để người nằm trong rương, rồi thả theo giòng nước, nước chảy chiếc rương vào cung.

Hồ Thiết Hoa nhìn sang Tiểu Phi một thoáng đoạn thốt:

-Xem ra Liễu Vô My cũng nói được một sự thật! Tiểu Phi chỉ cười khổ không đáp.

Chàng phát hiện ra, Liễu Vô My rất sành khoa nói dối và người sành nói dối, thình thoảng chen vào câu chuyện một sự thật khiến cho người nghe dù không tin cũng phải tin, bởi sự thật này đánh tan mọi nghi ngờ kia.

Nam Tần tiếp:

-Lối xuất nhập, ở dưới chiếc bồ đoàn của đại sư thơ, các đệ tử lúc bình thường không thể nào đến đây, bởi từ sau ngày đại sư thơ phạm tội đến nay, sư phó cấm mọi người đến tiếp cận với chị ấy! Hồ Thiết Hoa hỏi:

-Bà ấy phạm tội gì?

Nam Tần lơ là:

-Tại hạ... không được rõ lắm! Đúng là hắn không muốn nói.

Hắn đi nhanh đến vách, nắm chiếc vòng treo nơi đầu dây giật giật.

Một tiếng coong vang lên, tiếp nối là một loạt tiếng dội từ phía vách khác vang theo rền như một hồi chuông.

Nam Tần giải thích:

đại sư thơ ngồi trên bồ đoàn đó suốt ngày, không màn đến việc gì, phải làm theo cách đó, mới thông báo cho chị ấy biết được! Hồ Thiết Hoa bắt đầu khẩn trương, muốn cửa mở ngay cho y vào xem cho biết tình hình bên trong am.

Ngờ đâu, tiếng báo hiệu vang lên lâu rồi, bên trong cửa không mảy may động tịnh.

Nam Tần cau mày:

-Kỳ quái! Đại sư thơ không có mặt trên đó sao chứ?

Tiểu Phi khẩn cấp hơn ai hết, song trấn định tâm thần an ủi hắn:

-Biết đâu bà ấy có việc phải đi nơi nào đó một lúc?

Nam Tần lắc đầu:

đại sư thơ không hề rời bồ đoàn đi đâu cả. Bên trên, địa điểm không rộng lắm, dù có bước đi đâu, chị ấy cũng phải nghe tiếng báo hiệu. Nếu chị ấy im lặng, hẳn trên đó có việc bất thường rồi! Tiểu Phi nghe hắn nói, càng khẩn cấp hơn.

Liễu Vô My biết rõ, một khi bọn chàng vào cung, là điều bí mật của nàng bị khám phá ngay, do đó, nàng làm mọi cách, ngăn chặn bọn Lý Hồng Tụ, không cho liên lạc được với chàng.

Lý Hồng Tụ làm gì có cơ trí bằng Liễu Vô My, còn Tống Điềm Nhi lại ngây thờ hơn nữa, cả hai dễ bị người man trá lắm! Hà huống, cả hai lại có cảm tình với Liễu Vô My! Do đó, Liễu Vô My muốn hãm hại hai nàng, thiết tưởng không khó khăn gì.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

-Bên trên không người mở cửa, chẳng lẽ chúng ta không còn phương pháp nào khác?

Nam Tần lắc đầu:

-Không làm sao được! Cửa này, muốn mở ra phải do người bên trên, sở dĩ có việc đó, là vì sư phó sợ đệ tử trốn đi, người bên dưới không làm sao mở được. Ai muốn trốn đi, phải có sự đồng tình của người bên trên mới được! Hồ Thiết Hoa vỗ tay cười lớn:

-Tại hạ quên một việc! Mà các hạ cũng quên luôn! Nam Tần trố mắt:

-Tại hạ quên việc gì?

Hồ Thiết Hoa tiếp:

đại sư thơ của các hạ câm và điếc, lại ngồi mãi một chỗ, nhờ ngồi một chỗ, nên có thể dùng cảm giác mà biết được sự báo hiệu, chứ bước ra khỏi bồ đoàn rồi, làm sao người biết được có kẻ gọi cửa?

Nam Tần lắc đầu:

đại sư thơ dù bước đi khỏi bồ đoàn, vẫn hay biết như thường! Hồ Thiết Hoa ngưng cười, trố mắt:

-Tại sao? Không lẽ bà ấy không điếc? Không câm? Bà ta giả vờ?

Nam Tần lại lắc đầu:

đại sư thơ điếc thật, câm thật! Không bao giờ có việc giả vờ! Hồ Thiết Hoa giật mình:

-Nếu vậy, làm sao bà ta nghe được tiếng động?

Nam Tần mỉm cười:

-Phải có một nguyên nhân chứ! Khi nào gặp đại sư thơ rồi, các hạ hiểu ngay nguyên nhân đó! Hồ Thiết Hoa sững sờ! Nằm mộng, y cũng không tin được có sự kiện lạ như vậy?

Người điếc, mà nghe lọt tiếng động, thì sao gọi là điếc được?

Vậy mà lão ni điếc thật sự! Y biết đại sư thơ là một lão ni, vì Liễu Vô My có nói như vậy.

Bỗng, y kêu lên:

-Tại hạ minh bạch rồi.

Nam Tần nhìn y:

-Ạ! Hồ Thiết Hoa tiếp:

-Có kẻ thấy môi người đối thoại mấp máy là đoán được ngay người đó muốn nói gì. Có lẽ đại sư thơ của các hạ có năng khiếu đó! Nam Tần thở dài:

đại sư thơ hỏng luôn đôi mắt! Hồ Thiết Hoa sững sờ! Lâu lắm y lẩm nhẩm:

-Một người mang bao nhiêu chứng tật, toàn là những chứng tật khó chịu cả, lại mềm lòng trước sự van cầu của ngoại nhân! Lại nghe được tiếng gọi cửa! Phi thường thật! Nếu không là hoang đường! Bỗng, có tiếng chiếc vòng khua lên.

Lần này, Nam Tần giật mạnh tay hơn. Nhưng vô hiệu như lần trước.

Lâu lắm, vẫn không có động tịnh gì bên trên cả.

Tiểu Phi bước tới, áp tai sát vào vách.

Hồ Thiết Hoa hỏi gấp:

-Ngươi nghe được gì chăng?

Tiểu Phi cau mày:

-Không rõ lắm! Chừng như có, chừng như không! Hồ Thiết Hoa dậm chân:

-Mũi ngươi mất linh, chẳng lẽ tai cũng mất linh luôn?

Đái Độc Hành đột nhiên lấy chiếc chén bằng sắt bên mình, thốt:

-Lấy vật này, gõ vào vách, gây tiếng vang to hơn! Hồ Thiết Hoa không hiểu rõ làn sóng của thinh âm vội hỏi:

-Thật vậy?

Đái Độc Hành mỉm cười:

-Một hiểu biết đặc biệt của bọn hành khất mà! Hồ lão đệ không nghe nói đến điều đó sao! Tiểu Phi tiếp lấy chiếc chén, vừa gõ vào vách, vừa áp tai nghe.

Mắt chàng sáng dần lên, nhưng đôi mày cau lại gần như liền nhau.

Hồ Thiết Hoa hấp tấp hỏi:

-Có nghe gì chăng?

Tiểu Phi gật đầu:

-Có! Hồ Thiết Hoa chớp mắt:

-Thinh âm như thế nào?

Tiểu Phi đáp:

-Chừng như có người đang nói chuyện! Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi cười không nổi:

-Người câm mà nói chuyện! Nam Tần cũng cười không nổi! Nếu có người nói chuyện, thì là ai?

Hắn cau mày thốt:

-Hẳn không phải là đại sư thơ của tại hạ rồi! Hồ Thiết Hoa cao giọng:

-Có thể là bọn Tống Điềm Nhi đang van cầu bà ấy! Tiểu Phi ộ vẻ trầm trọng:

-Không phải đâu! Ta nhận ra, chính là âm thinh của một nam nhân! Mà lại không phải của Lý Ngọc Hàm! Nam Tần biến sắc:

-Một nam nhân? Nam nhân đang nói chuyện? Nói với ai?

Hồ Thiết Hoa cười lớn:

-Nam nhân cũng là người, cũng biết nói năng như nữ nhân, có gì lạ đâu?

Nam Tần thốt:

-Từ nhiều năm qua rồi, không một nam nhân nào đến Bồ Đề Am quấy nhiễu! Huống chi trên giang hồ, rất ít người biết Bồ Đề Am! Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

-Cả Thần Thủy Cung cũng có nam nhân vào lọt, nói gì đến Bồ Đề Am?

Nam Tần càng biến sắc hơn:

đến Thần Thủy Cung là do nguyên nhân cấp bách, cần thiết do đó, người ta bắt buộc phải mạo hiểm. Còn Bồ Đề Am bất quá, chỉ là một tòa miếu hoang tàn, có gì hấp dẫn mà người đời tìm đến? Vả lại, đại sư thơ bình sanh không gây thù kết oán với ai, nếu có nam nhân đến đó, thì đến để làm gì?

Hồ Thiết Hoa trầm giọng:

-Biết đâu người ta không đến đó vì mục đích tìm lối vào cung?

Nam Tần suy nghĩ một chút:

-Theo tại hạ thì... nam nhân đó là bằng hữu của các vị! Hồ Thiết Hoa cau mày.

Y lại áp tai sát vào vách, nghe một lúc, rồi gỏi Tiểu Phi:

-Ngươi nghe họ đang nói gì?

Tiểu Phi cười khổ:


-Họ im bặt rồi. Ta chẳng hiểu được họ đang nói gì! Có lúc, nên im lặng, có lúc, cần tỉnh mịch.

Nhưng cũng có lúc im lặng và tỉnh mịch gây nên hãi hùng vô tưởng.

Bởi, đang lúc chờ động, lại gặp tịnh, thì còn ai chịu đựng nổi mà không bồn chồn, nóng nảy?

Bên dưới sôi động, bên trên trầm tịnh, hai thái cực tự nhiên mâu thuẫn nhau, tạo thành một khó chịu phi thường.

Khó chịu cho người sôi động! Tiểu Phi đổ mồ hôi lạnh ướt lòng bàn tay.

Chẳng những một mình chàng lo lắng, mọi người đều khẩn trương như chàng.

Một lúc lâu, Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

-Có nghe gì nữa chăng?

Tiểu Phi thở dài, lắc đầu:

-Im lặng hoàn toàn! Nam Tần buột miệng thốt:

-Có thể đại sư thơ đã đánh đuổi họ chạy đi rồi! Hồ Thiết Hoa cau mày:

-Nhưng tại sao bà ấy không mở cửa?

Nam Tần giật mình. Đó là một sự lạ. Nếu đúng là có biến cố, thì sự im lặng chứng tỏ biến cố đó tạm dẹp yên rồi, thế tại sao đại sư thơ không mở cửa! Hồ Thiết Hoa khẩn cấp ra mặt:

-Phải có một sự gì xảy đến cho Hồng Tụ và Điềm Nhi rồi! Chứ nếu không thì làm sao có sự im lặng như thế? Khóa miệng ai thì, được chứ nhất định không thể khóa miệng Tống Điềm Nhi! Nàng ấy cần nói hơn cần ăn, chắc ngươi cũng hiểu như vậy chứ! Tiểu Phi không đáp.

Đái Độc Hành thốt:

-Có thể họ chưa đến nơi! Bỗng Tiểu Phi kêu lên:

-Chúng ta trở lại, rồi do bên ngoài, tiến trở lại Bồ Đề Am! Chàng day qua Nam Tần, hỏi:

-Như vậy có lâu lắm không?

Nam Tần đáp:

-Không lâu lắm, bất quá phải đi một vòng... Hồ Thiết Hoa cau mày:

-Vòng đó có lớn lắm không?

Nam Tần đáp:

đối với người thường, thì lớn thật, song các vị đều giỏi thuật khinh công, dù lớn cũng thành nhỏ. Tuy nhiên, tại hạ nói không lâu, chứ ít lắmcũng phải mất vài khắc thời gian đó! Hồ Thiết Hoa dậm chân:

-Như vậy mà không lâu? Trước sự tình cấp bách thế này một phút cũng là lâu rồi, nói gì đến mấy khắc? Bây giờ phải làm sao? Lão Xú Trùn! Ngươi có phương pháp gì chăng?

Tiểu Phi suy nghĩ một chút, bỗng hỏi Nam Tần:

đại sư thơ của các hạ, mỗi lần đưa người vào cung, đều có cho người đó uống một chén trà pha thuốc mê, để cho người đó không nhận ra đường đi lối bước, đúng vậy chăng?

Nam Tần gật đầu:

đúng vậy! Tiểu Phi tiếp:

-Bọn Tống Điềm Nhi đã biết được điều đó, song có thể vì cao hứng các nàng dám uống lắm! Hồ Thiết Hoa gật đầu:

-Có lý lắm! Bởi, các nàng thừa hiểu, không uống chén trà mê là không làm sao lọt vào cung! Tiểu Phi tiếp:

-Họ uống rồi, bị mê ngay, mê là không nói năng gì được cho nên chúng ta chẳng nghe động tịnh gì.

Hồ Thiết Hoa vỗ tay:

-Có lý luôn! Tiểu Phi tiếp:

-Nhưng, vị đại sư thơ đó chưa kịp đưa họ xuống giòng nước, thì có bọn nào khác đến am. Bọn sau này chừng như quyết đòi đại sư thơ giao các nàng cho họ.

Nam Tần vội thốt:

đại sư thơ không hề giao các nàng cho ai đâu! Các nàng đã đến Bồ Đề Am, tức nhiên là khách của am, vô luận làm sao đại sư thơ không thể giao khách cho người ngoài, trừ ra khách bằng lòng.

Tiểu Phi lại tiếp:

- Do đó, bọn ấy thương lượng với đại sư thơ, có thể họ không muốn sanh sự với người trong Thần Thủy Cung, nên cuộc thương lượng không gây cấn lắm! Hồ Thiết Hoa gật gù:

-Cũng có lý, song tại sao bây giờ họ ngưng thương lượng?

Tiểu Phi giải thích:

-Có thể họ ra một hạn kỳ, cho vị đại sư thơ suy nghĩ. Sau đó song phương mới đi đến chỗ dứt khoát! Hồ Thiết Hoa lo lắng:

-Như vậy là bà ấy đang ở trong cảnh nguy! Tiểu Phi thở dài:

-Chắc vậy rồi! Bọn người đó, nếu không là đối thủ của bà thì bà cần chi thương lượng?

Hồ Thiết Hoa dậm chân:

đã gặp cảnh nguy, tại sao bà không mở cửa cho chúng ta lên trên đó?

Tiểu Phi lại thở dài:

-Cường địch ở quanh mình, làm sao bà dám mở cửa? Mở cửa ra có khác nào chỉ đường cho địch vào cung?

Nam Tần nhìn chàng, ánh mắt ngời niềm thán phục.

Tiểu Phi đưa tay sờ chót mũi vuốt vuốt mấy lượt, nhếch nụ cười khổ, tiếp:

-Bất quá, những gì tại hạ nói, đều do trí tưởng tượng, chứ tình huống như thế nào, chúng ta chẳng một ai hiểu rõ được! Nam Tần thốt:

-Các hạ đoán không sai sự thật lắm đâu, bởi những gì các hạ nói, đều có lý cả.

Nếu quả biến cố xảy ra, thì mọi diễn biến phải đúng như các hạ vừa dự đoán! Hồ Thiết Hoa thở dài:

-Ta hy vọng ngươi đoán sai! Nếu đúng như ngươi đoán, thì hậu quả khôn lường đó. Bọn Tống Điềm Nhi đang mê mang, vị đại sư thơ không dám mở cửa, chúng ta không thể vào! Ngươi thấy đó, tất cả chúng ta đều khổ! Ai ai cũng lo sợ ra mặt.

Không ai nghĩ ra một phương pháp nào ứng phó với tình huống.