Sở Hán Tranh Bá

Chương 24: Hoàn Thủ Dao, Hoành Đao

Sông Hoài Thủy uốn lượn chảy phía Bắc thành Thọ Xuân, nơi gần nhất cách thành không đến 20 dặmHiện giờ tuy là giữa mùa đông, nhưng lượng nước sông Hoài Thủy vẫn rất dồi dào, Chung Ly Muội đứng ở bờ sông mắt nhìn xa, chỉ thấy dòng sông rộng lớn mênh mông, từng con sóng âm u bất tận từng dòng từng dòng cuồn cuộn chảy về phía Đông, tâm trạng liền không tự chủ nảy sinh cảm giác thê lương khó nói thành lời, không cầm được lòng ngâm nga:- Tử tại xuyên xuyên thượng viết, thệ giả như tư hồ?Nghĩa là:Khổng Tử bên bờ sông than thở rằng: Năm tháng đã trôi đi thì không bao giờ trở lại như nước dòng sông mãi chảy ngày đêm không ngừng nghỉBiệt bộ Tư Mã Khương Tề đứng phía sau Chung Ly Muội, không có tâm trạng như hắn, khó hiểu hỏi:- Tướng quân, quân Hán Lý Tả Xa thống lãnh năm vạn đại quân đến xâm phạm biên giới ta, thượng tướng quân quyết ý tử thủ Thọ Xuân, vì sao tướng quân lại dẫn theo dám thuộc hạ rời Thọ Xuân, chạy đến nơi rừng núi hoang vu này hít giớ Tây Bắc?- Ngươi thì hiểu cái gì?Chung Ly Muội kìm nén cảm xúc, lạnh lùng thốt:- Chúng ta không phải đến nơi này ngắm cảnh, trên vai chúng ta gánh vác nhiệm vụ quan trọng liên quan đến sự tồn vong của quân Sở.Khương Tề mặt hơi biến sắc hỏi:- Nhiệm vụ quan trọng gì vậy?- Phá đêChung Ly Muội đầy cảm hứng nói:- Nước ngập Thọ Xuân- À?Khương Tề nghe xong kinh ngạc hỏi:- Nước ngập Thọ Xuân? Như vậy không phải cả Thượng tướng quân cùng sẽ bị ngập theo sao?- Ngươi yên tâm, lũ lụt không dìm được người của ta đâu.Chung Ly Muội nói:- Nếu không thì ngươi nghĩ rằng đêm qua quân ta chuyển vào thành nhiều tre như vậy để làm gì?Thì ra là vậy, thật không uổng chúng ra cả đêm chuyển treKhương Tề ngừng một hồi rồi nói tiếp:- Nếu là phải đào phá bỏ đê sông Hoài Thủy, vậy chúng ta chạy xa như vậy làm gì? Phía tây bắc cách thành Thọ Xuân 20 dặm chính là sông Hoài Thủy, chúng ta đào ở đó bớt được bao nhiêu việc, hà tất phải chạy xa thêm 50 dặm đường như thế này? Hơn nữa, từ chỗ này chúng ta phá đê sông Hoài Thủy liệu có ngập được quân Hán không?- Ngươi thì hiểu gì? Thượng tướng quân nói được thì nhất định có thể đượcChung Ly Muội nói đến đây thì ngừng lại, rồi lại nói tiếp:- Hơn nữa, Lý Tả Xa không phải là Phàn Khoái, muốn đào phá đê ở gần thành Thọ Xuân, thì chỉ có nằm mơ.Phía đông thành Thọ Xuân, đại doanh của Lý Tả XaHôm nay đại quân vừa tới nơi, tướng sĩ còn mệt mỏi, vì thế Lý Tả Xa vốn không có ý định đánh thành, thậm chí Lý Tả Xa đã có tính toán đâu vào đấy, giả như tàn binh quân Sở vẫn còn ý chí chiến đấu, kịch liệt chống cự, y sẽ từ bỏ cách tấn công dồn dập, chuyển thành kế sách vây thành hãm quân, đợi lúc quân địch cạn lương thảo, sẽ dẫn dụ cho bọn chúng đột phá vòng vậy từ phía tây thành, đến lúc đó sức cùng lực kiệt, lại mất đi ý chí chiến đấu, lúc đó có thể trở tay tiêu diệt bọn chúng.Lý Rả Xa bây giờ lo lắng nhất là Hán Vương có cho hắn cơ hội này không?Nên biết rằng Phàn Khoái là tâm phúc của Hán Vương, nghe tin Phàn Khoái bị trảm, Hán Vương tất sẽ nội trận lôi đình, để báo thù cho Phàn Khoái, Hán Vương thân chinh thống lĩnh đại quân đến công đánh Thọ Xuân cũng hoàn toàn có thể xảy raLý Tả Xa đang nghĩ ngợi tâm sự, Biệt bộ tư mã Hạ Hầu Nhẫn đột nhiên chạy vội vào- Tướng quânHạ Hầu Nhẫn cúi mình trầm giọng nói:- Vừa rồi mạc tướng quan sát địa hình phía ngoài thành thấy địa hình thành Thọ Xuân hiện thấp hơn nhiều mực nước sông Hoài Thủy phía Tây Bắc, cả khu vực như một lòng chảo lớn, nếu như quân Sở phá đê sông Hoài Thủy, dẫn nước về thành thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.- Hạ Hầu tướng quân yên tâmLý Tả Xa mỉm cười xua tay nói:- Việc này bản tướng quân sớm đã tính đến rồiNói tới đây bỗng ngừng lại rồi tiếp:- Bổn tướng quân đã phái người đi tuần tra, ở phía bắc thành Thọ Xuân ngày đêm tuần tiễu, chỉ cần phát hiện quân Sở phá đê thì lập tức hồi báo, vì thế bọn chúng đừng có nghĩ tới việc phá đê! Hơn nữa quân Sở nếu như thật sự phá đê sông Hoài Thủy vậy chả phải sẽ dìm chết cả người của bọn chúng sao? Quân Sở lẽ nào dám ngọc đá cùng tan?Hạ Hẫu Nhẫn giờ mới thở phài nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói:- Cũng đều do mạc tướng quá lo lắng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnTrong thành Thọ Xuân, đại doanh quân SởTre to như cái bát được xếp đầy trường đấu, hàng trăm binh sĩ quân Sở đang bận rộn buộc bè treCách không xa, hơn trăm nữ binh đang bận rộn khâu đế giầy. Thi thoảng lại có nam binh nháy mắt đưa hiệu với hút sáo ra hiệu cho nữ binh. Đám nữ binh không hề để ý tới. Thậm chí có gan lớn cùng đám nam binh **, âu cũng rất thú vị.Đối với những chuyện thế này, Hạng Trang chẳng muốn để ý tới, Y còn bận việc chế tạo binh khí.Trong tiệm rèn, Ngu Tử Kỳ cùng hai người thợ rèn đã mệt vã mồ hôi, nhưng số binh khí mà Hạng Trang cần cũng đã rèn xong.Trong mắt Ngu Tử Kỳ và 2 người thợ rèn đây là một thứ binh khí kỳ lạ cổ quái. Nó rõ ràng không phải là kiếm, vì kiếm có hai lưỡi còn nó chỉ có một lưỡi. Nhưng nó cũng không phải là đao, vì đao thì cong còn nó thì thẳng.Hạng Trang nhấc thanh binh khí cầm lên tay, trọng lượng ức chừng 20 cân, chiều dài tầm 6 thước, đây kỳ thực là một thanh khuyên đao không có khuyên, hoặc có thể nói đây là một thanh hoành đao được tăng cường, thân đao vừa hẹp vừa thẳng, lưng dao dày có một lưỡi. Khí lạnh dạy đặc, chỉ để ở đây thôi cũng toát lên cái sát khí kinh người.Là một người từng xông pha nhiều nơi, Hạng Trang đương nhiên nghe qua hung danh hiển hách của hoàn đaoTừ phương diện nào đó mà mà, nước đại Hán dựa vào hoàn đao sắc bén mà đánh bại quân Hung Nô. Nước đại Đường sau này cũng dựa vào hoành đao được kế thừa phong khí của hoàn đao mới đánh bại người đột quyết. Hai ngàn năm sau, người Nhật Bản lại tiếp tục trên cơ sở là hoành đao cho ra đời thái đao, đưa hung uy của đao đến cùng cựcHạng Trang quay đầu mắt ra hiệu, Kinh Thiên soạt một cái rút kiếm chém về phía Hạng TrangHạng Trang rút đao nghênh tiếp, chỉ nghe "Keng" một tiếng vang lớn, thanh kiếm trong tay Kinh Thiên đã sớm gãy làm hai đoạn.Đoạn kiếm bị gãy nghe coong một tiếng rỡi xuống đất. Còn thanh đao trên tay Hạng Trang thì không chút tổn hại, trên lưỡi đao thậm chí còn không có vết mẻ nào. Thân binh, thợ rèn đứng xem ở xung quanh im lặng một lúc rồi lớn tiếng hoan hô.- Chính là nó rồiHạng Trang vui mừng nói:- Nhưng chỉ cần nặng 20 cân, dài 4 thước. Cần rèn 5000 thanh- Thượng tướng quân, chuyện này sợ là không đượcNgu Tử Kỳ lắc đầu cười khổ, rèn 5000 thanh đao như thế này, nguyên liệu không có vấn đề gì cả. Sau hai trận chiến với Phàn Khoái số binh khí mà quân Sở thu được chất đống như núi, đủ để dùng làm nguyên liệu. Mấu chốt là muốn rèn được một thanh đao như vậy hao tổn rất nhiều sức lực và thời gian. Đầu tiền phải nung chảy số binh khí cũ, rồi đúc thô, rồi lại rèn gập đi gập lại, còn phải tắt lửa, từng khâu từng khâu làm như vậy. Hai thợ rèn của chúng ta một ngày nhiều nhất cũng chỉ rèn được 2 thanh!Cho dù triệu tập trên trăm thợ rèn, một ngày cũng chỉ có thể rèn được 100 thanh đaoMuốn rèn được 5000 thanh, ít nhất cũng phải có thời gian 50 ngày. Huống hồ trong quân vốn dĩ không thể tìm ra được 100 thợ rèn, cũng không có nhiều lò và công cụ như vậy. Cho nên cho dù tốn thời gian ba tháng Ngu Tử Kỳ cũng chưa chắc hoàn thành được nhiệm vụ- Vậy thì gắng hết sức đi.Hạng Trang biết công nghệ gia công hoành đao rất phức tạp, giá cả tốn kém, liền nói với Ngu Tử Kỳ:- Tử Kỳ tướng quân, mấy ngày này ngươi không cần lo những việc khác, việc chuyển lương thực giao cho Vũ tiên sinh, ngươi chỉ lo đôn đốc rèn binh khí. Ngươi triệu tập tất cả thợ rèn trong quân lại dốc hết sức rèn binh khí.- Tuân lênhNgu Tử Kỳ cúi cúi người, lập tức đi triệu tập thợ rèn.Đám thợ rèn vốn đã được tập hợp lại cũng từ từ phân tán ra, người quạt gió, kẻ đúc thô, người rèn. Cả tiệm rèn mau chóng vang lên nhưng tiếng đinh đinh đang đang réo rắt.Hạng Trang chậm rãi bước ra khỏi tiệm rèn, nhìn lại thanh hoành đao trong tay, không kìm được thở một hơi dàiHiện nay không có đủ ngựa, nên việc rèn bàn đạt yên ngựa với số lượng lớn là không cần thiết. Nhưng lấy hoành đao để thay kiếm hai lưỡi trở thành binh khí cận chiến cho bộ binh quân Sở là việc không thể chậm trễ. Một khí được trang bị số lượng lớn hoành đao, sức chiến đấu của bộ binh quân Sở sẽ được nâng lên một tầm cao mớiNhưng thật đáng tiếc, điều kiện không đủ à.Lúc này, Hạng Trang thật hy vọng quân Sở có thể có một căn cứ địa ổn địnhNhưng, hiện thực thật tàn khốc. Quân Sở hiện này như nước không nguồn, cây không gốc. Nói không đâu xa thành Thọ Xuân này vài ngày nữa cũng sẽ phải từ bỏ. Sau khi rời bỏ thành Thọ Xuân quân Sở phải tiến vào Đại Biệt Sơn tránh quân Hán, lấy đâu ra thời gian rèn số lượng lớn hoành đaoNgày hôm sau, trải qua cả một đêm quân Hán tiến hành đánh thăm dò cửa đông thành Thọ XuânTrong tiếng kèn hiệu lệnh liên miên không dứt từng đội từ đội giáp binh của quân Hán ùn ùn từ đại doanh kéo ra, tiến đến bãi đất hoang phía ngoài cửa đông thành Thọ Xuân thì bày trận. Ngay sau đó là từng đội từng đội khinh binh tử sĩ đẩy thang gấp tiến ra. Xe công thành từ từ mở cửa công, theo sát thang gấp. Phía sau xe công thành là từng đội từng đội cung tiễn thủ giáp nhẹ.Xuất hiện sau cùng là hai ngàn thân binh tinh nhuệ của Lý Tả XaDưới vòng cờ rợp trời, một cỗ chiến xa từ từ đi vào trận quân Hán, Lý Tả Xa giống như một cây thông già trăm năm tuổi sừng sững ngạo nghễ đứng trên chiến xaBỗng nhiên, Lý Tả Xa giơ tay phải nhẹ nhàng chỉ về phía trước, đồng thời thản nhiên nói:- CôngTrong chốc lát, tiếng kèn hiệu lệnh liên miên không dứt bỗng ngưng, sau khoảnh khắc đó, tiếng trống dồn dập vang tậ trời xanh, thanh thế của nó đủ chặt sắt phá đá, làm cho ngươi ta nhiệt huyết sôi sục. Mấy vạn quân Hán liền liên tục hò hét theo. Vừa hò hét vừa lấy kiếm gõ vào mâu theo tiết tấu, hoặc là lấy kích chống xuống đất:- Cùng! Cùng! Cùng!Ngay sau đó, giáp sĩ hàng phía trước từ từ thu đội hình, nhường ra một lối đi. Đã chờ đợi lúc lâu, cung tiễn thủ tay cầm cung tiễn, bước đi từng bước hết sức thoải mái xuyên qua lối đi mà giáp sĩ mở ra tiến về phía trước trận. Cùng với tiếng hú dài thê lương, tất cả cung tiễn thủ đồng loạt soàn soạt giương cung lắp tên. Những mũi tên lạnh căm căm đã nhắm chuẩn về tòa thành phía trước- A.....haLại một tiếng hú thê luong, hai ngang cung thủ hình như dã đồng loạt buông tênTrong chốc lát, hai ngàn mũi tên đã vút vào khoảng không bay đi, mang theo âm thanh xé giớ xẹt qua trời cao, cuối cùng biến thành trận mưa tên bất tận hướng về phía đầu thành Thọ Xuân, chụm một đầu lao xuống.Đầu thành Thọ Xuân, những lão binh trải qua trăm trận đánh đã sớm núp vào sau ụ bướu tường trên thành hoặc núp dưới khiên chắn. Còn những tên tân binh mới ra nhập hàng ngũ thì căn bản không biết sợ lợi hại của cung tiễn quân Hán. Bọn chúng còn đứng mọc rễ phía trên đầu thành nhìn xuống xem náo nhiệt. Có tên tân binh còn có biểu hiện coi thường cung tiễn thủ của quân Hán, thậm chí còn trêu chọc bằng cách vén quần đái ra phía ngoài thànhNhóm lão binh thờ ơ quan sát, không ai ngăn cản hay nhắc nhở đám kia. Bản lãnh giữ mạng không phải do người khác dạy mà được, cần chính bản thân phải học trên chiến trường, phải dùng mạng mình đổi về. Lũ tân binh ngu ngốc, không cho chúng thấy máu chảy thì chúng vĩnh viễn không biết sự tàn khốc của chiến tranh, và cũng mãi mãi không trưởng thành trở thành một người lính thực thụ.