Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 6: Động cơ

Bây giờ vụ án lại có thêm một nút thắt nữa, nhưng nếu nói đến động cơ giết người, thì Lý Bách không có động cơ giết người. Có thể cô Trương An An này muốn nịnh nọt Lý Bách, nếu là giết người vì tình, chắc chắn không phải, vậy nếu là đam mê giết người thì sao?

Tuy không có chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của Lý Bách, nhưng trong tiềm thức của Hạ Thần Phong cảm thấy anh ta không phải là hung thủ.

Hạ Thần Phong vuốt ấn đường(*), mỗi khi có vụ án, trước khi phá được án, anh đều không thể ngủ ngon được. Vụ án của Trương An An bắt đầu từ đêm qua, đến giờ Hạ Thần Phong cũng chưa được ngủ, nên bây giờ trong mắt anh cũng đã xuất hiện tơ máu.

(*) Ấn đường: là khoảng cách giữa hai đầu lông mày.

“Anh Phong, anh đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây còn mấy anh em em nữa mà?” Tiểu Đao nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hạ Thần Phong, cậu dập tắt đầu thuốc và nói với vẻ quan tâm.

Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu: “Trước đây tôi bảo các cậu đi điều tra các mối quan hệ của Trương An An, điều tra đến đâu rồi?”

“Báo cáo sắp xong rồi. Quan hệ giữa Trương An An với người trong công ty không được tốt cho lắm. Bình thường cũng không có bạn bè nào. Đồng nghiệp xung quanh phản ánh Trương An An khá ham hư vinh, còn hay khôn lỏi, cho nên cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, không đặc biệt thân thiết với ai. Có điều, nghe nói trước đây hình như có một người đàn ông theo đuổi Trương An An không buông. Bây giờ đồng nghiệp bên bộ phận kỹ thuật đang khôi phục các dữ liệu bị xóa trong chiếc điện thoại, chắc lát nữa sẽ có tin tức thôi. Bố mẹ của Trương An An là giáo viên của một trường tiểu học, sáng nay đã thông báo cho họ rồi, có thể sáng mai họ sẽ đến đây.”

Hạ Thần Phong gật đầu, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn dáng người cao gầy, tay cầm cốc cà phê. Lúc này, đang dựa người lên đầu hành lang, mỉm cười nhìn anh và Tiểu Đao.

Tiểu Đao quay đầu lại nhìn, không ngờ là bác sĩ pháp y Tạ Điền, cậu nở nụ cười mờ ám rồi vỗ vai Hạ Thần Phong, “Anh Phong, em đi xem chiếc điện thoại kia khôi phục đến đâu rồi!”

Khi đi ngang qua Tạ Điền, cậu nhận lấy cốc cà phê Tạ Điền đưa cho rồi cười lớn nói: “Ha ha, cảm ơn cà phê của chủ nhiệm Tạ!” Tạ Điền nhìn Tiểu Đao đã chạy được một đoạn xa, cô đứng thẳng người lại. Sau đó lại gần khuôn mặt đang mệt mỏi của Hạ Thần Phong, cầm lấy điếu thuốc Hạ Thần Phong vừa mới rút ra cho lại vào trong bao thuốc, “Hút ít thuốc thôi, uống chút cà phê đi!”


Hạ Thần Phong nhìn điếu thuốc trong tay bị lấy đi, một cốc cà phê ấm được nhét vào trong tay anh, anh từ từ thở phào: “Cảm ơn cô.”

Tạ Điền khẽ cười, gương mặt anh khí(*) của anh đã dịu đi rất nhiều, “Tôi mang báo cáo đến.”

(*) Anh khí: oai hùng, hào hùng khí phách, hay dùng để miêu tả nhân vật nam giới, có ý khen ngợi.

Hạ Thần Phong nhìn Tạ Điền, anh khẽ cau mày, cầm lấy bản báo cáo bằng một tay, mở ra. Tạ Điền mở lời nói: “Vết thương ở tim của nạn nhân là do bị tua vít bốn cạnh đâm xuyên vào, có thể gây ra vết thương này có lẽ sức lực của hung thủ cũng không hề yếu.”

Hạ Thần Phong cau chặt mày, “Nạn nhân có dấu hiệu phản kháng không?”

Tạ Điền lắc đầu, “Hoàn toàn không có, nạn nhân bị khoét hai mắt, công cụ có lẽ là tua vít bốn cạnh kia, hơn nữa bị khoét trước khi nạn nhân chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Nhưng nồng độ cồn trong cơ thể của nạn nhân là 0.4%, có khả năng lúc đó nạn nhân đã ở trong trạng thái hôn mê. Còn nữa, đây là nguyên tố vi lượng phát hiện trong vết thương của nạn nhân, đã phân tích ra rồi: là vụn sắt và hỗn hợp gồm ankan, olefin, xicloankan, hydrocarbon thơm, hydrocarbon thơm đa vòng và một lượng nhỏ lưu huỳnh. Qua giám định ban đầu, thì xác định hỗn hợp đó là dầu mazut. Có lẽ là bề mặt ngoài của hung khí không được sạch sẽ cho lắm…”

Đối với một người tỉnh táo, nếu gặp phải việc này nhất định sẽ có phản kháng nhưng lúc đó Trương An An đã say rượu, rất có thể là đã bị mất ý thức.

Bây giờ đã chứng minh được hung khí là một chiếc tua vít bốn cạnh, bề mặt ngoài có vụn sắt và dầu mazut, ngoài ra còn có rất nhiều tạp chất… Điều này chứng tỏ, trước đó hung thủ đã từng sử dụng hung khí này rồi, người làm công việc gì thì có thể tiếp xúc với vụn sắt và dầu mazut?

Hạ Thần Phong cau mày nhìn bản báo cáo trong tay, “Nồng độ cồn trong cơ thể nạn nhân đã đạt đến mức say rượu, nhưng qua video của camera giám sát giao thông trước đó, lúc Trương An An rời khỏi khách sạn với Lý Bách thì vẫn còn tỉnh táo.”


Nói xong, Hạ Thần Phong uống một ngụm lớn hết nửa cốc cà phê, anh ném cốc cà phê vào trong thùng rác ở phía xa một cách chuẩn xác: “Có lẽ vụ án lần này là do người quen gây án, hoặc là nạn nhân có quen biết với hung thủ, hoặc là hung thủ hiểu rất rõ lịch làm việc, thời gian nghỉ ngơi và thói quen của cô ấy. Mối quan hệ xã hội của Trương An An không phức tạp lắm. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp nhóm Tiểu Đao tập trung đi xem xét những người xung quanh cô ấy có khả năng sử dụng tua vít bốn cạnh. Còn nữa, có lẽ ngày mai bố mẹ của nạn nhân có thể đến thành phố Tô. Tạ Điền, phải làm phiền cô rồi.”

Tạ Điền nheo mắt nhìn Hạ Thần Phong, mọi người đều nói đội trưởng Hạ là người lạnh lùng, nhưng cô biết Hạ Thần Phong chưa bao giờ là người như vậy, anh chỉ rất giỏi ngụy trang bản thân mà thôi.

Lúc trước, Tạ Điền tình cờ có cơ hội nhìn thấy Hạ Thần Phong đang an ủi người nhà của nạn nhân, dù không giỏi ăn nói nhưng nét mặt đó lại rất chân thành. Nếu không tình cờ thấy cảnh đó cô cũng sẽ không có thiện cảm với người đàn ông này.

Tạ Điền cười, cầm cốc cà phê lên: “Yên tâm đi, anh nợ tôi một bữa cơm đấy.”

Hạ Thần Phong khẽ cười, anh đi đến trước cửa sổ ở hành lang, nhìn ánh đèn đường ở bên ngoài cửa sổ, trận mưa này đã kéo dài một ngày một đêm rồi, rất nhiều chứng cứ ở ven đường đã bị cuốn trôi đi. Nếu không tìm được bằng chứng khác, có thể Lý Bách sẽ phải trở thành kẻ tình nghi số một.

Nếu có thể tìm thấy hung khí thì vụ án này có thể sẽ có khả năng có đột phá.

Đêm nay xác định là một đêm không ngủ. Lý Bách là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Tinh Thần, nên đương nhiên chuyện của anh ta được rất nhiều người chú ý. Tổ của Hạ Thần Phong phải đối diện với áp lực rất lớn, cấp trên đã ra chỉ thị, phải phá vụ án này càng sớm càng tốt.

Tiểu Đao híp hai mắt lại, cậu thấy cơ thể mình sắp không nghe lời rồi, nhưng nhìn đống tài liệu chất thành đống ở trước mặt, cậu chỉ có thể vừa ngáp vừa híp mắt lại tiếp tục xem những tài liệu này.

“Anh Phong, tôi nghĩ chắc chắn người giết cô Trương An An có thù hận rất sâu với cô ấy. Hơn nữa lá gan cũng rất lớn, ra tay ở ngay bên đường, nếu xung quanh có người đi ngang qua, vậy chẳng phải sẽ bị bắt ngay à?” Tiểu Đao chưa bao giờ gặp một hung thủ táo bạo như vậy.

Có thể yên tâm giết người ở một nơi đông người, hơn nữa sau khi giết người còn khoét đôi mắt đi, dùng ô để đỡ nạn nhân, hoàn toàn không có ý định che giấu, giống như đang đợi bị phát hiện vậy.

Người như vậy, một khi thành công rồi, hắn sẽ không kiềm chế được ham muốn giết người, rất có thể sẽ phạm tội lần nữa.

Hạ Thần Phong nhìn ảnh của nạn nhân và ảnh chụp hiện trường. “Theo lời của người báo án, thời gian nạn nhân hẹn ông ta là khoảng mười rưỡi tối, cũng tức là thời gian nạn nhân tử vong. Nếu không phải giao thông trong thành phố bị tắc do trời mưa, rất có thể lúc người báo án đến chính là giây phút nạn nhân bị giết. Vừa rồi cậu nói không sai, tố chất tâm lý của hung thủ rất tốt, có lẽ hắn đã lên kế hoạch cho lần phạm tội này từ rất lâu rồi. Hắn biết rất rõ thói quen của Trương An An, hắn thấy một cô gái đêm khuya uống say đi ra ngoài là đối tượng hoàn hảo để phạm tội.”