Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 57: Vận thế

Lục Dao bình tĩnh nhìn người phụ nữ, mọi người đều nói, khi Lục Dao bình tĩnh nhìn vào một người, người đó thường cảm thấy như bị cô nhìn thấu nội tâm.

“Trong công trường của Tập đoàn Tinh Thần có một cơ quan nội tạng là của con trai bà, bà có biết nó là cơ quan gì không?” Trên khuôn mặt của người phụ nữ hiện lên vẻ rất kỳ lạ, hiển nhiên là bà ta không hiểu Lục Dao đang nói gì, “Tinh Thần gì cơ... Tôi không biết cô đang nói gì?”

Lục Dao chỉ thở dài, “Tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì nữa, tôi chỉ muốn nhắc nhở bà một câu, con trai bà chưa thành niên, bây giờ là thi thể không đầy đủ ở trong tàn cục của phong thủy, khiến vận thế của gia đình bà gặp đại nạn...”

Nói xong, Lục Dao cũng không nói gì nữa, cô quay người rời đi, ra khỏi khu dân cư, cô lấy điện thoại di động ra, “Tôi đã nói những lời cần nói, còn lại thì phải chờ...”

“Chờ? Phải chờ bao lâu?” Hạ Thần Phong nhíu mày lại theo bản năng, vụ án này không thể chờ đợi được, Lục Dao quay người nhìn ngôi nhà, tự tin nói, “Không lâu nữa đâu, có lẽ đến buổi tối là có tin tức.”

Hạ Thần Phong tắt máy, đến buổi tối là có tin tức?

Anh cúi đầu cười, vươn tay ra với lấy bản báo cáo, “Đã kiểm tra cần cẩu một lượt từ trên xuống dưới, đúng là đã phát hiện ra vết máu của nạn nhân trên đó. Nhưng ngoài vết máu của nạn nhân thì không phát hiện ra được cái gì khác. Ngay cả trong buồng lái thì cũng chỉ tìm thấy có mỗi dấu vết của nạn nhân.”

Hạ Thần Phong nhìn bản báo cáo, miệng nhẩm đọc kết quả kiểm tra ở phía trên. Kết quả này nằm trong suy đoán của anh, trên đó không có bất kỳ một manh mối nào, chỉ có dấu vết của nạn nhân.

“Đã tìm được hung khí chưa?”

Tiểu Đao ném tài liệu xuống với vẻ mặt bực bội, “Rìu phòng cháy chữa cháy này là thứ có bán ở khắp các cửa hàng, nói là muốn kiểm soát, nhưng kết quả là mua online cũng được nữa kìa.”


Gần đây, Tiểu Đao đã tìm kiếm manh mối theo nhiều cách khác nhau, nhưng thật không may, đến bây giờ cậu vẫn không tìm ra được chút manh mối nào. Hành vi phạm tội lần này có vẻ rất bình thường, nhưng Tiểu Đao phải thừa nhận rằng, đây là một hành vi đã được lên kế hoạch từ trước, ít nhất là vụ của Diêu Đạt Phúc và Vương Minh. Manh mối duy nhất giữa Diêu Đạt Phúc và Vương Minh là họ đều bị bệnh nặng, còn những thứ khác thì không có một chút liên quan nào.

“Nếu những người này đều bị bệnh nặng, vậy thì tại sao hung thủ lại chọn bọn họ, hiện nay có rất nhiều người bị bệnh, họ có đặc điểm đặc biệt nào khiến hung thủ chọn họ chứ?”

Bây giờ đã tìm ra danh tính của hai nạn nhân, một là Diêu Đạt Phúc, hai là Vương Minh. Nhìn thì có vẻ như là vụ án của hai người này không liên quan đến nhau, nhưng trong lòng mọi người đều coi đây là vụ án có cùng một hung thủ, nói đúng hơn thì đây là cùng một vụ án. Dù cách thức phạm tội, thời gian nạn nhân tử vong và cách nạn nhân tử vong đều không giống nhau, nhưng bọn họ đều nhằm vào Tập đoàn Tinh Thần.

Rốt cuộc Tập đoàn Tinh Thần đã đắc tội với ai mà khiến đối phương sử dụng một đội hình lớn như vậy để đối phó chứ?

Nhóm Tiểu Đao đều không nghĩ ra, Lý Bách cũng đau đầu, anh ta cúp điện thoại, xoa thái dương, vươn tay kéo ngăn kéo ra, lấy một lọ thuốc giảm đau ra. Mấy ngày nay cổ phiếu không ổn định, đủ thứ rắc rối tìm đến trên các phương diện tìm đến anh ta. Lý Bách nhận được điện thoại chê trách của mẹ mình nói vì anh ta mà Tinh Thần trở nên rối ren. Anh ta lấy ra một viên thuốc, cầm cốc cà phê đã lạnh ở bên cạnh lên, trực tiếp nuốt xuống.

Điện thoại di động đã đổ chuông nhiều lần, nhưng Lý Bách không muốn bắt máy, cho dù đối phương là người mà anh ta rất quan tâm. Anh ta bực bội ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng vùng xung quanh lông mày của anh ta vẫn nhíu chặt lại.

“Cạch!” Cửa phòng làm việc bị người ở bên ngoài dùng lực đẩy vào, một cô gái bước trên đôi giày cao gót đi vào, thư ký của anh ta chạy vào với khuôn mặt khó coi, thấp thỏm nói, “Lý tổng, tôi... Tôi không ngăn được...”

Lý Bách cau mày nhìn cô gái ở trước mắt, phất tay với thư ký của mình, thư ký thấy vậy mới xoay người đi ra ngoài và tiện thể đóng cửa phòng lại.

Cô gái bỏ kính và mũ trên đầu xuống, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ấm ức, một tiểu bạch hoa(*) như vậy, thật khiến người ta sinh lòng yêu thương.


(*) Tiểu bạch hoa: chỉ người phụ nữ yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp và hay khóc, nhiều nước mắt. Nhưng trái tim lại mạnh mẽ dị thường, quỷ quyệt, xấu xa và thường nhận được sự cảm thông và lòng trắc ẩn của người khác thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình.

“Đổng Vũ, không phải là anh đã nói với em là đừng đến công ty tìm anh rồi sao?”

Cô gái này chính là người bạn gái bí ẩn trước đây của Lý Bách, là ngọc nữ vô cùng nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình - Đổng Vũ. Lý Bách rất quan tâm đến cô gái này, vì bảo vệ cô ta, dù có bị cảnh sát coi là nghi phạm mà anh ta cũng không kêu một tiếng, vì không muốn người trong nhà của mình phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.

Đổng Vũ vốn đã cảm thấy ấm ức, mà bây giờ là lần đầu tiên cô ta xuống nước đi tìm Lý Bách lại bị thư ký của Lý Bách ngăn ở bên ngoài, khó khăn lắm mới gặp được người yêu đã lâu không gặp, thế mà lại bị đối xử như vậy.

Có thể nói, Đổng Vũ khiến người khác rung động nhất là khi trong mắt của cô ta chứa nước mắt long lanh, giống như một giọt nước. Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thấy người đẹp ấm ức như vậy đều sẽ đầu hàng, bây giờ Đổng Vũ đang dùng chính vẻ mặt đó nhìn Lý Bách.

Trước kia, Lý Bách chưa từng để cho Đổng Vũ chịu một chút ấm ức nào, nhưng lần này thì khác. Bởi vì chuyện công ty nên trong khoảng thời gian này tính tình của Lý Bách rất nóng nảy, hơn nữa đã lâu rồi không được nghỉ ngơi, cả người đều hiện lên vẻ mệt mỏi, bây giờ lại còn thấy vẻ mặt này của Đổng Vũ, tâm trạng Lý Bách càng trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng bây giờ Lý Bách hỏi Đổng Vũ tại sao lại đến công ty, Đổng Vũ lại không nói gì, đôi mắt ngập nước nhìn Lý Bách. Lý Bách xoa thái dương ngày càng đau của mình, giọng nói đã mất đi sự dịu dàng thường ngày, “Nếu không có chuyện gì thì em về trước đi.”

“Về! Anh muốn em đợi ư! Lý Bách! Đã bao lâu rồi anh không đến gặp em!” Đổng Vũ cắn môi, lên án Lý Bách. Kiểu chất vấn này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cô ta rồi, chỉ cần Lý Bách dỗ một chút thì Đổng Vũ có thể cho qua chuyện này.

Lý Bách xoa thái dương, mở mắt ra nhìn Đổng Vũ, sự phiền não trong lòng ngày càng nhiều, “Trước đây là em nói không muốn công khai! Em cũng biết trong khoảng thời gian này anh rất bận mà...”

Đổng Vũ không ngờ rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời như vậy. Trước đây cô ta không muốn công khai là vì cô ta muốn nhiều hơn, cô ta không chỉ muốn thân phận là bạn gái Lý Bách, cô ta còn muốn trở thành vợ Lý Bách, cô ta muốn để lại một ấn tượng đặc biệt trong trái tim Lý Bách, vì vậy cô ta mới tỏ ra rất dè dặt, rất độc lập như vậy. Thậm chí, khi Lý Bách muốn công khai quan hệ của hai người, cô ta đã từ chối. Cô ta từ chối là vì muốn mình có một vị trí không thể thay thế trong trái tim của Lý Bách. Và đúng như ý muốn của cô ta, trong suốt một khoảng thời gian dài, Lý Bách vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô ta. Khi cô ta cảm thấy đã đến lúc, cô ta muốn công khai, thế nhưng Lý Bách lại im lặng...

Hai người đã cãi nhau một trận lớn vào trước Tết, sau đó Lý Bách trở về Bắc Kinh. Ban đầu, Đổng Vũ nghĩ rằng, khi nào anh về thành phố Tô thì sẽ đến tìm mình thôi, nhưng cô ta đợi mãi mà vẫn không thấy một chút tin tức nào của anh. Cho dù biết trong khoảng thời gian này anh rất bận rộn, nhưng Đổng Vũ bắt đầu cảm thấy sợ, cô ta bắt đầu tính toán thiệt hơn, Lý Bách vốn là một lãng tử(*), trước đây khó khăn lắm mới chinh phục được, Đổng Vũ không muốn chuyện tình cảm của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

(*) Lãng tử: là người sống tự do, lãng mạn, chỉ làm những gì mình thích, không thích những gì bó buộc, gò ép. Người lãng tử còn là người đa tình, sát gái nhưng chỉ hợp làm người yêu chứ khó làm chồng người khác vì họ không thích cuộc sống gia đình với chỉ một người vợ, rồi gánh nặng con cái...