Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 393: Ngoại Truyện: Ngón Tay Bí Ẩn (2)

“Hiện trường có dấu vết bị lục lọi, mấy thứ như tiền mặt đã bị lấy mất, còn thu thập được một vài dấu vân tay, còn cụ thể thì chúng ta phải quay lại Cục Cảnh sát để đối chiếu rồi.”

Hạ Thần Phong gật đầu, anh quay đầu nhìn Phương Phong Lợi đang xác định thời gian tử vong với bác sĩ pháp y.

Còn Hạ Thần Phong thì đi ra khỏi căn phòng đến điều tra tình hình của người trong nhà này với đám người ở bên ngoài, gara để xe ô tô này đã được người ở tầng hai của tòa nhà này mua lại, bình thường đều cho người khác thuê. Ba người chết này đã ở đây hơn bảy năm rồi, có thể nói là rất nhiều người già nhìn thấy đứa trẻ này lớn lên, lúc này nghe nói người trong nhà này đều bị người ta hại chết, mắt của mấy người già đều đỏ lên.

“Đứa trẻ của nhà này đáng yêu biết bao, bình thường cũng rất khéo ăn nói, gặp ai cũng lễ phép chào, không biết ai lại thất đức như vậy…”

Hạ Thần Phong đi qua đó, “Bà ơi cháu hỏi bà việc này, bà có biết bình thường người nhà này có người nào kỳ lạ không ạ?”

“Người kỳ lạ à… Người đàn ông trong nhà này tên là Lục Đức Minh, người phụ nữ là vợ của cậu ta trông rất đẹp, tên là Phương Phương. Bình thường hai vợ chồng rất hòa thuận, tôi không thấy họ có thù hằn với ai cả, chỉ là có lúc uống rượu xong tính tình của Lục Đức Minh không tốt, thi thoảng lại xảy ra cãi vã.”

“Vậy gần đây có điểm gì đặc biệt không ạ?”

Bà lão do dự một lát, “Nếu nói là có thì cũng có, nhưng cũng chỉ là tin đồn, không biết là thật hay giả...” Bởi dù gì, nói ra thì cũng không tốt với người đã chết.

“Haiz, bây giờ là lúc nào rồi, tìm thấy kẻ giết người mới là chuyện chính!” Một người già bên cạnh trông có vẻ gầy gò nói xen vào, “Đồng chí cảnh sát, tôi nói cho các cậu biết. Có người nói, đứa trẻ này không phải con của Lục Đức Minh mà là con của vợ cậu ta với người đàn ông khác. Trước đây đã mấy lời bậy bạ này rồi, sau này Lộ Lộ lớn hơn một chút, thật sự là không giống Lục Đức Minh, cho nên hai người bọn họ luôn cãi nhau. 

“Vậy mọi người thấy cô bé Lộ Lộ này trông giống ai?” Hạ Thần Phong nghiêng đầu hỏi.

Bà lão gầy gò nhìn xung quanh, “Rất giống con gái nhà Mã Khánh, có lẽ là do cùng một người cha sinh ra.”

“Mã Khánh?” 


“Đúng vậy, chính là người chủ cho thuê nhà của nhà Lục Đức Minh. Có điều, tôi nghe nói là anh ta đi công tác từ hôm kia vẫn chưa về…” 

Bà lão chỉ vào cửa sổ tầng hai và nói, “Đó là nhà của chủ nhà Mã Khánh, bây giờ vẫn im lìm, không có chút động tĩnh nào.”

“Cảm ơn bà.” Hạ Thần Phong đi sang một bên gọi điện thoại, sau đó quay người đi vào gara ô tô.

Bây giờ hiện trường đã được khám nghiệm gần xong rồi, bên pháp y sắp xếp người chuẩn bị đưa thi thể rời đi, còn Phương Phong Lợi thì nói với vẻ kích động, “Tôi đại khái có thể đoán ra hung thủ là ai rồi.” 

Hạ Thần Phong khẽ cau mày, anh quay đầu nhìn Phương Phong Lợi, trên mặt xuất hiện vẻ không tán đồng. Nhưng Phương Phong Lợi không quan tâm, trong lòng cậu đặc biệt tự tin với phân tích của mình, cậu thầm nghĩ mình phải cố gắng trổ tài ở thành phố Tô mới được.

Mấy nhân viên cảnh sát ở hiện trường cũng nhìn Phương Phong Lợi bằng vẻ mặt khó hiểu, nếu cậu thật sự có thể tìm được hung thủ ở ngay hiện trường vậy thì cậu thật sự là thần thám rồi, “Vậy đồng chí này nói xem chuyện này là sao đi.”

Phương Phong Lợi gật đầu, “Tuy hiện trường trông có vẻ rất lộn xộn, tiền mặt cũng bị lấy trộm, nhưng đây có lẽ là hung thủ cố tình dàn dựng lên cho chúng ta xem, có lẽ hung thủ quen biết ba nạn nhân, hoặc là rất thân thiết với ba nạn nhân. Kết quả, bác sĩ pháp y cho tôi biết thời gian tử vong là hai ngày trước, cũng có nghĩa là vụ án này đã xảy ra được hai ngày. Trong thời gian hai, người nhiều người đến chỗ này như vậy, tại sao không ai phát hiện ra người nhà này đã tử vong?” Tiểu Đao nói xong sau đó di chuyển một vòng, đưa tay cầm một quyển sổ trên bàn uống trà ở đầu giường, bên trên còn có dấu vết của bút bi.

“Bởi vì trước đây, người trong nhà này đã nói với người ngoài là bọn họ đi du lịch cho nên hai ngày nay cánh cửa này không mở, mọi người không có bất cứ nghi ngờ nào. Hung thủ đặc biệt đến đây vào thời gian này, chứng tỏ hắn biết người nhà này sắp đi du lịch. Trong thời gian này, cho dù chết ở trong nhà thì cũng có rất ít người phát hiện ra.”

Mấy cảnh sát nghe xong phân tích thì khẽ gật đầu, Phương Phong Lợi thấy suy luận của mình được công nhận thì càng kích động, “Hơn nữa các anh xem thi thể nữ đi, nếu là cướp của thì tại sao nhẫn kim cương trên tay không bị lấy đi? Cho nên, số tiền bị mất chính là do hung thủ cố tình để lại cho chúng ta.”

Hạ Thần Phong khoanh hai tay trước ngực nhìn Phương Phong Lợi phân tích từng chút một.

“Tôi đã hỏi thăm ở bên ngoài rồi, chủ nhà tên là Mã Khánh, nam, ba mươi tư tuổi. Ba năm trước, sau khi li hôn với vợ liền chăm sóc rất chu đáo cho Phương Phương, hàng xóm láng giềng nhiều lần nhìn thấy Lục Đức Minh và Mã Khánh cãi nhau mấy lần vì Phương Phương. Lục Đức Minh đẹp trai hơn Mã Khánh rất nhiều, cho nên Phương Phương cũng đã công khai bày tỏ rằng người trong lòng cô ta là chồng của mình, cho nên tôi dự đoán hung thủ là Mã Khánh, đây là vụ án giết người vì tình. Nếu hung thủ không phải Mã Khánh, vậy thì khi ba người bị giết hại…”

Suy luận của Phương Phong Lợi rất hợp lý, bây giờ xem ra đúng là Mã Khánh là đối tượng bị tình nghi lớn nhất, “Hơn nữa theo điều tra, hôm kia Mã Khánh đã đi công tác rồi, cho nên rất có khả năng là bỏ trốn vì sợ phải chịu tội.”


Phương Phong Lợi cảm thấy suy luận của mình rất hợp lý, thấy trên mặt mọi người cũng tỏ vẻ công nhận, trong lòng lại càng đắc ý hơn, cậu nhướng mày nhìn Hạ Thần Phong vẫn im lặng nãy giờ. Cậu thầm nghĩ là mình thắng rồi, để xem sau này đối phương còn thể hiện thế nào trước mặt mình. Hạ Thần Phong ngước mắt lên nhìn Phương Phong Lợi, “Cậu nói xong chưa?”

Ban đầu Phương Phong Lợi nghĩ rằng đối phương kiểu gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng cậu không ngờ là Hạ Thần Phong vẫn bình tĩnh như vậy. Cậu vô thức gật đầu nhìn Hạ Thần Phong đút tay vào trong túi, “Vậy tôi hỏi cậu, tại sao hung thủ phải chặt hai ngón tay của nạn nhân và vứt ra ngoài?”

Lúc trước Hạ Thần Phong luôn nghi ngờ về điểm này, nếu hung thủ bỏ trốn vì sợ tội vậy thì chắc chắn là hy vọng thời gian che giấu càng dài càng tốt, nhưng ngón tay bị vứt ra ngoài lại là dấu vết không hợp lý.

Tiểu Đao cau mày, cậu thấy điểm này không quan trọng, nhưng Hạ Thần Phong lại bắt được nó, “Mã Khánh không phải hung thủ, mà là nạn nhân…”

“Cái gì?” Mặt của Phương Phong Lợi lúc đỏ lúc trắng, “Anh đùa gì vậy…”

Hạ Thần Phong đi đến cửa, “Hung thủ chắc là Lục Đức Minh. Lý do tại sao ngón tay này bị chặt cũng là vì điểm này, tôi vừa có được tài liệu của Lục Đức Minh rồi.” Hạ Thần Phong lấy điện thoại ra, vừa rồi anh gọi điện thoại là để điều tra tài liệu của Lục Đức Minh.

“Anh ta là công nhân làm trong gian máy, hai năm trước khi đi làm ở nhà máy, anh ta không cẩn thận làm ngón giữa bị thương, để lại vết thương rất rõ. Còn Mã Khánh là một kẻ không có nghề ngỗng, bình thường chỉ đánh mạt chược, mức độ thô ráp của ngón tay hoàn toàn khác với Lục Đức Minh. Mà sau khi chặt ngón tay của Mã Khánh, hung thủ định mang đi, nhưng cuối cùng lại cảm thấy phải tăng thêm cảm giác nạn nhân là Lưu Đức Minh, cho nên anh ta mới để lại ngón tay của mình.”

Phương Phong Lợi trở nên mơ hồ, “Ý của anh là, hung thủ muốn người khác cho rằng anh ta đã chết rồi? Người đó là đồ ngốc à, đến lúc đó xét nghiệm tử thi là biết kết quả ngay.” 

“Không, không biết được đâu. Khám nghiệm tử thi chỉ có thể chứng minh ba người này là người một nhà, còn Lục Đức Minh là trẻ mồ côi, không có ADN để chứng minh thân phận của anh ta. Suy luận lúc trước của cậu có một điểm chính xác, giết người cướp của là giả, hung thủ cũng biết những nạn nhân này. Công nhân làm trong xưởng với Lưu Đức Minh đã chứng minh, trước đây họ định để Lục Đức Minh đi nước ngoài học kỹ thuật mới, nhưng anh ta không làm được hộ chiếu, cho nên không đi được, sau đó anh ta từ chức, thời gian cũng là hôm kia…”

Chồng sắp đi công tác, cho nên vợ và người tình định đi ra ngoài du lịch, một sự thật dần dần lộ ra, “Trước đây Mã Khánh có một cô con gái, kiểm tra ADN của con gái Mã Khánh và nạn nhân nam là có thể chứng minh được rồi… Cách trực tiếp hơn là xem vết cắt và ngón tay có khớp với nhau không là được.

Thực ra vụ án này trông có vẻ rất đẫm máu, nhưng trên thực tế nguyên nhân xảy ra lại chỉ đơn giản là tranh chấp tình cảm, hung thủ ảo tưởng muốn cố ý đánh lạc hướng nhưng vì IQ có hạn, cách thức mà anh ta tưởng rằng có thể giấu giếm sự thật lại vô dụng trước Hạ Thần Phong và một nhóm cảnh sát.

Tiểu Đao trắng mặt, cậu cắn răng nhìn thi thể bị đưa đi, khớp ngón tay ở hiện trường đã chứng minh ngón tay kia không phải của nạn nhân.

Hạ Thần Phong đi sang một bên, anh nhìn mặt trời đang lặn xuống ở phía xa, “Khả năng quan sát của cậu rất tốt, nhưng chúng ta đều không thể bỏ qua mọi chi tiết ở hiện trường, sự tồn tại của chúng chính là chứng cứ… Phương Phong Lợi, chào mừng cậu tham gia Cục Cảnh sát thành phố Tô.”

Phương Phong Lợi nhìn Hạ Thần Phong dần dần đi xa trong ánh chiều tà, cậu nở một nụ cười. Được thôi, trong lòng cậu phục rồi, nhưng cậu cũng không từ bỏ, sẽ có một ngày cậu vượt qua người trước mắt này.

“Này! Anh có thể gọi em là Tiểu Đao!” Tiểu Đao nói xong, trên gương mặt trẻ con toàn là ý cười, hai mắt sáng rực đáng ngạc nhiên… Tiểu Đao, lưỡi dao nhọn trực tiếp đâm thủng màn đêm, sẽ có một ngày trở thành lưỡi dao sắc nhọn nhất của Cục Cảnh sát thành phố Tô.