Hạ Thần Phong dựa lưng vào ghế, bây giờ toàn bộ vụ việc dường như trở nên rất kỳ lạ. Ngũ Gia Mẫn rất vui khi biết mình đã giành được giải, Ngô Thiến nói hai ngày sau Ngũ Gia Mẫn mới bắt đầu trở nên không bình thường, sau đó càng ngày càng không bình thường. Trong một tuần ngắn ngủi, điều gì đã khiến Ngũ Gia Mẫn phải dùng cách tự tử để trốn tránh?
Lúc này, anh nghĩ đến câu nói kia của Lục Dao, Ngũ Gia Mẫn bị người khác chỉ dẫn tự tử.
Anh bật máy tính lên và gõ bốn chữ “chỉ dẫn tự tử” vào trang web tìm kiếm. Nhìn hơn mấy trăm nghìn kết quả hiện ra, Hạ Thần Phong nhíu mày.
“Thôi miên... chỉ dẫn tinh thần...” Không phải là chưa có vụ án nào như này, nhưng vụ án của Ngũ Gia Mẫn có một điểm đặc biệt, đó chính là thời gian rất ngắn, chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi.
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Tiểu Đao cắn bánh bao, vừa ngân nga câu hát vừa đi vào văn phòng, “Á? Anh Phong? Hôm qua anh ngủ ở đây à?”
Theo lẽ thường là vụ án này đã kết thúc, Hạ Thần Phong sẽ về nhà ngủ. Nhưng Tiểu Đao vừa nhìn đã biết, dáng vẻ này rõ ràng là tăng ca cả đêm.
Hạ Thần Phong ngồi dậy từ ghế xô pha, đầu óc cảm thấy váng vất, cả đêm nằm mơ đã khiến anh cạn kiệt sức lực. Anh ôm đầu, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trở về cái đêm tuyết rơi năm đó, tuyết trắng, máu đỏ, thay phiên nhau lóe lên trong tâm trí anh.
“Mấy giờ rồi?” Hạ Thần Phong xoa trán, nhận lấy tách trà nóng Tiểu Đao đưa đến, híp mắt lại uống một ngụm, uống xong mới cảm thấy mình sống lại.
Tiểu Đao đưa tay ra nhìn, “Không còn sớm, gần bảy giờ rưỡi rồi.” Cậu nhìn Hạ Thần Phong ngồi dậy, đứng mặc quần áo ở bên cạnh, “Sao tối hôm qua anh ở lại đây vậy, chẳng phải anh đi ăn bữa tối lãng mạn với chủ nhiệm Tạ sao?”
Hạ Thần Phong không để ý đến lời trêu ghẹo của Tiểu Đao, anh cầm tài liệu trên bàn lên, “Hôm nay cậu đến mấy chỗ này xem lại camera theo dõi xem ngày hôm đó Ngũ Gia Mẫn làm những gì.”
Tiểu Đao cắn bánh bao, cảm thấy bối rối, “Ơ, không phải là vụ án này đã kết thúc rồi sao, Ngũ Gia Mẫn này thực sự đã tự tử mà.”
Hạ Thần Phong không ngầng đầu lên, sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, “Dù có kết án, nhưng chúng ta cần phải điều tra rõ những điểm đáng ngờ trong vụ án, rốt cuộc vì sao Ngũ Gia Mẫn lại tự tử.”
Tất cả chứng cứ bây giờ đều cho thấy, Ngũ Gia Mẫn hoàn toàn không có lý do gì để tự tử. Một cô gái đang sống bình thường, nói tự tử liền tử tự. Không chỉ người nhà của Ngũ Gia Mẫn, ngay cả cảnh sát cũng không hiểu nổi tại sao Ngũ Gia Mẫn lại tự tử.
Tiểu Đao nghe vậy, há miệng lớn ăn nốt cái bánh bao rồi cầm tài liệu ra khỏi văn phòng.
Còn Hạ Thần Phong thì bấm điện thoại gọi cho Lý Bách, tổ chức cuộc thi lần này là để tìm bản thiết kế khu biệt thự cho lô đất mà Tập đoàn Tinh Thần mới mua, cho nên, Tập đoàn Tinh Thần cũng chính là ban tổ chức.
Hai người hẹn gặp nhau ở một phòng trà gần Tập đoàn Tinh Thần. Lúc Hạ Thần Phong đến, Lý Bách đã ngồi uống trà ở đó được một lúc rồi, thấy Hạ Thần Phong bước đến, liền đưa tập tài liệu trong tay cho Hạ Thần Phong.
“Sao tự nhiên lại cần những tài liệu này thế, đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng tôi tổ chức giải thưởng Sao Kim!”
Hạ Thần Phong nhận tài liệu, bên trong có thông tin về các thành viên của ban tổ chức, “Chắc cậu biết chuyện Ngũ Gia Mẫn - người đạt giải nhất của cuộc thi này tự tử rồi nhỉ.”
“À, có nghe rồi, nhưng tôi nghe cấp dưới nói rằng giáo sư của trường nói, Ngũ Gia Mẫn ăn cắp bản thảo thiết kế của bạn cô ta, cho nên bây giờ cần xác nhận lại người đạt giải nhất.” Lý Bách cũng không quan tâm đến chuyện này, cái anh ta cần là kết quả cuối cùng.
Hạ Thần Phong liếc nhìn tài liệu, “Cô ta trộm bản thảo thiết kế của Lục Dao.”
Lý Bách trợn to hai mắt vì ngạc nhiên, đặt tách trà xuống, “Khụ, anh nói là Lục Dao - cái người biết xem bói kia hả?” Ấn tượng của Lý Bách về Lục Dao chính là rất xinh đẹp, sau đó là biết xem bói.
Sau vụ án của Lưu Mậu Quốc, Lý Bách đã thay đổi tất cả các đồ trang trí ở nhà và trong văn phòng. Nhưng phải thừa nhận rằng, sau khi thay đổi đồ trang trí, cũng không biết là do yếu tố tâm lý của mình hay là do phong thủy, giấc ngủ và sức khỏe của Lý Bách đã tốt hơn rất nhiều.
Lục Dao đúng là một người kỳ lạ, Lý Bách cho cô số điện thoại riêng, nếu như là những người khác thì đã liên lạc với anh ta từ lâu rồi. Nhưng đến tận bây giờ, Lục Dao vẫn chưa liên lạc với Lý Bách, hình như là cô căn bản không để tâm đến lời cảm ơn của Lý Bách.
“Nhưng chuyện anh vừa nói cũng rất có lý, tôi nghe cấp dưới nói, bản thiết kế của người đạt giải nhất rất có tầm nhìn. Anh biết đấy, chúng tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua mảnh đất mới này. Chúng tôi định xây dựng khu chung cư cao cấp, vì vậy nhất định phải có một bản thiết kế tốt. Mấy chuyên gia sau khi xem bản thiết kế của người đạt giải nhất, nói cái gì mà thịnh vượng giàu tài khí này nọ. Dù sao nó cũng phù hợp với bố cục âm dương gì đó, tôi cũng không hiểu rõ lắm, nếu quả thật là được thiết kết bởi Lục Dao, vậy thì...”
Lý Bách nói xong, vuốt cằm, vì lần trước Lục Dao từng giúp anh ta, nên lần này anh ta cũng cần phải giúp Lục Dao một tay. Hơn nữa bản thiết kế này thực sự rất tốt, Lý Bách rất có mắt nhìn trong kinh doanh. Anh ta có thể nhìn ra được, nếu bản thiết kế này thật sự có thể đưa vào sử dụng trong thực tế thì nhất định khu chung cư cao cấp kia sẽ bán rất chạy.
“Giờ anh xem cái này chắc không phải vì vị trí hạng nhất của Lục Dao đấy chứ?” Lý Bách nhìn dáng vẻ tập trung nghiên cứu tài liệu của Hạ Thần Phong, không nhịn được liền hỏi.
Kết quả là anh ta nhận lại được một cái liếc mắt, “Những người này đều là nhân viên của tập đoàn à? Đã điều tra rõ bối cảnh chưa?”
“Có thể nói họ là những người làm trong công ty đã lâu. Anh cũng biết đó, thông thường trước khi nhận người nào vào làm trong tập đoàn, chúng tôi đều sẽ điều tra lý lịch của người đó. Người quản lý dự án này là do tổng công ty trực tiếp điều về, có chuyện gì vậy?”
“Người của cục cảnh sát chúng tôi có được chứng cứ, trước khi Ngũ Gia Mẫn tự tử, có mấy người tìm Ngũ Gia Mẫn và nói với cô ta rằng, bản thiết kế của cô ta đã đạt giải nhất...” Hạ Thần Phong không nói hết, bởi vì anh biết Lý Bách có thể nghĩ ra được câu sau.
Lý Bách nghe xong nhíu chặt hai đầu lông mày lại, khuôn mặt hiện lên vẻ không tin, “Không thể có chuyện này, nguyên tắc của chúng tôi là ẩn phần thông tin của thí sinh sau đó mới đánh giá tác phẩm, làm vậy là để đảm bảo tính công bằng...”
Trừ khi... Trừ khi trong công ty của mình có nội gián, hắn đánh dấu tác phẩm dự thi... Nhưng không phải là Ngũ Gia Mẫn đã chết rồi sao?
Tại sao phải đánh dấu chứ? Hắn quen biết Ngũ Gia Mẫn?
Lý Bách không thể nghĩ ra lý do, Hạ Thần Phong cũng đang tự hỏi về vấn đề này. Chỉ có Lục Dao... cô đã từ từ đoán được một chút thông tin.
Cái cục phong thủy kia không phải là nhằm vào Ngũ Gia Mẫn, mà là nhằm vào cô...
Lục Dao nhìn quẻ tượng trong tay, tất cả đều hướng về phía cô, mà Ngũ Gia Mẫn chỉ là vì đánh cắp bản thảo thiết kế của mình khiến cho đối phương nghĩ rằng bản thiết kế đó là của Ngũ Gia Mẫn.