Lục Dao chỉ nhìn Hồng Đan, nhưng ánh mắt đó đã nói lên tất cả, Lục Dao muốn biết người đàn ông đó có phải là người bố đã biến mất rất lâu của mình không.
Hồng Đan im lặng, ông hiểu Lục Dao chắc chắn đã nhận ra Lục Sinh Nhất, nhưng nghĩ đến người bạn tốt của mình. Không, nên là người em trai kia của mình...
Ông khẽ thở dài nhìn Lục Dao với sắc mặt mong chờ, “Lục Dao, có vài chuyện khi nào thời điểm đến tự nhiên sẽ có đáp án.”
Nghe được câu này, hai mắt Lục Dao bỗng đỏ lên. Cô hiểu rồi, người đeo kính đen kia chính là bố mình, là người bố mà cô vẫn luôn tìm kiếm. Nhưng mà lời nói của Giáo sư Hồng đã thể hiện rõ ràng bây giờ bố Lục Dao chẳng hề muốn gặp cô.
Cô không hiểu vì sao Lục Sinh Nhất từ chối gặp mình, vì sao la bàn mẹ cô lấy trộm lại được bố mình mua lại ở buổi bán đấu giá. Rốt cuộc năm đó hai người đã xảy ra chuyện gì.
Quá nhiều quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu Lục Dao, thật lâu không thể tan đi...
Hạ lão phu nhân là một người là một người già, tất nhiên là bản thân bà đã nhìn thấu cảnh tượng vừa rồi, nhưng mà điều làm bà cảm thấy kinh hãi là e rằng thân phận trước đây của cô gái trông có vẻ xuất thân từ trong núi lại không đơn giản như vậy. Tuy gia sản nhà họ Hồng không phải rất lớn, nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ, nếu không họ đã chẳng thể xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện này.
Hạ lão phu nhân nhìn Hồng Đan rời khỏi, cô gái nhỏ bên cạnh bà vẫn đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt thê lương, nước mắt trong mắt dường như sắp chảy xuống. Bà vươn tay, vuốt lưng Lục Dao với vẻ không tự nhiên cho lắm, “Haiz, bố cháu nhất định là có nguyên nhân gì đó, trên đời này chẳng có bố mẹ nào không yêu thương con của mình cả cháu ạ.”
Đúng vậy, trên đời này có người làm cha mẹ nào mà không thương yêu con cháu mình chứ? Gần đây Hạ lão phu nhân đã hiểu ra rất nhiều, con trai bà đã mất rồi, cho dù con gái bà cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, nhưng nó cũng là một người vô tội, những đau khổ hôm nay chính là kết quả của sự bướng bỉnh lúc đó. Bà đã cắn rứt lương tâm cả cuộc đời rồi, huống hồ bà còn làm tổn thương trái tim con gái mình...
Lục Dao ôm lấy chiếc la bàn trở về nhà họ Hạ, khó có dịp Hạ Thần Phong trở về sớm, ban đầu anh còn cho rằng hai người ra ngoài trở về sẽ không có chuyện gì. Nhưng nhìn sắc mặt hai người, anh đứng dậy, “Có chuyện gì thế ạ?”
Hạ lão phu nhân vỗ tay cháu mình, “Lục Dao cũng là một người đáng thương mà...” Nói xong, bà lắc đầu nói mình mệt rồi, sau đó đi nghỉ ngơi trước.
La bàn của ông lão Lục cũng là một thứ đồ cổ, có điều thứ này đối với rất nhiều người mà nói cũng chỉ là đồ trang trí có chút niên đại mà thôi. Mà đối với vài người có mắt nhìn thì thứ này đã bị nhiễm quá nhiều hơi thở của người nhà họ Lục, cho dù có sử dụng thì cũng không có tác dụng gì, nên lúc này mới có thể bán đi với giá ba triệu tệ.
Thực ra Lục Dao cũng chẳng có chút ấn tượng nào đối với chiếc la bàn này cả, dù sao thì năm đó mẹ cô bỏ đi cũng rất sớm. Nếu mẹ cô đã mang chiếc la bàn này đi thì bây giờ cô không có chút ấn tượng nào cũng là chuyện rất bình thường.
Nhìn chiếc la bàn trong hộp gấm ẩn hiện sắc màu xưa cũ, Lục Dao giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve nó. Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là trong khoảng thời gian qua chiếc la bàn này không được bảo quản tốt lắm. Tuy phía trên sờ vào rất nhẵn bóng nhưng sợ rằng kiểu nhẵn bóng này là do người ta đặc biệt tẩy rửa bằng dầu vì buổi bán đấu giá này, mà không phải cảm giác trơn bóng khi được sử dụng và chăm chút trong thời gian dài.
Tim cô không nhịn được mà có chút đau đớn, nếu chiếc là bàn này vẫn được ông nội mình cất giữ, chắc chắn sẽ không có kết quả thế này...
Lục Dao không hiểu vì sao mẹ cô lại làm ra chuyện như vậy, tuy ông nội chưa từng giấu cô chuyện gì nhưng cũng sẽ không bình luận một câu nào về bố mẹ cô. Lục Dao từ nhỏ đã hiểu chuyện cũng hiểu rằng, tất cả những chuyện này là lỗi của mẹ mình.
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa làm cô vô thức quay đầu lại, Hạ Thần Phong đi vào phòng, khẽ cau mày nhìn Lục Dao đang ngồi ở một bên, “Sao thế?”
Lục Dao mím môi, cô xoay người, nhìn chiếc la bàn trong tay, cho đến khi Hạ Thần Phong ngồi xuống cạnh mình mới từ từ mở miệng, “Em nhìn thấy bố em, chỉ là ông ấy không muốn gặp em...”
Có lẽ là đã nhìn thấy người mà mình thực sự có thể dựa dẫm, lúc Lục Dao nói ra những lời này hốc mắt cô đỏ lên, bắt đầu nghẹn ngào.
Hạ Thần Phong biết chuyện bố mẹ Lục Dao, anh cũng hiểu tuy có lúc cô tỏ ra không quan tâm nhưng cô vẫn luôn chú ý đến tin tức của bố mẹ mình, ngay cả việc cô đến thành phố Bắc tìm kiếm tin tức về ông nội lúc còn sống, không phải là vì để tìm được bố mẹ sao?
Anh tiến lên ôm lấy Lục Dao, nhìn động tác có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại cho Lục Dao có cảm giác vô cùng an toàn.
“Nếu em nhìn thấy ở buổi tiệc, anh có thể giúp em đi hỏi thăm xem...” Bình thường kiểu tiệc này đều qua thủ tục đăng ký, Hạ Thần Phong chỉ cần hỏi bạn bè ở thành phố Bắc là có thể lấy được tài liệu. Chỉ là Lục Dao rơi nước mắt lắc đầu, “Em biết, ông ấy ở nhà họ Hồng...”
Nhà họ Hồng?
“Ở chỗ Giáo sư Hồng Đan?”
Hạ Thần Phong nhìn thấy Lục Dao gật đầu, nhớ đến tin tức biết được trước đó, tính ra Hồng Đan là cậu họ của Lục Dao, cho nên thực ra Lục Sinh Nhất ở nhà họ Hồng không hề là chuyện kỳ lạ, nhưng vì sao ông không muốn gặp con gái mình chứ?
Bây giờ nhìn dáng vẻ này của Lục Dao, rõ ràng là cô đau lòng vì chuyện này. Hạ Thần Phong mím môi, càng ôm chặt Lục Dao vào lòng mình hơn, anh vỗ nhẹ và người cô, “Có lẽ bố em có lý do của mình...” Lời này là lời nói an ủi của anh với Lục Dao, trong lòng anh đã có dự định là sẽ sớm đến nhà họ Hồng một lần, xem tình hình thực hư thế nào.
Bây giờ Lục Dao cũng cố gắng làm cho bản thân tin rằng vì nguyên nhân đặc thù cho nên bố cô mới từ chối gặp cô.
Hạ Thần Phong nghĩ đề tài để Lục Dao không chú ý đến chuyện này nữa, “Đúng rồi, có lẽ lần này anh sẽ ở lại thành phố Bắc một thời gian...”
Lục Dao ngẩng đầu, cau mày nhìn Hạ Thần Phong bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cục cảnh sát thông báo xuống, bởi vì lần này phá được hai vụ án nhiều năm trước, bây giờ mọi người nhân dịp này điều tra lại mấy vụ án lớn trước đây chưa phá được. Có vài vụ án, nếu còn không tra ra được sẽ quá thời hạn truy tố...”
“Vậy... Đã xác định phải phá vụ án nào chưa?”
Tuy tâm tư của Lục Dao vẫn còn quẩn quanh chuyện về Lục Sinh Nhất không muốn gặp mình, nhưng đã vô thức hỏi như vậy.
Hạ Thần Phong nói đến vụ án sắc mặt liền không được dễ chịu cho lắm, vụ án của bố mẹ anh và vụ án xe taxi đã phá rồi, chỉ là vẫn còn phải thực hiện quy trình phía sau. Bây giờ vụ án anh sắp tiếp nhận rất khó phá được. Cho đến tận ngày hôm nay, cảnh sát thành phố Bắc đều không thể liên kết mấy vụ án này với nhau.
“Sao thế?” Hình như là nhìn thấy sắc mặt Hạ Thần Phong không tốt lắm, tâm trạng của Lục Dao được kéo trở lại rất nhiều, trong giọng nói có sự lo lắng.
“Dòng thời gian của vụ án lần này rất dài, so với vụ án phụ nữ có thai năm đó còn dài hơn... Hơn nữa, trọng điểm bây giờ là không có bằng chứng xác thực để có thể liên hệ những vụ án này với nhau...”