Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 242: Đối Thủ

Hạ Thần Phong không ngờ nhận được đáp án như thế, anh sờ mũi, “Ừm, dù sao thì trong khoảng thời gian này cậu nên chú ý một chú, tôi cúp máy trước...”

“Ôi ôi ôi, khi nào Lục Dao đi làm, anh không thể để cho cô ấy cứ nghỉ việc như thế được, em cũng không biết nói gì với cấp dưới.” Lý Bách tìm kiếm chủ đề, thấy thang máy đã dừng đến hầm đỗ xe, anh ta đi ra khỏi thang máy, ấn nút mở khóa xe.

“Không phải cậu là Tổng Giám đốc sao, ai dám phản bác lời của cậu chứ.”

“Ông nội của anh!” Lý Bách liếc mắt nói, “Ông cụ gọi điện thoại đến nói, đã nhiều năm rồi anh không về, lần này lại muốn em làm thuyết khách. Anh có trở về hay không, còn một tháng nữa là đến Tết rồi. Nếu năm nay anh không về, em sẽ ăn Tết ở nước ngoài, đỡ phải mỗi lần về nhà là thấy ánh mắt xem thường của ông cụ.”

Lý Bách cũng cảm thấy đau dầu, ông anh trai này của mình không muốn về nhà, đó là chuyện của anh ấy, mình cũng đã khuyên rồi, nhưng nói mãi mà người ta vẫn không muốn về nhà, mấy người già trong nhà đều đã bỏ bớt sĩ diện đi tìm Hạ Thần Phong, bây giờ thì bắt Lý Bách phải đứng ra, mỗi lần đến Tết là Lý Bách lại bị kẹp ở giữa.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, Lý Bách không thuyết phục được hai bên. Sắp đến Tết, ông cụ nhà họ Hạ lại gọi điện đến, ban đầu Lý Bách định tìm cơ hội đi gặp Hạ Thần Phong, nhưng không phải là gần đây có nhiều vụ án lớn trên mạng sao, Lý Bách thức thời nên cũng không dính vào, khó khăn lắm người ta mới gọi cho anh ta, đương nhiên là anh ta không thể để Hạ Thần Phong chạy thoát.

Hạ Thần Phong đã quen, nhưng bây giờ anh đã không còn cảm giác gì với gia đình đó rồi, anh khẽ nhíu mày, “Tôi đang bận giải quyết vụ án này, nghĩ đến việc về nhà ăn Tết đã thấy không vui, không bằng tất cả mọi người đều quên đi.”

Nói xong anh liền cúp máy, để lại Lý Bách một mình đối mặt với mưa rền gió dữ nhà họ Hạ.


So với Hứa Kỳ, thông tin về cái chết của Trương Kiến còn ít hơn. Chỉ có một địa chỉ và nơi làm việc, dường như cũng không có một mối quan hệ giao tiếp nào với người khác vào các ngày trong tuần. Lục Dao đang ngồi trong phòng họp, trên cổ đeo thẻ công tác tạm thời, không nghe Hạ Thần Phong phân tích vụ án mà đang vẽ cái gì đó trên bản đồ, cảm giác xuất hiện từ sông Liễu ngày càng rõ ràng hơn sau khi nhìn thấy bản đồ quy hoạch của thành phố Tô.

Tiểu Quách vỗ vào vai Lục Dao, “Anh Phong đang hỏi cô đấy...”

Lục Dao ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ thẫn thờ, Hạ Thần Phong chỉ vào thông tin trên bảng trắng, “Lục Dao, em phân tích ý nghĩa những thông tin còn lại của nạn nhân.”

Có vẻ Lục Dao rất ngạc nhiên, dù sao thì trước đây đề xuất của mình cũng chỉ được coi là tài liệu tham khảo, nhưng lần này cô lại được làm việc như một đội hỗ trợ kỹ thuật phá án.

Cô đứng dậy và đi đến bên cạnh tấm bảng trắng, “Theo những manh mối mà các anh tìm thấy trên người nạn nhân, em có thể chắc chắn rằng, Triệu Lập Khôn đang trốn ở một nơi có nhiều từ trường.”

Hạ Thần Phong khẽ nhíu mày, “Lục Dao?”

Anh để Lục Dao nói ý nghĩa của các thông tin còn lại, không phải là muốn Lục Dao võ đoán như vậy, Lục Dao cắn môi, “Nếu hắn ta thực sự tin vào phong thủy thì chắc chắn hắn ta sẽ làm như vậy.”

Cục trưởng thành phố Tô cũng tham dự cuộc họp lần này, cũng là vì xem phong thủy có thể phá án như thế nào, hay chính xác là làm thế nào để giúp giải quyết vụ án.


Vì chủ thể của vụ án lần này có kiến thức phong thủy, và có thể hắn ta cũng lợi dụng phong thủy để giết người. Lục Dao như một người hỗ trợ phá án, đến hỗ trợ phân tích cách sử dụng phong thủy này.

“Cô Lục Dao, cô tiếp tục nói đi.”

Có sự hỗ trợ của Cục trưởng Vương, Lục Dao xoay người, vẽ một bản đồ chiêm tinh bên dưới ảnh của Trương Kiến, “Đây là hào dương đại biểu cho âm dương học, nhưng trước khi Hứa kỳ chết đã tìm thấy một đường ngang, hoặc là một đường thẳng đứng. Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ Triệu Lập Khôn nghĩ đây là một đường ngang, cũng chính là hào dương. Trong bát quái, không có nhiều quẻ tượng có hai hào dương, chỉ có quẻ bốn quẻ tượng Càn tam Liên, Ly trung hư, Đoái thượng khuyết, Tốn hạ đoạn, và nó lần lượt tương ứng với các hình ảnh trong bốn hướng, tây bắc, phía nam, tây nam, phía tây và phía đông nam.”

Lục Dao đã vẽ sơ đồ về các phương hướng trên bảng trắng, “Bởi vì bây giờ chúng ta không biết được vị trí của hai hào dương này, nên đều có khả năng xuất hiện bốn quẻ tượng này.”

Cục trưởng Vương nghe những lời đó như lọt vào trong sương mù, “Tại sao Triệu Lập Khôn lại nói cho chúng ta biết những quẻ tượng này?”

Lục Dao lắc đầu, “Đây chỉ là một khả năng. Bát Quái Âm Dương có rất nhiều khả năng, hai hào dương này có ý nghĩa gì thì chỉ có Triệu Lập Khôn mới biết được, còn bây giờ tôi không tính ra được vị trí của Triệu Lập Khôn. Lý do đầu tiên là e rằng bây giờ Triệu Lập Khôn cũng biết tôi đang tính quẻ về hắn ta, cho nên mọi hành động hắn ta làm đều là làm ngược lại. Lý do thứ hai là nơi hắn ta đang ở có từ trường rất hỗn loạn, nên dù có dùng phong thủy định huyệt cũng không tìm ra được vị trí chính xác của hắn ta.”

Trong phòng họp cũng có mấy người không tin kết luận của Lục Dao. Một cảnh sát có vóc dáng thấp bé mở miệng cười, giọng nói không mấy thân thiện, “Cô Lục, mặc dù cô đã hỗ trợ phá được nhiều vụ án lớn, nhưng vụ án lần này không giống những lần trước. Lúc trước cô nói Triệu Lập Khôn này đã chết, cô không biết chắc được anh ta sống hay chết, lần này cô chắc chắn là không có vấn đề gì không?”

TIểu Đao hung hăng lườm người đó với ánh mắt khin bỉ, còn tưởng rằng Hạ Thần Phong sẽ tức giận. Nhưng khi Tiểu Đao nhìn sang thì thấy Hạ Thần Phong đang ngồi trên ghế và khuôn mặt không có một chút phản ứng nào, và đương sự - Lục Dao tuy cũng có chút bực mình, nhưng cô chỉ dừng lại một chút, nhíu mày và nói, “Không thể tùy ý tính toán Bát Quái Âm Dương, chúng tôi chỉ tính hiện tượng thiên văn, mặc dù tục ngữ nói con người có thể chiến thắng thiên nhiên. Nhưng cũng có câu, diêm vương muốn bạn chết vào canh ba thì bạn không thể sống đến canh tư... Chuyện này là do ông trời quyết định, sao chúng tôi có thể nói chuẩn chứ? Cơ hội của mỗi người đều là khác nhau. Ví dụ như anh, đồng chí cảnh sát, trong khoảng thời gian này con anh thường ngủ không ngon, tốt hơn hết là anh nên đưa con anh đi khám tim và phổi.”

Đúng là người đàn ông có vóc dáng thấp bé này vừa mới lên chức bố không được bao lâu, anh ta không phải là cấp dưới của Hạ Thần Phong, là một đồng nghiệp ở bộ phận thông tin, nên Lục Dao không tiếp xúc nhiều lắm, chứ đừng nói là Lục Dao có thể biết con của mình hay tỉnh dậy vào ban đêm và quấy khóc.

Anh ta trợn to mắt, dường như là không biết tại sao Lục Dao lại biết chuyện này. Nhưng bây giờ nghe cô nói mình nên đưa con mình đi khám tim và phổi cho con?

Lục Dao thấy người đó không nói nữa, cũng không tiếp tục vấn đề này. Cục trưởng Vương cười híp mắt nhìn Lục Dao, “Vậy bây giờ cô nghĩ Triệu Lập Khôn sẽ làm gì tiếp theo?”