Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 234: Bãi Rác

“Bình thường là ba ngày, cũng tức là ngày mai sẽ có người đến xử lý, bởi vì tất cả rác rưởi của thành phố Tô đều tập trung ở đây để tái sử dụng làm nguồn năng lượng tái tạo, cho nên đều là ba ngày xử lý một lần.”

Lưu Kim trả lời thành thật, Trình Tuấn Kiệt đi đến, “Môi trường ở đây rất hỗn loạn nhưng về cơ bản vẫn có thể nhìn ra nửa thi thể này và nửa thi thể buổi sáng phát hiện ra là của Hứa Kỳ.”

Hạ Thần Phong gật đầu, anh bảo Trịnh Hoa tiếp tục hỏi, còn mình thì đi qua đó xem, chủ yếu là anh xem giày và quần của người này. Bởi vì trong đoạn video trước đó, Hạ Thần Phong đã nhìn thấy đôi chân, anh muốn xác nhận người này có phải là một nạn nhân hay không.

Anh đi đến đống rác, nhìn nửa dưới thi thể trong tủ lạnh, anh nhìn thấy chiếc giày kia liền xoay đầu lại, “Là của một người, chính là chiếc giày trong đoạn video đó.”

Tuy nơi này là bãi rác nhưng cũng không cản được sự phát triển của internet. Trong một căn hộ chỉ có bảy mươi sáu mét vuông ở thành phố Tô, Triệu Lập Khôn cầm ipad nhìn nội dung trong video, cầm chai bia trong tay, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười quái dị, “Thật không ngờ lại bị các người phát hiện nhanh như vậy, nhưng không sao, thứ này vốn là rác rưởi phải ném đi...”

Cánh cửa phòng đọc sách vốn đang đóng lại được một cô gái có khuôn mặt tròn đẩy ra, cô cẩn thận thò đầu vào thăm dò, “Chồng à... Thời tiết đã lạnh rồi, anh đừng uống bia nữa...” 

Sắc mặt của Triệu Lập Khôn đối với cô gái lập tức xấu đi, nhưng hình như nhớ đến chuyện gì đó, lúc hắn xoay đầu, trên khuôn mặt lại mang theo nụ cười cưng chiều, giống như là cô gái có khuôn mặt bình thường kia là người con gái hắn yêu thương nhất vậy.

Ban đầu, khuôn mặt của cô gái mặt tròn vẫn mang theo sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy biểu cảm này của Triệu Lập Khôn thật giống như một đôi vợ chồng yêu thương nhau sâu sắc, mỗi ánh mắt đều chan chứa tình cảm yêu thương.

“Tiểu Mễ, qua đây...”


Cô gái mặt tròn đẩy cửa ra, Triệu Lập Khôn nhìn thân hình cô gái, tay cầm chai bia nắm chặt thêm một chút, sắc mặt khẽ cứng lại nhưng nhanh chóng trở lại như thường, cô gái không hề phát hiện biểu cảm ghét bỏ chợt lóe lên trong nháy mắt của Triệu Lập Khôn. 

Tiểu Mễ là một cô gái rất mập, lúc nhỏ sau khi bị bệnh phải uống thuốc hormone, thân hình mới béo ra như vậy, sau này vẫn không tìm được đối tượng. Bây giờ cô ta đã ba mươi mấy tuổi rồi nhưng vẫn giữ tâm hồn của cô gái trẻ năm nào, vẫn về ảo tưởng tình yêu không thiết thực.

Cô ta đã từng cực kỳ yêu thích Triệu Lập Khôn trên ti vi, vẫn thường ảo tưởng rằng Triệu Lập Khôn là chồng mình, ảo tưởng rằng Triệu Lập Khôn đối xử với mình giống như nữ chính trong phim truyền hình, yêu cô ta sâu đậm, cưng chiều cô ta, cô ta luôn sống trong sự ảo tưởng giả dối của mình.

Sau khi tin tức Triệu Lập Khôn nhảy xuống sông xuất hiện, Tiểu Mễ cũng cực kỳ đau khổ giống như fan hâm mộ thích Triệu Lập Khôn khác, ngày ngày đến bờ sông Liễu nhìn nước sông, thậm chí còn có ý định muốn chết.

Cũng không biết có phải ông trời thương xót tấm chân tình của cô gái này không mà buổi tối ngày thứ hai sau khi Triệu Lập Khôn nhảy xuống sông Liễu, Tiểu Mễ lại đến khóc lóc bên bờ sông. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt cô ta lập tức bị hấp hẫn bởi một thứ đen sì, cô ta bạo dạn đi qua đó, lại phát hiện là một hình người.

Lúc đó trong lòng Tiểu Mễ cực kỳ kích động, giống như có giọng nói vang lên nói với cô ta đây chính là Triệu lập Khôn, chính là Triệu Lập Khôn của cô ta. Tiểu Mễ chưa bao giờ bạo gan như vậy, không cần biết vật thể hình người này sống hay chết, cô ta bật đèn pin điện thoại lên đi qua đó xem, và kết quả thật sự đúng là Triệu Lập Khôn đang hôn mê bất tỉnh.

Giây phút đó Tiểu Mễ muốn hét to lên nhưng cô ta biết rất nhiều người đang tìm kiếm Triệu Lập Khôn, nếu như Triệu Lập Khôn bị người khác phát hiện ra, vậy thì hắn sẽ không còn là của mình nữa rồi. Nếu cô ta cứu Triệu Lập Khôn, liệu có phải cô ta sẽ thành ân nhân cứu mạng của hắn không?

Nghĩ đến đây, Tiểu Mễ kích động ngồi xổm xuống, lúc đó hô hấp của Triệu Lập Khôn đã rất yếu rồi. Tiểu Mễ thường xuyên đến bệnh viện khám cho nên cũng biết một vài kiến thức về cấp cứu, nhưng lúc này cô ta đang rất kích động, dù sao thì cô ta cũng sắp được tiếp xúc da thịt với người trong lòng mình thích nhất rồi.

Trên mặt Triệu Lập Khôn có một vết thương do bị một tảng đá trong dòng sông cắt phải, lúc này bị ngâm trong nước nên vùng da hai bên vết thương có chút trắng bợt.


Tiểu Mễ cúi đầu, cẩn thận áp tai mình lên lồng ngực của Triệu Lập Khôn nhưng cô ta đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Thời điểm này Tiểu Mễ cũng bắt đầu sốt ruột, cô ta vội vàng kéo áo Triệu Lập Khôn, ra sức ấn xuống lồng ngực trắng xanh nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đường nét cơ bắp của hắn. Cô ta khẽ nâng cằm hắn lên, bịt mũi, làm động tác hô hấp nhân tạo.

Lúc này trong lòng Tiểu Mễ không có suy nghĩ mê đắm gì cả, cô ta chỉ muốn cứu Triệu Lập Khôn. Nhưng thời gian hắn ở trong nước quá lâu, hắn vốn biết bơi, nhưng rơi xuống từ chỗ cao như vậy, giây phút chìm vào trong nước, lực xung kích mạnh mẽ đập vào khiến hắn hoàn toàn hôn mê.

Tiểu Mễ kiên trì rất lâu nhưng không có tác dụng, cô ta sốt ruột đến đỏ cả mắt, đôi bàn tay mập mạp ra sức vỗ vào mặt Triệu Lập Khôn, “Chồng, chồng ời, anh mau tỉnh lại đi.”

Tiểu Mễ lại một lần nữa rơi vào trong sự hoang tưởng của chính mình, giống như Triệu Lập Khôn là chồng mình vậy, cô ta thấy đã hơn hai mươi phút trôi qua, Triệu Lập Khôn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Sự đau khổ trong lòng càng sâu sắc, cô ta vừa mới giơ tay lên, vừa hung hăng đập xuống ngực Triệu Lập Khôn vừa gào khóc, “Chồng ơi, anh mau tỉnh lại đi, nếu anh chết rồi, em và con phải làm sao?”

“Khụ khụ… Phụt…” Không biết vì lý do gì mà Triệu Lập Khôn vốn đã không còn khả năng sống, nhưng dưới áp lực của cú đấm nặng nề đó mà nước trong ngực bắt đầu từ từ chảy ra, hắn chỉ cảm thấy xương sườn ở ngực mình như sắp gãy đến nơi rồi. Thời khắc đó, Triệu Lập Khôn thực sự cảm thấy hắn đã chết một lần rồi, tiếng khóc bên tai lại kéo hắn trở về hiện thực.

Nhưng mà người đó vừa đánh mình vừa gọi hắn là chồng? Còn có con nữa?

Triệu Lập Khôn vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, thời điểm nửa tỉnh nửa mê hắn cảm thấy có phải mình đã xuyên không rồi chăng? Hắn có vợ con từ lúc nào vậy?

Việc đầu tiên Triệu Lập Khôn làm khi mở mắt ra là nói một câu, “Không đi bệnh viện…”

Không đến bệnh viện, bởi vì người của Hoàng Diệp chắc chắn sẽ chú ý bệnh viện, cảnh sát cũng tìm hắm khắp nơi, hắn tuyệt đối không thể bị bắt như vậy được, hắn nhất định phải để cho những kẻ đó phải trả giá xứng đáng.



Triệu Lập Khôn cố gắng kiềm chế tâm tư của mình, hắn ngăn người con gái có thân hình to gấp đôi mình lại. Thấy cô gái dựa vào ngực mình giống như một con chim nhỏ, Triệu Lập Khôn chỉ cảm thấy mình bị đè đến mức gần như tắc thở, cái chân bị thương lại một lần nữa dần dần đau đớn.

Hắn từ từ hít một hơi khí lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp, “Tiểu Mễ, hôm nay em đã làm được chuyện gì rồi?”