Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 185: Hai vụ án bắt cóc

Dữ liệu được thành phố Hải nhanh chóng chuyển đến, xe của Tạ Điền đi vào trong thành phố Hải sau đó lại vòng ra sau đó tiếp tục quay về thành phố Tô, cuối cùng dừng lại trước cửa một quán net, sau đó không ra nữa.

“Quán net?” Hạ Thần Phong nhìn đoạn video đó, “Cậu xem đằng sau quán net này có camera giám sát không, có lẽ nơi này không phải nơi gọi điện thoại lúc đó.”

Điện thoại của Hạ Thần Phong vang lên lần thứ ba, đây là lần thứ ba số điện thoại lạ này gọi cho anh rồi, anh đang định nghe máy thì Tiểu Đao đột nhiên phấn khích kêu lên, “Tìm được rồi!”

Hạ Thần Phong tiện tay ngắt máy, anh nhìn đoạn video đó, Tạ Điền và một người đàn ông rất gầy lên một chiếc xe tải, sau đó chiếc xe tải dừng ở trong một khu dân cư đang chờ dỡ bỏ.

“Chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát, cậu thông báo cho cảnh sát ở gần đó nhất bảo bọn họ qua đó trước.” Bây giờ không thể chậm trễ được nữa.

“Hạ Thần Phong đâu! Đội trưởng của các anh đang ở đâu!”

Đột nhiên có một cô gái tóc dài chạy vào trong đại sảnh, cô vừa chạy vừa hét lớn, Hạ Thần Phong vừa xuống bên dưới liền nhìn thấy Đỗ Hiểu Lan.

“Đỗ Hiểu Lan?”

Cô gái tóc dài đang hoảng hốt này chính là Đỗ Hiểu Lan, Hạ Thần Phong ngạc nhiên cau mày, “Sao cô lại đến đây?”

“Tôi mà không đến thì có phải là Lục Dao xảy ra chuyện rồi mà người làm bạn trai như anh vẫn sẽ mặc kệ không?” Đỗ Hiểu Lan đi thẳng từ bệnh viện đến đây, Chu Văn đã nhập viện vì bảo vệ Lục Dao rồi, vậy mà bạn trai chính thức của cô lại không biết bạn gái mình đang gặp nguy hiểm!

Hạ Thần Phong bước nhanh xuống dưới, “Việc này là sao? Sao Lục Dao lại gặp nguy hiểm? Cô nói rõ ràng cho tôi biết đi.”

Đỗ Hiểu Lan vừa khóc vừa nói, “Tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại rồi… Lục Dao… Lục Dao bị người ta bắt đi, Chu Văn vì bảo vệ cậu ấy mà bị thương, còn bạn trai chính thức như anh lại không biết gì cả!”

Lục Dao bị bắt…


Lần này thì Hạ Thần Phong thật sự hoang mang, “Ai?”

“Nếu biết là ai thì tôi còn đến tìm anh làm gì!” Đỗ Hiểu Lan hừ một tiếng, “Chu Văn thông báo cho tôi, cậu ấy được đưa vào bệnh viện, nói là bị một nhóm người đánh, cậu ấy nhớ biển số xe là…”

Khi Đỗ Hiểu Lan nói ra biển số xe thì Tiểu Đao cũng vừa xuống dưới, “Anh Phong đừng lo lắng, em sẽ đi điều tra ngay!”

“Đúng, cứ để mấy người bọn em đi tìm chủ nhiệm Tạ là được rồi, anh ở đây phụ trách vụ án của Lục Dao.” Hầu Tử vội vàng nói, việc này cũng trùng hợp thật đấy, Tạ Điền vừa mới bị bắt cóc, Lục Dao cũng bị bắt cóc luôn.

Lúc này Hạ Thần Phong thật sự không biết phải làm thế nào, lửa giận nổi lên trong lòng anh, anh hận mình mấy hôm nay đã đối xử như vậy với Lục Dao. Lục Dao không có lỗi, nhưng tại sao bản thân anh lại trở nên như vậy?

Tiểu Viên vẫn luôn đợi tin tức kể từ khi biết Tạ Điền mất tích, “Em đi!”

Hạ Thần Phong cau chặt mày nhìn Tiểu Viên, “Anh Phong, thể lực của em đạt tiêu chuẩn!” Tiểu Đao vội vàng nhìn hai người, “Đi đi, đi đi, có Hầu Tử ở đây, không sau đâu!”

Bây giờ Hạ Thần Phong cũng không quan tâm được nhiều như vậy, “Các cậu phải cẩn thận đấy.” Nói xong anh quay nhìn Đỗ Hiểu Lan, “Tôi sẽ không để cho Lục Dao xảy ra chuyện gì đâu!”

Đỗ Hiểu Lan khóc, cô nhìn thấy mặt của Chu Văn bị người ta đánh sưng vù lên, cô lo sẽ có chuyện xảy ra với Lục Dao, bây giờ có câu này của Hạ Thần Phong, dường như cô đã nhìn thấy hy vọng.

Bởi vì đã có biển số xe nên việc tìm ra tung tích của Lục Dao cũng rất thuận tiện. Chưa đầy mười phút Hạ Thần Phong đã đưa Tiểu Đao và vài cảnh sát lái xe đến một nhà kho.

Tiểu Đao nhìn Hạ Thần Phong đạp mạnh vào chân ga ô tô, trong lòng cậu cũng sốt ruột nhưng ngoài miệng vẫn nói lời an ủi Hạ Thần Phong. “Anh Phong, anh đừng sốt ruột, anh biết Lục Dao là ai mà, bản lĩnh của cô ấy lớn như vậy, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Hạ Thần Phong nhìn chiếc xe phía trước, tay nắm chặt vô lăng, anh gắng sức bấm còi, hy vọng rằng xe phía trước lái nhanh một chút.

Tuy Lục Dao có bản lĩnh nhưng trước đây Hạ Thần Phong cũng đã từng nói cho dù cô tính quẻ giỏi đến đâu, có thể tính ra mình gặp nguy hiểm ở đâu, nhưng dù sao thì cô cũng là con gái, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì cũng khó mà phản kháng được.


Chu Tiếu nhìn Lục Dao bị người ta bắt cóc đến đây, cô ta cầm cái túi du lịch ở bên cạnh đưa cho bọn họ, “Trong này là năm trăm nghìn tệ, các anh đếm đi.”

Ba tên lưu manh cười nhận lấy cái túi, “Chuyện Đường gia dặn dò, chúng tôi nhất định sẽ làm giúp cô, nhưng… cô gái này cũng lợi hại lắm, nếu không phải chúng tôi đánh thằng nhóc bên cạnh bầm dập thì có khi chúng tôi không bắt được cô ta đâu.”

Chu Tiếu nhìn Lục Dao bị che mắt vứt ở một bên, sau khi ba tên lưu manh kia rời đi cô ta kéo miếng vải bịt mắt Lục Dao ra. Nhìn thấy Lục Dao vẫn hôn mê bất tỉnh cô ta liền hung hăng giật tóc, tát vào mặt Lục Dao.

Cuối cùng Lục Dao cũng dần dần tỉnh lại vì cơn đau dữ dội trên mặt, cô nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Chu Tiếu. Lúc này cô ta còn không trang điểm, nếu không phải Lục Dao biết xem tướng e rằng cô không thể nhận ra ngay được.

Lúc này Lục Dao không hề sợ hãi, lúc đó vốn dĩ cô cũng có thể chạy đi nhưng Chu Văn bị bắt cho nên cô mới tự chui vào lưới. Trong kiếp nạn này cùng lắm cô chỉ bị thương ngoài ra, còn có thể vì gặp tai họa mà có được phúc, “Chu Tiếu…”

“Ha ha ha, một người nổi tiếng như cô vậy mà lại vẫn còn nhớ diễn viên vô danh tiểu tốt như tôi…” Chu Tiếu hung hăng giẫm chân lên vai Lục Dao.

Lục Dao hít vào một hơi lạnh, giày của Chu Tiếu là loại giày cao gót mảnh, lúc này cô ta đang hung hăng chọc đế giày vào vai cô, dường như sắp kẹt vào trong thịt rồi.

Nhưng cơn đau này cũng làm cho Lục Dao trở nên rất tỉnh táo, “Chu Tiếu, tôi biết tại sao cô lại muốn bắt tôi…”

“Cô biết?”

Lục Dao khẽ nhắm mắt lại, “Đổng Vũ dạy cô bắt cóc tôi phải không…”

Lục Dao tính ra được kiếp nạn ngày hôm nay là tai họa liên quan đến phụ nữ, cho nên khi nhìn thấy Chu Tiếu cô đã đoán được. Tuy Chu Tiếu là người hành động nhưng đằng sau cô ta vẫn có người khác. Người này có quen biết với Lục Dao nên đương nhiên cô sẽ nghĩ tới Đổng Vũ.

Đã bị Lục Dao nói trúng rồi thì Chu Tiếu cũng không che đậy làm gì nữa, hôm nay cô ta không nuốt được cục tức này! “Ha ha, thì ra cô cũng biết mình bị người khác ghét thế nào nhỉ! Nhìn đi, không phải chỉ có tôi ghét cô thôi đúng không?”

Chu Tiếu nói sau đó dùng sức dí gót giày, cô ta ngồi xổm xuống, tất cả trọng lượng đều dồn lên người Lục Dao, “Cô biết chúng tôi làm diễn viên mệt mỏi thế nào không? Vì một vai diễn thôi mà chúng tôi phải hy sinh bao nhiêu, còn cô thì sao? Cô dựa vào gì mà có được những thứ này! Dựa vào cái gì mà cướp đi nhiều tài nguyên của chúng tôi như vậy? Tôi thấy cô là ngứa mắt!”

Chu Tiếu nói hết tất cả bất mãn trong lòng mình ra, tại sao Lục Dao lại có được những thứ này cơ chứ?

Lẽ nào là vì gương mặt này sao?

Đúng vậy! Nhất định là vì gương mặt này, nếu không thì tại sao đám người đó lại để ý đến Lục Dao chứ?

“Cô muốn hủy hoại gương mặt của tôi?” Không phải Lục Dao lợi hại thế nào mà là ánh mắt của Chu Tiếu điền cuồng, đáng sợ ra sao.