Anh nhớ lại tin nhắn vừa nãy của Tiểu Quách, đột nhiên trong lòng anh có một dự cảm, Lục Dao đã tính ra chuyện này chưa?
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện của Lục Dao, bàn tay muốn ấn đột nhiên dừng lại. Nếu mình gọi hỏi Lục Dao... Có phải là sẽ làm tổn thương... Lục Dao hay không...
Hạ Thần Phong nghĩ ngợi một lúc, sau đó anh mở danh bạ và gọi cho Tạ Điền.
Tạ Điền chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Hạ Thần Phong sẽ chủ động tìm mình. Cô nhìn cái tên Hạ Thần Phong hiển thị trên màn hình một lúc lâu, lâu đến mức cô nghĩ rằng cuộc gọi sắp bị tắt, ngón tay của cô lại nhanh hơn lý trí, ấn nút nghe máy, “Tạ Điền đúng không?”
Dường như nước mắt của Tạ Điền tuôn ra khỏi khóe mắt, nhẹ giọng đáp, “Ừm...”
Hạ Thần Phong đi ra ban công và nhìn cảnh đêm bên ngoài, “Tôi... Nghe nói Lục Dao đã đến tìm cô...”
“Ha ha ha...” Đột nhiên Tạ Điền cười khẩy, “Chẳng lẽ, anh nghĩ tôi sẽ bắt nạt cô ấy?”
Hạ Thần Phong nghe thấy vậy trong lòng liền cảm thấy bất đắc dĩ, hai mày nhíu chặt lại, “Không phải...”
Nhưng sao Tạ Điền có thể tin được chứ...
Hai người im lặng, không ai nói chuyện, cuối cùng Hạ Thần Phong đã lên tiếng trước, “Cô ấy có nói gì với cô không...”
“Anh nghĩ giữa hai chúng tôi có gì để nói sao?” Tạ Điền không tin tất cả những gì Lục Dao nói, nên đối mặt với chuyện bị Hạ Thần Phong chất vấn, cô trực tiếp phủ nhận. Cho dù trái tim cô cảm thấy bất an, nhưng cô không muốn bày ra vẻ thất bại cho mọi người nhìn.
Hạ Thần Phong hiểu Tạ Điền là người thế nào, cô là một bác sĩ pháp y tin tưởng khoa học, cô tin rằng mọi thứ đều phải dựa vào chứng cứ, suy nghĩ này vô cùng giống với suy nghĩ trước đây của anh. Nhưng chính những điều mà anh vẫn luôn tin tưởng cũng có khả năng dần dần sụp đổ trong vô thức.
Mê tín và khoa học cũng chỉ là một sự đánh giá. Trong mắt nhiều người, đối lập với mê tín chính là khoa học. Nhưng tất cả đã quên rằng, hai thứ này đều đề cập đến một sự thật. Nhưng trong nhiều trường hợp, có cùng một đánh giá, và đánh giá thường dựa vào các hình thức quyền lực khác nhau.
Sự mê tín bây giờ cũng là khoa học trong xã hội trước đây, và có lẽ thứ được gọi là khoa học bây giờ của chúng ta cũng sẽ trở thành mê tín trong tương lai...
“Tạ Điền, cô biết tôi không có ý này... Nếu thực sự cô ấy có nói điều gì, tôi hy vọng cô đừng xem thường nhưng thông tin đó...” Hạ Thần Phong vẫn hy vọng rằng Tạ Điền có thể suy nghĩ rõ ràng, thay vì qua quýt nói những thông tin đó không đúng sự thật.
Tạ Điền cười nhạt, nghĩ chuyện này đúng là nực cười thực sự. Người đàn ông mình đã từng nhìn trúng, thì ra khi yêu cũng sẽ trở nên ngu ngốc như vậy, không thể khiến người ta tin được.
“Đội trưởng Hạ, vị cảnh sát tôn trọng chứng cứ trước đây đâu rồi... Anh có xứng đáng với vị trí của mình không? Đừng nói mấy chuyện thần thánh kỳ lạ, nói nhiều như vậy cũng không khiến người ta tin đâu!” Nói xong Tạ Điền liền tắt máy.
Nếu trước đó Hạ Thần Phong chỉ nghi ngờ, thì bây giờ anh đã chắc chắn, nhất định Lục Dao đã nói gì đó, cho nên Tạ Điền mới bị kích thích như vậy.
Vì vậy, lần này Tạ Điền là đối tượng bị hại?
Hạ Thần Phong đi vào, “Tiểu Đao, cậu đi điều tra xem Tạ Điền có đắc tội với những người nào không... tập trung vào viện phúc lợi.”
Khuôn mặt của Tiểu Đao hiện lên vẻ khó xử, “Chủ nhiệm Tạ? Anh Phong, anh nghĩ vụ án này có liên quan đến chủ nhiệm Tạ?”
“Nạn nhân có quen biết với Tạ Điền, hơn nữa thủ đoạn ra tay có đặc trưng của phương pháp chống trinh sát mạnh mẽ. Chúng ta không thể loại trừ khả năng người này có kiến thức pháp y, hơn nữa trong cuộc giao lưu trao đổi lần này, Tạ Điền là người phụ trách chính, bọn họ vận chuyển thi thể, không phải là vì muốn Tạ Điền phát hiện ra đầu tiên sao?”
Hạ Thần Phong không nói đến chuyện Lục Dao đi tìm Tạ Điền. Thực ra Hạ Thần Phong cũng không biết cảm giác bây giờ trong lòng mình là gì. Tình cảm mình dành cho Lục Dao thì không cần phải nghi ngờ, còn tình cảm của mình với Tạ Điền chỉ là bạn bè. Nhưng nếu Lục Dao thực sự biết Tạ Điền sẽ gặp chuyện gì đó không tốt, mà lại giấu diếm mình, nếu vậy thì Hạ Thần Phong không biết nên đối mặt như thế nào với Lục Dao.
Anh hy vọng Lục Dao có thể nói ra hết những chuyện này là thế nào, trái tim của anh lúc này như thể đang có một luồng khí lạnh chặn ở giữa.
Lục Dao không biết rằng hành động của mình lại khiến Hạ Thần Phong suy nghĩ nhiều như vậy. Cô đi ngủ sớm, vì ngày hôm sau Lý Bách đã sắp xếp cho cô tham gia cuộc casting diễn viên phim truyền hình. Mặc dù cô không hiểu tại sao Lý Bách muốn gọi mình đi, nhưng ai bảo Lý Bách là ông chủ của mình cơ chứ, mình vẫn cần phải đợi anh ta phát lương cho, hơn nữa bây giờ quan hệ giữa hai người cũng được tính là bạn bè, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng phải giúp người ta chuyện này.
Nói chung là các bộ phim của đạo điễn Vương rất nổi tiếng, lần này công khai thể lệ casting với tiêu chí chỉ cần có ý muốn tham gia là có thể đăng ký. Điều này có nghĩa là sẽ có rất nhiều người tham gia casting, mặc dù đây là vòng cuối cùng, đã có nhiều người bị loại vì không đủ điều kiện. Nhưng cũng có hơn hai mươi diễn viên nữ được vào vòng cuối.
Mỗi một diễn viên nữ đều phải diễn thử một phân cảnh, toàn bộ quá trình được ước tính là mất khoảng cả một ngày.
Lục Dao đến rất sớm, lúc bước ra khỏi thang máy có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy một loạt các nghệ sĩ nữ được trang điểm tinh tế, hương nước hoa lan khắp không khí, mùi hương có thể là dễ ngửi, nhưng ở trong tình cảnh có không biết bao nhiêu loại nước hoa trộn lẫn vào nhau, rồi trộn với cả mùi hương của mỹ phẩm, một mùi tổng hợp như vậy lại không dễ ngửi chút nào, cô nhịn không được liền nhíu mày và cúi đầu rồi bước nhanh đi qua những nghệ sĩ nữ này.
Tuy nhiên, ở đây thực sự là có rất nhiều nghệ sĩ nữ, họ đến phỏng vấn không chỉ mang theo trợ lý, còn có một số người mang theo cả chuyên viên trang điểm, người quản lý, cơ bản là đều có ba bốn người đi theo. Cả hành lang đều bị chật kín, nơi trước đây trông rất rộng rãi nay trông chật hẹp hơn rất nhiều.
Lục Dao có ý nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng chỉ cần là phái nữ bước vào khu vực này đều sẽ tự động bị những nghệ sĩ nữ coi là đối thủ cạnh tranh.
Thêm vào đó, khuôn mặt của Lục Dao lại rất xinh đẹp. Trong khoảng thời gian này cũng nổi tiếng trên mạng, nên có rất nhiều người nhận ra Lục Dao. Họ nghĩ, một diễn viên không được tính là hạng ba mà cũng đến chỗ này để casting vai nữ chính sao.
Một nghệ sĩ nữ bước lên, hất tóc lên ở trước mặt Lục Dao sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Dao, vốn động tác này rất có tính bá đạo, rất ngầu nhưng cô nghệ sĩ này không được cao, dù có đi giày cao gót nhưng nhìn vẫn thấp hơn Lục Dao.
“Cô là Lục Dao?” Cô ta nhìn Lục Dao từ trên xuống dưới, dường như là muốn nhìn rõ xem người ở trước mặt mình có đúng là có thể so sánh với mình hay không. Lục Dao nhíu mày, đối với loại người không có ý tốt này, cô tất nhiên chẳng cần nể mặt.
“Cũng chỉ như thế? Cũng chỉ có Triệu Lập Khôn mắt mù mới để ý đến kiểu người như này...” Nói xong liền đảo mắt, sau đó xoay người rời đi.