Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 117: Yêu cầu của đạo diễn

Mặc dù phong thủy là nghề không được người ngoài biết đến, nhưng Trần Hoa - người lớn lên cùng Lý Bách và là một người đàn ông giàu có trong giới giải trí lại biết rõ về nghề này.

“Hóa ra cô là vị kiến trúc sư đó... Không biết cô có hứng thú làm diễn viên khách mời trong bộ phim truyền hình của tôi không?” Từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy Lục Dao, Trần Hoa biết rằng cô gái bí ẩn nhất trong bộ phim truyền hình kia của mình ngoài cô ra thì không thể là ai khác.

“Khách mời?” Lục Dao đột nhiên nghe thấy vậy liền cảm thấy rất ngạc nhiên, cô lập tức lắc đầu, “Tôi không làm được đâu.”

Nhưng Trần Hoa đâu phải là người dễ từ bỏ như vậy, “Cô Lục Dao, đúng là đóng vai khách mời, nhưng nhân vật này có vai trò vô cùng quan trọng trong bộ phim, cô là sư phụ của nữ chính, là ân nhân cứu mạng của nam chính, số lần xuất hiện không nhiều lắm, nhưng lại là một nhân vật xuyên suốt của bộ phim, chúng tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp, cuối cùng hôm nay tôi đã biết, bởi vì người thích hợp nhất chỉ có thể là cô.”

Trần Hoa nói tới nói lui đều là khen ngợi, đặc biệt là khi muốn dành lời khen ngợi cho một ai đó, thì anh ta có thể tâng người ta lên tận trời cao.

Nhưng thật sự là Lục Dao không muốn làm nghề diễn viên này, cô lắc đầu, “Xin lỗi đạo diễn Trần, tôi thực sự không làm được đâu, tôi không biết diễn.”

“Haiz, cô không cần diễn, cũng không cần nói lời thoại, chúng tôi chỉ cần cô xuất hiện ở mấy cảnh là được rồi!” Trần Hoa cũng tính toán xong rồi, cho dù thế nào, nhân vật này cũng chỉ có thể do Lục Dao diễn, cho dù cô không nói lời thoại...

Nếu không nói lời thoại thì để sau này lồng tiếng, cứ coi như là cô gái đó là người có công lực cao thâm, có thể nói chuyện bằng truyền âm là được, dù sao thì Trần Hoa cũng chỉ cần khuôn mặt của Lục Dao xuất hiện trong bộ phim là được.

Lục Dao lại không biết đạo diễn Trần là người cố chấp như vậy, Lý Bách kéo Trần Hoa, “Được rồi, Lục Dao thật sự không thể làm diễn viên được, Trần Hoa cậu cũng không nên làm khó...”

“Không được! Vai Lạc Thần Hoa chỉ có thể do Lục Dao diễn, nếu không thì bộ phim truyền hình này sẽ không quay nữa!” Trần Hoa cau chặt mày lại, “Lý Bách, tôi vừa đồng ý với cậu cho Đổng Vũ làm nữ phụ, tôi cũng có một điều kiện, nếu muốn bộ phim này được quay thì Lục Dao nhất định phải xuất hiện.”


Việc này...

Chuyện này không chỉ khiến Lục Dao ngạc nhiên, mà ngay cả Mã Thắng - người luôn trầm ổn đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh hãi. Quả thực là Lục Dao xinh đẹp hơn so với một số nghệ sĩ nữ trong công ty, nhưng Lục Dao vừa nói không biết đóng phim, cũng không muốn đóng, bây giờ đạo diễn Trần làm như vậy đúng là làm khó người ta.

Lý Bách nhìn Trần Hoa đang nhìn chằm chằm vào Lục Dao, rất rõ ràng, đây là quyết định không thể thay đổi được, anh chỉ có thể quay đầu nhìn Lục Dao, “Lục Dao, hay là cô thử xem, dù sao, nếu cô không thích thì sau khi quay xong bộ phim này cô không cần diễn nữa, đương nhiên cô cứ yên tâm, chắc chắn cát xê của cô sẽ không thấp.”

Lục Dao cảm thấy buồn phiền, cô hoàn toàn không biết gì về giới giải trí, “Lý tổng, tôi thật sự không biết...”

“Lục Dao, rất đơn giản, cô chỉ cần ngồi một chỗ, viết mấy chữ sau đó nhìn vào máy quay là được rồi! Những việc còn lại đều giao cho chúng tôi!” Dáng vẻ bây giờ của Trần Hoa không giống một đạo diễn lớn, kiểu ăn nói khép nép như vậy khiến Lục Dao cảm thấy bối rối khi nói, “Coi như là cô giúp đỡ tôi đi! Đương nhiên, cát xê chắc chắn sẽ không thấp.”

Lục Dao cảm thấy mệt mỏi, “Được, nếu sau đó tôi phát hiện mình không thích hợp, tôi muốn quay lại lập tức.” Dù sao thì Lý Bách cũng là ông chủ của mình, nếu từ chối, sợ là không nể mặt anh ta, hơn nữa bây giờ cô nhìn tướng mạo của Trần Hoa, trong lòng thở dài, chắc chắn là bộ phim truyền hình này sẽ không được suôn sẻ.

Lục Dao vừa đồng ý thì buổi chiều ngày hôm đó Trần Hoa đã cho người đưa kịch bản đến. Cô lật mấy trang ra xem, đúng là phần diễn của mình không nhiều lắm, chỉ hai ba ngày là có thể quay xong, hơn nữa cũng không có lời thoại gì. Cô đặt kịch bản xuống bàn làm vệc, Tiểu Mỹ ở bên cạnh quay đầu sáng hỏi: “Ơ, Lục Dao, sao cậu lại có kịch bản của bộ phận phim ảnh vậy?”

Tiểu Mỹ vào công ty sớm hơn Lục Dao ba tháng, mấy hôm nay vừa qua thời gian thử việc, đây cũng là một trong số ít người có thể nói chuyện với Lục Dao.

Tiểu Mỹ nhìn kịch bản ở trước mặt, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, cô nàng chống cằm nhìn Lục Dao, trên khuôn mặt hiện ra vẻ hâm mộ, “Nhưng mà, nói thật thì tướng mạo của của cậu rất phù hợp để trở thành nghệ sĩ. Khuôn mặt này, dáng người này...”

Tiểu Mỹ nói xong liền cúi đầu, cô lấy tay véo lấy phần thịt thừa bên hông của mình, trong lòng thở dài, nếu mình có vốn liếng như Lục Dao thì việc gì phải chọn ngành kiến trúc, đi theo con đường nghệ thuật cũng là một sự lựa chọn tốt.


“Không còn cách nào, chuyện cấp trên giao cho, dù sao thì mình cũng chỉ mua nước tương(*) thôi, từ này dùng như vậy có đúng không?” Lục Dao cất kịch bản đi, bởi vì chơi với Tiểu Mỹ nên cô học được rất nhiều từ ngữ mới trên mạng.

(*) Mua nước tương: đây là ngôn ngữ mạng của dân mạng Trung Quốc những năm 2008. Khi đó mà muốn mua nước tương thì phải cầm chai đến cửa hàng để mua. Và khi đó có một MC đang thực hiện chương trình trực tiếp, đã phỏng vấn một người về vấn đề scandal ảnh và clip nóng với loạt sao nữ của Trần Quán Hy, nhưng người đó chỉ trả lời: “Liên quan gì đến chuyện của tôi, tôi ra ngoài để đi mua nước tương.” Sau đó, câu này được lan truyền trên mạng và bị nhiều người ném gạch đá. Cho nên thuật ngữ “mua nước tương” đã trở thành một câu nói đùa trên mạng và nó có ý nghĩa là không phải việc của tôi, không liên quan đến tôi.

Tiểu Mỹ mỉm cười gật đầu, “Nhưng bộ phim này hiện đang rất nổi tiếng trên mạng, mấy ngày nay trên Weibo đều bàn tán về chủ đề này.” Lục Dao không biết chuyện này, dù sao thì cô cũng không quan tâm, bây giờ cô đã lo được học phí cho học kỳ sau rồi, cô muốn bắt đầu nghĩ về chỗ ở sau khi tốt nghiệp. Nếu được nhiều cát xê thì cô cần phải bắt đầu tiết kiệm tiền để mua một căn hộ, Lục Dao không thích đi thuê phòng, có căn hộ thuộc về chính mình thì vẫn tốt hơn.

Trước khi tan làm, Lục Dao nhận được tin nhắn của Tiểu Đao, cậu muốn mời cô đi tụ tập, “Cái gì, Hạ Thần Phong đến đón tôi?”

Lục Dao nhớ đến cái ôm trước kia của Hạ Thần Phong, trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút ngại ngùng, chuyện khiến người ta bực mình nhất là, lúc đó Hạ Thần Phong cứ thế mà rời đi, sau đó khi gặp lại cô thì làm như không có chuyện gì xảy ra. Quay đi quay về, trong chuyện này chỉ có mình cô để ý đến.

Lục Dao cắn môi, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn rầu.

Hạ Thần Phong không xa lạ gì với tòa nhà Tinh Thần, đang giờ tan làm nên có rất nhiều nhân viên đi ra khỏi tòa nhà. Bởi vì tìm được người đóng vai Lạc Thần Hoa nên Trần Hoa rất hưng phấn, còn tâm trạng của Lý Bách cũng rất tốt vì giá cổ phiếu trong mấy ngày gần đây liên tục tăng, chuyện của Đổng Vũ cũng được giải quyết.

Hai người vừa ra khỏi cửa lớn đã nhìn thấy một nhóm các cô thư ký chỉ trỏ về hướng cửa hông. Trần Hoa thử nhìn qua đó, anh ta lập tức vui lên, “Ôi! Anh Phong!”

Hạ Thần Phong ném điếu thuốc lá đi, cơ thể đang dựa vào thân xe nghiêng sang một bên, anh nhìn thấy Lý Bách và Trần Hoa ở cách đó không xa, “Sao cậu lại đến đây?”

Trần Hoa cảm thấy buồn bực, vậy chắc không phải đến đây là vì gặp mình rồi, “Không đúng, anh Phong, chẳng lẽ không phải là anh biết tôi ở đây nên đến tìm tôi và Lý Bách đi ăn sao?”

“Đúng là đến tìm người đi ăn, nhưng không phải là với hai cậu.” Khóe miệng của Hạ Thần Phong hơi nhếch lên, trong lòng anh cũng cảm thấy rất vui khi nhìn thấy Trần Hoa, anh vươn tay, “Hôm khác mấy anh em tụ tập nhé.”

Mấy người họ nói chuyện rất lâu, cuối cùng đúng thật là Hạ Thần Phong không đến đây vì Trần Hoa. Trần Hoa lập tức cảm thấy trái tim mình nhói đau, “Vậy anh Phong, anh đến đây để...”

Trần Hoa nhìn theo ánh mắt của Hạ Thần Phong, nhìn về phía sau thì thấy nữ thần Lục Dao mà anh ta mới tìm thấy? Chẳng lẽ tình cảm vừa mới nhen nhóm của mình cứ như thế mà bị dập tắt ư?