Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 11: Chuyện cũ

Hạ Thần Phong nhìn Trương Canh Phát, còn Tiểu Đao thì ngồi bên cạnh vừa gật đầu vừa ghi chép lại, “Có gì đặc biệt nữa không?”

Trương Canh Phát vuốt mặt, “An An nói, đây là lần cuối cùng xin tiền, nó nói tìm được một người bạn trai có rất nhiều tiền, là Tổng Giám đốc Lý Bách của Tập đoàn Tinh Thần. Nó rất vui, hai vợ chồng tôi cũng rất vui... Nó còn nói, sau khi trở thành bạn gái của Lý Bách thì sẽ đưa Lý Bách về nhà cho bố mẹ gặp... Thế mà... Không ngờ lại thành ra thế này...”

Hai mắt của Trương Canh Phát đỏ ngầu, “Cảnh sát, nhất định là cái thằng Lý Bách súc sinh kia giết con gái tôi!”

Hạ Thần Phong gập tập tài liệu do Tiểu Đao chuẩn bị rồi ngẩng đầu nhìn Trương Canh Phát, “Trước đây ông và vợ ông là bà Chu Phương cùng là giáo viên, nhưng mười năm trước, cả hai người cùng từ chức, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tay đang viết ghi chép của Tiểu Đao dừng lại, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ khi thấy sếp của mình đặt câu hỏi như vậy. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là vẻ mặt của Trương Canh Phát, hình như là có vẻ hơi bất an.

“Cảnh sát, việc này thì có liên quan gì đến cái chết của con gái tôi...”

“Năm đó có một án mạng xảy ra ở trường tiểu học trong thị trấn, một cô bé mười hai tuổi nhảy từ tầng sáu xuống, không lâu sau thì hai người từ chức... Mà cô bé kia còn là học sinh của lớp ông?”

Đôi mắt của Trương Canh Phát có chút thất thần, “Chuyện xảy ra vào năm đó, tôi và A Phương đều cảm thấy rất khó chấp nhận, cho nên đã từ chức về nhà mở quán nhỏ... Anh cảnh sát, tôi không hiểu chuyện này có liên quan gì đến vụ án này...”

Hạ Thần Phong dựa vào ghế, “Tôi hy vọng ông nói hết mọi chuyện cho chúng tôi, ông còn nhớ người thân của nạn nhân năm đó không?”

Trương Canh Phát do dự một lúc, “Em học sinh nữ kia tên là Lưu Tuệ.”

Sau khi nghe xong Hạ Thần Phong đứng lên và đi ra khỏi phòng thẩm vấn, “Tìm phụ huynh của Lưu Tuệ...” Tiểu Đao đuổi theo sau, “Anh Phong, sao anh...”

Vừa rồi chủ nhiệm Tạ nói có thể vụ án này liên quan đến bố mẹ của Trương An An, mà bây giờ sếp của mình liền điều tra bố mẹ Trương An An.

“Anh tin đây là vụ án giết người vì báo thù?” Tiểu Đao gãi mặt, hỏi với vẻ mặt khó tin.


Hạ Thần Phong quay đầu, đôi mắt rủ xuống nhìn người anh em luôn đi theo mình, “Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào...”

Tài liệu của Lưu Tuệ rất dễ tìm, mặc dù đã qua gần mười năm, nhưng dù sao thì đó cũng là một cái chết phi tự nhiên, nên đồn công an của thị trấn đó có tài liệu rất chi tiết.

Trong tài liệu ghi, bố mẹ của Lưu Tuệ là chủ của một doanh nghiệp nhỏ trong thị trấn, nhưng sau khi Lưu Tuệ chết, hai vợ chồng liền ly hôn, tất cả tài sản đều được chia cho mẹ của Lưu Tuệ, còn Lưu Mậu Quốc - bố của Lưu Tuệ biến mất trong một khoảng thời gian. Cho đến hai năm trước, Lưu Mậu Quốc đột nhiên trở thành một người nổi tiếng ở thành phố Tô, tại sao lại là người nổi tiếng, là bởi vì Lưu Mậu Quốc trở thành một quản lý trong bộ phận truyền thông của Tập đoàn Tinh Thần, thủ đoạn rất lợi hại, nhóm nhạc mới nổi gần đây chính là do Lưu Mậu Quốc đào tạo ra.

Từ một người chủ doanh nghiệp nhỏ vô danh biến mất vào tám năm trước, bây giờ lại trở thành người nổi tiếng?

Lưu Mậu Quốc đã làm gì trong tám năm mất tích?

“Nếu như vụ án này thật sự là do Lưu Mậu Quốc gây ra, thì có thể giải thích được việc hung khí xuất hiện trong xe của Lý Bách, vì Lưu Mậu Quốc có khả năng tiếp xúc với xe của Lý Bách...” Tiểu Đao nhìn tư liệu, vuốt cằm nói.

“Chiều cao và cân nặng của Lưu Mậu Quốc không khớp với dấu chân ở hiện trường. Hơn nữa, tối hôm đó Lưu Mậu Quốc có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, nhóm nhạc do ông ta quản lý có tham gia chương trình giải trí, người có mặt ở đó đều có thể làm nhân chứng chứng minh Lưu Mậu Quốc có chứng cứ ngoại phạm...” Hạ Thần Phong cau mày, anh ném tập tài liệu đi, mọi chuyện dường như rơi vào bế tắc.

Chẳng lẽ lần này vận may của Lục Dao đã hết?

“Việc điều tra khu dân cư ở gần đó thế nào rồi?” Bởi vì Trương An An sống ở khu nhà cũ, những người sống ở đó hầu như đều là người dân ở tỉnh khác đến thành phố Tô làm việc, nên số lượng dân cư không ổn định, thành phần dân cư cũng rất phức tạp, cần phải mất một khoảng thời gian để điều tra.

“Dự kiến sẽ có kết quả vào buổi chiều, khu vực này tương đối hỗn loạn... Nên việc kiểm tra có chút rắc rối...” Tiểu Đao cũng luôn giữ liên lạc với những người ở hiện trường.

Sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, Lục Dao không trở về chỗ trọ mà đi ra vùng ngoại thành một lần nữa để tìm hiểu động cơ giết người. Như vậy Lục Dao sẽ tìm thấy hung thủ trước cảnh sát, nếu không cô sẽ không thể biết được tại sao chuyện này lại xảy ra.

Khu nhà ở của Trương An An là một ngôi nhà được xây dựng bởi chính người dân địa phương, bởi vì giá thuê rẻ cho nên có nhiều lúc đều là mấy người thuê chung một phòng.


Lục Dao đứng trước ngôi nhà có vẻ rất bình thường, chỗ này đã bị mấy người cảnh sát mặc thường phục chặn lại, Lục Dao nhìn kỹ ngôi nhà đó từ xa. Trong mắt cô nó không chỉ là một ngôi nhà mà còn là một khu vực có cục phong thủy(*).

(*) Cục phong thủy: bố cục phong thủy, mọi thứ được bày đặt và sắp xếp theo phong thủy.

Nếu kết hợp với tình hình xung quanh thì phong thủy ở ngôi nhà của Trương An An không tốt, nhưng không thể nói rõ ra là không tốt chỗ nào. Đó là một mảnh đất có phong thủy rất bình thường, nhưng nhìn kỹ thì khu nhà này được bao phủ bởi màu đỏ và màu đen, đây là khí vận(*) từng có ở trên người Trương An An.

(*) Khí vận: Vận mệnh, số phận.

Thông thường thì khí vận đi theo con người, người đi rồi khí vận lưu lại trong phòng sẽ không còn nồng như vậy, trừ khi... Trừ khi có người bên ngoài đã thêm khí vận vào.

Lục Dao nghĩ đến đó, dường như cô đã hiểu được, tại sao có thể cho thêm khí vận từ bên ngoài vào, chỉ có một phương pháp đơn giản nhất đó chính là cục phong thủy.

Nghĩ đến đó, Lục Dao nhanh chóng đi kiểm tra xung quanh nhà, quả nhiên ở đằng sau của ngôi nhà có một cây đào thế(*).

(*) Đào thế: như tên gọi của nó, chính là cây đào được tạo thành những thế đẹp, bắt mắt.

Bây giờ mới là tháng mười một nhưng cây đào này đã nở hoa, Lục Dao tiến về phía trước, đứng trước cây đào, ngửa đầu lên nhìn cây đào, nhìn từ cành hoa đào khô và phần đất ở dưới, cây đào này mới được trồng trong năm nay.

Cây đào thế này có một đặc điểm rất quan trọng, đó là chỉ có hoa không có quả. Hoa đào không có quả đại diện cho nhân duyên không có kết quả, nhưng nếu chỉ có cây đào này, thì nó cũng chỉ là lạn đào hoa(*), tuyệt đối sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.

(*) Lạn đào hoa (đòa hoa nát): có nghĩa là có hoa đào nở nhưng bông hoa đó lại bị thối, bị hỏng. Dùng để chỉ tình cảm nam nữ không có kết quả, yêu người không yêu mình, yêu phải người lăng nhăng, bị phản bội...

Nghĩ đến đây, Lục Dao nhìn gốc cây đào, trừ khi... Dưới gốc cây đào này có thứ gì đó.

Lục Dao quay đầu, nhìn thấy có một đứa bé đang nhìn mình qua ô cửa sổ, “Xin chào, anh bạn nhỏ!”

Không thể không thừa nhận, những người xinh đẹp luôn được mọi người yêu thích, ngay cả khi đó là một người xa lạ, khuôn mặt của cậu bé kia hơi ửng đỏ, “Xin chào!”

Lục Dao mỉm cười và bước lên, cô hơi nghiêng đầu, nói với cậu bé, “Em sống ở đây à?”

“Vâng ạ!” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, “Chị ơi, chị có phải là cảnh sát không?”

Lục Dao khẽ lắc đầu, “Chị không phải là cảnh sát. Anh bạn nhỏ, chị muốn hỏi ai đã trồng cây đào này, sao nó có thể nở hoa vào mùa đông thế!”