Sợ Cưới

Chương 110: Hai mặt bị tấn công

Đi ra khỏi phòng bệnh số 2, nụ cười trên miệng bác sĩ Phương còn chưa mất đi. Lại ngẩng đầu nhìn Lục Tử Minh ở phòng bệnh số 3, nụ cười trên gương mặt bác sĩ Phương biến mất. Anh đi qua dừng lại, đẩy cửa vào phòng bệnh, trán Lục Tử Minh đã được băng bó xong xuôi, đang ngồi cạnh Cốc Thư Tuyết bóc hoa quả.

Bác sĩ Phương hoàn toàn không có ấn tượng tốt với Lục Tử Minh. Lục Tử Minh lại làm ra hành động này với hai người phụ nữ làm anh hết sức khinh thường. Nhưng mà làm thầy thuốc, dù vợ hay bồ của hắn cũng đều là bệnh nhân, anh đương nhiên không thể bất công, bác sĩ Phương nhíu mày, hỏi Cốc Thư Tuyết: “Cô có khỏe không? Bụng còn đau không?”

“Khỏe hơn nhiều rồi ạ. Thi thoảng cũng hơi đau đau.” Cốc Thư Tuyết nhẹ nhàng trả lời.

“Bụng có chút đau là chuyện bình thường. Cô phải chú ý nghỉ ngơi. Hiện nay tuy là thai nhi bình thường, nhưng nếu không cẩn thận vẫn có thể sinh non, đừng không chú ý.” Bác sĩ Phương dù vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng vẫn là người thầy thuốc có tâm, vẫn thật quan tâm Cốc Thư Tuyết.

Bác sĩ Phương lại hướng tới phía Lục Tử Minh: “Anh chú ý chăm sóc cô ấy. Ăn uống vệ sinh tất cả ở trên giường, cố gắng đừng xuống giường.”

Lục Tử Minh vội vàng bày tỏ thái độ: “Bác sĩ Phương yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy.”

“Tôi rất yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!” Bác sĩ Phương lời nói có kim.

Lục Tử Minh giả vờ không để ý tới ý khác trong lời nói của bác sĩ, chỉ liên tục gật đầu không mở miệng.

Bác sĩ Phương vừa ra đến cửa lại nói: “Tôi biết hai người hiện giờ tình huống phức tạp, lúc nào cũng có thể ầm ĩ. Những mà, phụ nữ có thai sức khỏe yếu, chỉ hơi sơ suất là đứa bé sẽ không giữ được, anh cần chú ý quan sát, nếu thấy có vấn đề ngay lập tức báo cho y tá.”

Lục Tử Minh gật đầu như giã tỏi: “Bác sĩ Phương, tôi biết rồi, tôi nhất định chú ý quan sát!”

Bác sĩ Phương gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thoáng qua phòng bệnh số 2, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lục Tử Minh hỏi ý kiến Cốc Thư Tuyết: “Bây giờ em thế này, để anh gọi mẹ tới chăm sóc em nhé?”

Cốc Thư Tuyết có hơi băn khoăn: “Mẹ anh nếu đến, liệu có ầm ĩ với cha mẹ Trình Mai Tây hay không? Bác sĩ vừa chẳng phải nói rồi à, sức khỏe em không chịu nổi kích thích đâu.”


“Giờ em không xuống giường được, nhưng một mình anh không chăm sóc nổi. Mẹ tới anh sẽ nói chuyện với mẹ, để mẹ đừng xúc động, giữ con quan trọng hơn, mẹ sẽ nhịn được.” Lục Tử Minh cố gắng khuyên nhủ.

“Vậy được, anh nhất định phải cùng mẹ nói nhé.” Cốc Thư Tuyết dặn đi dặn lại.

Lục Tử Minh bấm điện thoại: “Mẹ à, con Tử Minh đây, Bác Tùng về đến nơi chưa?”

“Nó vừa về được một lát, đang ở nhà mình đây, đang chuyện bàn em con ngày mai đi thành phố T đây.” Âm thanh bà Lục lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“À, giờ tình huống có chút thay đổi. Cốc Thư Tuyết hôm nay bị ngã, có dấu hiệu sảy thai, cần nằm viện giữ thai.” Lục Tử Minh uyển chuyển nói tình hình.

Điện thoại đầu bên kia bà Lục ngay lập tức cuống lên: “Con nói gì? Để con chăm sóc Tiểu Tuyết cho tốt, con chăm sóc kiểu gì thế hả? Giờ lại còn dọa sảy, con đã gần 40 rồi, tóm lại là con có cần có con trai nữa không hả?”

“Ai bảo con không muốn có con? Cũng là tình hình đặc biệt mà, con gọi điện là để mẹ cùng Tử Khanh đi cùng nhau, để chăm sóc cho Trình Mai Tây và Tiểu Tuyết.” Lục Tử Minh bạo gan nói.

“Tôi bị tội nghiệt gì, con tìm hai đứa này, cả hai đều nằm viện là sao? Thật không biết kiếp trước tạo nghiệt gì!”

“Mẹ cho là con muốn như thế à? Con đã lớn thế này rồi, mẹ nói luôn ngày mai mẹ có đi hay không đi?” Lục Tử Minh có chút mất kiên nhẫn.

“Đương nhiên đi rồi. Không phải xem ở mặt mũi của con đâu nhé, mẹ là nhìn mặt mũi của cháu đích tôn của mẹ.”

Lục Tử Minh cúp điện thoại, quay sang Cốc Thư Tuyết: “Ngày mai mẹ đến chăm sóc em.”

“Mẹ anh có phải không muốn qua bên này không? Mẹ có phải không thích em không?” Cốc Thư Tuyết chu miệng, mắt đỏ lên.

“Sao mẹ không thích em được? Mẹ câu trước câu sau gọi em là Tiểu Tuyết, còn muốn đem em nâng niu trong lòng bàn tay ấy chứ. Hơn nữa, mẹ không thích anh, chẳng lẽ còn không thích đứa bé trong bụng em à?” Lục Tử Minh cưng chiều xoa tóc Cốc Thư Tuyết.

Lục Tử Minh gọt vỏ táo, lại cắt thành từng miếng cỡ ngón tay cái đút cho Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết nghịch ngợm quay mặt đi, làm Lục Tử Minh không đút được. Lục Tử Minh cuống lên: “ Nói với em bao nhiêu lần rồi, phải ăn nhiều hoa quả, con sinh ra da dẻ mới đẹp, sao em không ăn?”

“Em muốn anh đút!” Cốc Thư Tuyết quay đầu vào tường, không chịu ăn táo Lục Tử Minh đút.

“Đây chẳng phải là đang đút à? Còn muốn đút thế nào?” Lục Tử Minh cảm thấy Cốc Thư Tuyết là đang cố tình gây sự, giọng nói có chút không kiên nhẫn.


“Em muốn anh dùng miệng đút cơ!” Cốc Thư Tuyết làm nũng.

Lục Tử Minh cau mày “Dùng miệng đút, bẩn lắm!”

“Em không sợ anh bẩn, đến cả ‘cái kia’ em còn nuốt được, còn sợ nước bọt của anh à?” Cốc Thư Tuyết cố ý nhắc tới chuyện lúc trước.

Lục Tử Minh lắc đầu “Thật là tiểu *, đã ốm còn nghĩ việc đó, thật không biết xấu hổ!”

Tuy là nói thế, nhưng Lục Tử Minh lại nghe lời đút quả táo vào miệng, lại cúi xuống tìm miệng Cốc Thư Tuyết, lấy đầu lưỡi đưa miếng táo vào miệng Cốc Thư Tuyết. Ở nháy mắt hai môi tiếp xúc, Cốc Thư Tuyết điên cuồng mút lấy môi lưỡi Lục Tử Minh, Lục Tử Minh có chút không kịp phản ứng, sau khi bình tĩnh lại liền nhập cuộc hưởng thụ.

Đến lúc động tình, Lục Tử Minh mặt đỏ tim đập, đưa tay cầm lấy chỗ mềm mại của Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết rên rỉ thành tiếng, Lục Tử Minh đột nhiên nhớ ra lời dặn của bác sĩ Phương, liền dừng động tác.

Cốc Thư Tuyết đang hưởng thụ, thấy Lục Tử Minh dừng lại, có chút mất hứng: “Sao tự nhiên lại ngừng? Tiếp tục đi.”

“Bác sĩ nói, em không chịu được kích thích, sợ ảnh hưởng tới đứa bé.” Lục Tử Minh cố nén cỗ cuồng nhiệt trong lòng.

“Em không thể kích thích, anh có thể chứ?” Cốc Thư Tuyết nháy nháy mắt với Lục Tử Minh.

“Em có ý gì?” Lục Tử Minh còn chưa nói xong, đột nhiên bị Cốc Thư Tuyết nắm lấy chỗ đó, không kìm được ‘a’ một tiếng.

Cốc Thư Tuyết nằm trên giường, ra vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng tay lại không ngừng chuyển động. Lục Tử Minh ngồi bên giường, cứng đơ như rối gỗ, Cốc Thư Tuyết phì cười: “Anh lo lắng gì chứ? Còn lo em làm gì anh à?”

Đúng lúc này, y tá đi vào. Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh động cũng không dám, vẫn duy trì tư thế đó. Cũng may y tá không tới gần, chỉ đứng ở cửa báo lát nữa sẽ tới làm giám sát tim thai rồi đi.

Y tá vừa đi khỏi, thân mình Lục Tử Minh liền mềm nhũn, Cốc Thư Tuyết cười ha ha: “Nhìn xem, gan anh cũng bé quá đấy. Lần này đã bị dọa thành thế kia.”

“Gan em cũng quá lớn. Anh thật mặc cảm. Anh không có cách nào so với mấy người trẻ tuổi bọn em!” Lục Tử Minh đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Cốc Thư Tuyết chơi đùa Lục Tử Minh như chơi đồ chơi, chắc mấy chốc Lục Tử Minh liền giơ tay xin hàng.

Sau khi dọn dẹp qua, Cốc Thư Tuyết giả bộ tội nghiệp nhìn Lục Tử Minh: “Chồng, em đói, em muốn ăn cơm!”


“Muốn ăn gì?” Vừa được Cốc Thư Tuyết phục vụ thoải mái dễ chịu, Lục Tử Minh là nói gì nghe nấy.

“Ăn cua” Cốc Thư Tuyết nghĩ một lát mới nghĩ ra muốn ăn gì.

“Ôi, bà cô của tôi ơi. Bây giờ tháng giêng lấy đâu ra cua hả em? Hơn nữa, em có bầu, không nên ăn cua, không tốt cho đứa bé!” Lục Tử Minh kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Em mặc kệ, em chỉ thèm ăn cua!” Cốc Thư Tuyết không thèm nghe lời Lục Tử Minh.

“Ngoan nào, không ăn cua nhé. Chờ em sinh con xong, muốn ăn bao nhiêu anh mua cho em ăn, được không?” Lục Tử Minh hận không thể quỳ xuống khuyên bảo Cốc Thư Tuyết.

Cốc Thư Tuyết cuối cùng cũng đồng ý không ăn cua, Lục Tử Minh thở dài nhẹ nhõm: “ Thế em nghĩ xem em muốn ăn gì nào?”

“Ăn cá hấp đi. Chẳng phải anh nói ăn nhiều cá có lợi cho con à?” Cốc Thư Tuyết giả vờ nói gì nghe nấy với Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh vô cùng hưởng thụ, lập tức đứng lên đi ra ngoài: “Ngoan lắm, anh đi mua cho em nhé.”

Lục Tử Minh vừa đi ra khỏi phòng bệnh, liền đi qua phòng bệnh số 2, hỏi bà Trình ở bên trong: “Mọi người với Mai Tây buổi tối ăn gì để con đi mua?”

Bà Trình lạnh nhạt nói: “Không phiền anh lo. Anh lo cho cô bồ nhí của anh cho tốt là được. Tôi với ông ấy sẽ chăm sóc tốt bản thân mình, cũng chăm sóc tốt cho Mai Tây.”

Vốn là Lục Tử Minh còn ngượng ngùng, ngại mất thể diện, nhưng nếu đã trở mặt, hắn cũng chẳng thèm làm màu mặt mũi nữa. Bởi vì không cần phải giả bộ làm con rể quý nữa, thực sự cảm thấy thoải mái, lúc đi ra khỏi phòng bệnh số 2, hắn thậm chí còn huýt sáo. Gặp phải bác sĩ Phương đang đi tới , nhìn thấy Lục Tử Minh, bác sĩ Phương nhíu nhíu mày, Lục Tử Minh vội vàng dừng nụ cười trên mặt, gật đầu chào bác sĩ Phương rồi đi qua.

Gặp bác sĩ ít nhiều làm ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của Lục Tử Minh, với hắn, tình huống trước mắt đã là tệ nhất rồi. Cũng giống như bị rơi xuống vách núi vậy, khi còn chưa rơi xuống đáy đang lơ lửng trên không trung là lúc đau khổ nhất, mà nay, đã rơi xuống tận đáy cốc rồi, có tệ hơn nữa cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Lục Tử Minh hắn có bồ nhí, lại còn mang bầu đứa nhỏ, vốn là muốn giấu Trình Mai Tây, nhưng không giấu diếm được. Vốn là không cho bố mẹ vợ biết, nhưng giờ cũng biết cả rồi. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, làm ầm ĩ cũng làm rồi, lời nên nói cũng nói được 7-8 phần rồi, còn bước cuối cùng, đơn giản chính là ly hôn mà thôi. Cuộc hôn nhân cũ làm cho hắn cảm thấy chán ghét, muốn từ bỏ lại e sợ không kịp, sau khi ly hôn hắn có thể danh chính ngôn thuận kết hôn cùng Cốc Thư Tuyết. Kết hôn, rồi lại thuận lợi có con của mình, ở cuộc chiến hôn nhân này, hắn là người toàn thắng. Cái gọi là đạo đức trách móc, cũng chẳng ảnh hưởng gì to tát, cùng lắm cũng chỉ là chốc lát mà thôi.

Đạo đức là cái gì? Chẳng qua là công cụ mà người thống trị tạo ra. Đạo đức ngoài việc giam cầm nhân tính, chẳng dùng cho việc gì khác, mà giới hạn đạo đức đầu tiên của một người chính là duy trì hệ thống hành vi của chính mình. Việc phát sinh thay đổi căn cứ theo hành vi của chính mình mà nói một cách khách quan. Trước đây trong lòng Lục Tử Minh cũng không phải là không có giới hạn đạo đức, sau này cùng Cốc Thư Tuyết từng bước vượt qua giới hạn đạo đức đó, cuối cùng giới hạn đạo đức của hắn cũng từng bước mở rộng.

Mà sự tồn tại của bác sĩ Phương, luôn luôn nhắc nhở Lục Tử Minh, hắn chính là một kẻ đạo đức bại hoại, mặc dù Lục Tử Minh có nói gì đi nữa, anh ta dường như luôn nhìn rõ như lòng bàn tay. Lục Tử Minh đương nhiên cũng có bị bác sĩ Phương nắm thóp, thế nên cũng đành phải cun cút ngoan ngoãn trước mặt bác sĩ.

Đi ra khỏi bệnh viện, cuối cùng Lục Tử Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy đối diện có quán đồ cay Tứ Xuyên, Lục Tử Minh nhớ tới Trình Mai Tây lúc nào cũng thích ăn đồ cay, trong lòng chớp mắt lại trầm xuống.


Vợ chồng là gì? Là hai cơ thể hoàn toàn bất đồng, sinh hoạt cùng nhau, tất cả những hiểu biết yêu đương đắm say phía trước khi đi vào hôn nhân dường như quay về bằng không. Từ sau đó phải cùng nhau thỏa hiệp và nhân nhượng, trong quá trình này cũng từng bước hình thành kết nối giữa hai người, mà kết nối này về sau sẽ trở thành nền tảng cho hôn nhân của họ. Kết nối này một khi đã hình thành sẽ khó lòng thay đổi, tất cả những cố gắng về sau, đều khó có thể thay đổi kết nối này của hôn nhân.

Lúc mới đầu Lục Tử Minh và Trình Mai Tây gặp nhau, Lục Tử Minh tồn tại dường như là một thiên sứ cứu rỗi, đồng hành cùng Trình Mai Tây đi qua một đoạn thời gian đau khổ. Trình Mai Tây không hề giấu diếm biểu lộ tất cả về mình trước mặt Lục Tử Minh. Lục Tử Minh chỉ đơn giản sắm vai một người an ủi, rồi dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Sau này Trình Mai Tây dần dần nhận định Lục Tử Minh, cuối cùng quyết định lấy Lục Tử Minh.

Nếu như nói truyền thống gia đình Trung Quốc là nữ chủ nội, nam chủ ngoại, thì sự phân công giữa Lục Tử Minh và Trình Mai Tây lại hoàn toàn ngược lại. Trình Mai Tây là người nói một không nói hai, Lục Tử Minh vợ nói sao chồng nghe vậy, tới giờ, Trình Mai Tây không cảm thấy có gì không ổn, Lục Tử Minh tựa hồ cũng vui vẻ.

Trong cuộc sống gia đình, tính cách Trình Mai Tây mạnh mẽ, mọi việc cần thiết trong nhà đều là cô nói đâu là đó. Mà Lục Tử Minh tính cách hướng nội bẩm sinh dần dần trở thành nền và bị phụ thuộc vào Trình Mai Tây. Đối với Trình Mai Tây thì, tình yêu của cô đối với Lục Tử Minh chính là cùng hắn sóng vai, cùng gây dựng gia đình này, cùng nhau phụng dưỡng báo hiếu cha mẹ. Đây vốn cũng không có gì không đúng, Lục Tử Minh bị động nhận quyết định của Trình Mai Tây, hai người sẽ là bình an vô sự.

Cho tới khi Lục Tử Minh gặp được Cốc Thư Tuyết, Lục Tử Minh đột nhiên phát hiện còn tồn tại một loại phụ nữ khác. Lục Tử Minh luôn không tìm thấy cảm giác tồn tại trước Trình Mai Tây, khi đứng trước Cốc Thư Tuyết, hắn có thể thoải mái phát biểu ý kiến, có thể triển lãm khí độ đàn ông của mình, đương nhiên là bộ dáng đàn ông chuyên nghiệp thành đại, thành thục ổn trọng, Cốc Thư Tuyết hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu yêu và được tôn trọng của Lục Tử Minh.

Thực ra Lục Tử Minh cũng không hoàn toàn nói sai, lúc đầu hắn vẫn là có băn khoăn. Dù sao kết hôn cùng Trình Mai Tây cũng đã 6 năm, sống cùng nhau nhiều năm như thế , không còn tình cảm cũng còn tình thân, huống chi Trình Mai Tây là người phụ nữ đầu tiên của hắn ta. Nhưng Cốc Thư Tuyết dường như vô tình, tự cho là không làm được người yêu thì làm em gái, hai người ở cùng nhau lâu, Cốc Thư Tuyết trẻ tuổi xinh đẹp, lại dịu dàng săn sóc, tất cả những cảm giác không tìm được ở Trình Mai Tây đều tìm được ở chỗ Cốc Thư Tuyết rồi.

Lúc đầu hai người chỉ là quan hệ thân mật hơn so với bạn bè bên ngoài một chút, cho dù là công việc hay là cuộc sống, sau này Lục Tử Minh càng ngày dấn sâu vào vòng tay dịu dàng của Cốc Thư Tuyết. Cho tới một lần dẫn học sinh đi ra ngoài thực tập, Lục Tử Minh thừa dịp rượu say vào phòng Cốc Thư Tuyết, hai người cuối cùng phá tan đạo phòng tuyến cuối cùng, nhưng Lục Tử Minh vẫn như cũ mang ý tưởng quay về với gia đình.

Sau lại có lần hai người ở cùng nhau, Cốc Thư Tuyết cố ý không dùng biện pháp bảo hộ, sau lại lừa Lục Tử Minh cô ta đã uống thuốc rồi. Một tháng sau, Cốc Thư Tuyết ở bệnh viện gọi điện cho Lục Tử Minh nói cô ta có bầu, còn muốn sinh con cho Lục Tử Minh. Lục Tử Minh đã quá 36 tuổi, vẫn không có con, nói đến con, hắn hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng rồi. Vì thế lúc xúc động, lại nhân dịp Trình Mai Tây đi công tác đưa Cốc Thư Tuyết về nhà tĩnh dưỡng, ai ngờ lần đó lại bị Trình Mai Tây về sớm tận mắt gặp được.

Nói thực lòng, trước đó Lục Tử Minh dù đã vượt rào với Cốc Thư Tuyết, những thực ra cũng chưa hạ quyết tâm ly hôn, vẫn tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt như cũ. Nhưng mà cho tới hôm nay, tất cả đã thay đổi, giờ hắn đã quyết định ly hôn, vấn đề cơ bản chính là phân chia tài sản.

Dựa theo ý của ông Trình, Lục Tử Minh là phía làm sai, tất cả tài sản đều phải là của Trình Mai Tây. Nhưng Lục Tử Minh bây giờ đã có con của mình, cho dù hắn là người phạm sai lầm trước, nhưng cũng không chịu tay không rời đi, nhưng Trình Mai Tây mãi không tỉnh lại, Cốc Thư Tuyết có bầu cũng không chịu từ bỏ ý đồ, hơi tí lại mang đứa bé ra hù dọa Lục Tử Minh. Lục Tử Minh bây giờ vừa ngóng trông Trình Mai Tây nhanh chóng tỉnh lại, sớm xác nhận chuyện ly hôn, lại muốn chăm sóc Cốc Thư Tuyết, nhỡ đâu đứa bé có sơ xuất gì, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi.

Đi vào một quán ăn Hồ Nam tương đối sạch sẽ, Lục Tử Minh dặn dò đầu bếp làm cá hấp mang về, xào thêm món rau xào ớt xanh thịt băm. Khi đồ ăn lên bàn, hắn chọn một nửa cất vào cặp lồng mang về cho Cốc Thư Tuyết, rồi gọi bát cơm cho mình, tâm sự nặng nề nhưng không có khẩu vị, chỉ ăn lung tung vài miếng rồi thôi.

Nhấc cặp lồng cơm đi ra khỏi quán ăn, ngẩng đầu nhìn thấy biển bệnh viện thành phố T, hắn thở dài một tiếng. Lại phải đi vào nơi như là địa ngục này, bản thân mình như là ruồi bọ ở khe hở, tiến thoái lưỡng nan, nhưng mà tất cả đều do chính mình, cũng không trách được ai cả.

Đi tới khu cấp cứu, Lục Tử Minh rón rén như đi ăn trộm, sợ gặp phải người nhà họ Trình, lại sợ gặp phải bác sĩ Phương, may là lúc này hành lang ít người, Lục Tử Minh tránh trước tránh sau đi vào phòng bệnh số 3, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm.

Cốc Thư Tuyết nhìn bộ dạng cẩn thận của Lục Tử Minh liền cười lạnh: “Nhà họ Trình người ta cũng không nhận thức con rể là anh, anh như là chuột qua đường, co đầu rụt cổ là cho ai xem?”

Lục Tử Minh đưa tay “xuỵt” một tiếng: “Nói nhỏ chút đi, giờ anh chẳng phải còn chưa ly hôn với Trình Mai Tây à? Để bác sĩ y tá nhìn thấy cũng không tốt, hơn nữa em vừa thấy đấy, ba mẹ cô ta cũng không phải hiền lành gì, em lại có bầu, em nghĩ anh và em là sợ họ à? Anh sợ bọn họ làm bị thương em và đứa bé thôi.”

Cốc Thư Tuyết thế này mới thôi, quay đầu nhìn cặp lồng cơm trong tay Lục Tử Minh: “ Mua cái gì thế? Em bây giờ cũng hơi đói bụng.”


Lục Tử Minh thấy thế mới chạy tới bên Cốc Thư Tuyết, cầm cặp lồng cơm như là hiến vật quý , mở hết ra trước mặt Cốc Thư Tuyết: “Em muốn ăn cá, anh mua về đây!”

Cốc Thư Tuyết cau mày: “Sao tanh thế này, em ngửi đã buồn nôn. Em không ăn đâu.”

Lục Tử Minh vừa gỡ xương cá, vừa nhẹ nhàng dỗ Cốc Thư Tuyết: “Bảo bối, vì con chúng ta, em cố chịu đựng nhé, coi như uống thuốc đi. Ngày mai mẹ anh tới , để mẹ tự tay làm cho em được không?”

“Thôi được, em sẽ ăn một chút.” Cốc Thư Tuyết yêu kiều há miệng, Lục Tử Minh vội vàng tuân lệnh đút cá vào miệng cô ta.